Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Đại lộ tuổi 15 - Chapter 3:

Một ngày lại trôi qua thật nhanh. Hà Nội vốn dĩ vẫn như thế, chẳng bao giờ chờ đợi bất kỳ ai.

Buổi sáng của tôi bắt đầu bằng tiếng chuông báo thức inh ỏi. Tôi dụi mắt, bật dậy với sự miễn cưỡng quen thuộc. Bố tôi đã dậy từ trước, ông vẫn giữ thói quen mua cho tôi một gói xôi nóng vào mỗi buổi sáng. Gói xôi được đặt ngay ngắn trên bàn, hơi nóng vẫn còn phả ra, thơm mùi nếp mới. Tôi cầm vội, vừa ăn vừa xỏ giày, trong đầu không có nhiều suy nghĩ ngoài việc: “Lại một ngày nữa…”

Trên đường đến trường, Hà Nội buổi sáng hiện ra với vẻ đẹp riêng của nó. Ánh nắng dịu dàng phủ xuống từng mái nhà, từng hàng cây ven đường. Tôi chợt nhận ra, dù thành phố này ồn ào và khắc nghiệt, nó vẫn có những khoảnh khắc yên bình mà tôi hiếm khi để ý.

Tôi bước vào lớp học. Không khí buổi sáng trong lớp lúc nào cũng ồn ào, đứa thì chép bài, đứa thì tranh thủ nói chuyện. Tôi ngồi xuống ghế, mở cặp lôi tập bài tập ra, đưa ngay cho con bạn nhóm trưởng ngồi bên cạnh.

Nó nhìn tôi bằng đôi mắt nghiêm nghị quen thuộc. Chẳng hiểu sao mấy đứa làm nhóm trưởng luôn mang cái khí chất nghiêm túc thái quá. Nó lật tập tôi, rồi cau mày:

“Cô bảo viết trang rưỡi thôi sao mày viết gấp đôi rồi ?”

Tôi nhún vai, cố ra vẻ bất cần:

“Kệ đi, đủ bài tập là được mà.”

Nó liếc tôi thêm một cái, có vẻ muốn nói thêm gì đó, nhưng rồi chỉ thở dài, ghi tên tôi vào danh sách nộp. Tôi ngó lơ, coi như chuyện chẳng có gì. Trong lớp, vài đứa khác nghe thấy thì xì xầm:

“Thằng này rảnh quá ha, ai bảo viết nhiều thế.”

“Ờ, làm màu chứ gì.”

Tôi nghe được nhưng giả vờ không quan tâm. Nhiều lúc tôi nghĩ, nếu mình ít nổi bật hơn thì có lẽ sẽ đỡ mệt. Nhưng tính tôi vốn vậy, khi viết thì chẳng kìm lại được.

Cất cặp xong, tôi chạy ngay xuống sân bóng cùng thằng Khải và An. Tiếng giày va vào nền gạch, tiếng cười đùa vang vọng khắp hành lang. Đám con gái ngồi gần cửa sổ nhìn xuống, thì thầm bàn tán. Tôi nghe loáng thoáng:

“Suốt ngày bóng với bánh, học hành kiểu gì ?”

“Ừ, nhìn chẳng có tương lai gì cả.”

Tôi nhếch môi cười nhạt. Những lời ấy tôi đã nghe quen rồi, chẳng còn bận tâm nữa.

Nhưng khi vừa ra khỏi cửa lớp, tôi bắt gặp một hình ảnh khiến bước chân khựng lại. Ở một góc nhỏ, nơi ít ai để ý, Ngọc Hoa vẫn ngồi đó, lặng lẽ đọc sách. Cô như tách biệt hoàn toàn với thế giới ồn ào xung quanh. Dù xung quanh có bàn tán, xì xào thế nào, cô vẫn chăm chú vào từng trang giấy.

Khoảnh khắc ấy, Hoa ngẩng mặt lên. Đôi mắt cô khẽ chạm vào tôi. Chỉ một thoáng thôi, nhưng tim tôi đập mạnh, lồng ngực như thắt lại. Tôi lập tức tránh ánh mắt ấy, vội vàng quay đi, giả vờ như chưa từng có gì xảy ra.

Tại sao tôi lại làm vậy nhỉ ? Tại sao tôi không dám nhìn thẳng vào cô ấy? Là do tôi sợ, hay do tôi biết bản thân chẳng có tư cách gì để giữ ánh nhìn ấy ? Tôi không trả lời được.

Đá bóng xong, tôi lại phải bước vào lớp học. Hôm nay là một ngày đầy ắp những tiết cho môn chính, nên tôi không thể lơ là được

Hai tiết học đầu tiên trôi qua nặng nề. Cô giáo giảng miệt mài, còn tôi thì vừa cố gắng ghi chép, vừa chống chọi với cơn buồn ngủ.

Giờ ra chơi, tôi và Khải ra lan can. Gió thổi nhè nhẹ, xua đi cái oi ả trong lớp. Khải vẫn cứ nói tào lao về cả mớ vấn đề đâu đâu : từ bài vở, mấy tin đồn trong trường, đến việc sắp đổi giáo viên bộ môn. Tôi chỉ ậm ừ cho có, nhưng trong lòng lại lơ đãng.

Ánh mắt tôi vô thức hướng về căn phòng nơi đội tuyển học sinh giỏi Văn đang ôn thi. Cánh cửa khép hờ, tiếng giảng của giáo viên vang ra khe cửa. Trong đó, Ngọc Hoa vẫn ngồi ngay ngắn, tập trung như mọi khi. Tôi nhìn thấy dáng vẻ ấy, lòng tôi đượm buồn.

Ký ức về bài thi khảo sát lại hiện về. Tổng điểm ba môn của tôi… thật sự quá tệ. Với kết quả đó, tôi còn chẳng đủ điểm để mơ đến một trường công lập gần nhà, huống chi là lọt vào đội tuyển Văn – nơi mà Ngọc Hoa đang ngồi. Tôi biết rõ ranh giới giữa chúng tôi xa đến mức nào.

Tôi lắc đầu thật mạnh, cố xua đi hình ảnh ấy. Nhưng càng cố, nó càng hằn sâu trong tâm trí. Khải chợt quay sang, huých tôi :

“Ơ, cái gì thế ? Bộ mày không thích cô Kim à ?”

Tôi giật mình :

“Hả ? Cô nào cơ ?”

Khải cười khà khà:

“Cô Kim, dạy Địa ý. Xinh nhất trường rồi còn gì. Mày mà cũng không để ý thì chịu thật.”

Tôi bật cười gượng gạo. Thực ra, đầu óc tôi đâu có để tâm đến cô giáo nào. Tất cả chỉ vướng bận bởi hình ảnh của một người duy nhất. Nhưng tôi chẳng thể nói thật ra được, thế nên đành hùa theo câu chuyện của Khải:

“Ờ thì… cũng xinh thật.”

Khải cười ầm lên, vỗ vai tôi. Tôi gượng cười, cố tỏ ra bình thường. Nhưng trong lòng tôi, mọi thứ vẫn là một mớ hỗn độn.

Từ khi nào mà tôi nghĩ về cô ấy nhiều đến vậy ?

Tôi tự hỏi, bao giờ mình mới đủ can đảm để nhìn thẳng vào đôi mắt ấy một lần nữa ?

Tiết học hôm ấy trôi qua nặng nề như bao tiết khác. Nhưng cũng may, hôm nay cô chỉ tập trung chữa những bài tập mà học sinh đã làm từ hôm qua. Điều đó đồng nghĩa rằng, sẽ không có thêm bài giảng dài lê thê, cũng không có những con số, công thức hay đoạn văn mới phải ghi chép liên tục.

Tôi nằm ườn ra bàn, một tay chống cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tâm trí tôi lúc này chẳng tập trung nổi vào lời giảng của cô.

Thay vào đó, tôi lại mường tượng tới những cảnh trong bộ anime mà đêm qua tôi vừa cày đến tận khuya. Thú thật, cảm giác được đắm mình trong một thế giới khác, nơi những nhân vật có thể chiến đấu, yêu thương và trưởng thành theo cách mà họ muốn, khiến tôi thấy cuộc sống này đỡ ngột ngạt hơn đôi chút.

Trong cơn mơ màng ấy, tôi bỗng nghe thấy tiếng cô giáo gọi tên mình.

“Khánh.”

Tôi giật nảy mình, đứng bật dậy như một cái lò xo. Cả lớp hướng ánh nhìn về phía tôi. Tim tôi đập thình thịch, lòng hơi hoang mang, chỉ biết lí nhí:

“Dạ ?”

Cô cầm bài kiểm tra của tôi, nghiêng đầu hỏi:

“Anh biết bài anh sai ở đâu không ?”

Trong khoảnh khắc ấy, tôi thở phào. Khi cô xưng “anh” với học sinh, thường là cô đang cố gắng nhẹ nhàng hơn, tức là vấn đề không quá nghiêm trọng. Tuy vậy, tôi cũng thấy chút thất vọng, vì chắc chắn bài làm của mình chẳng mấy khả quan.

Ở phía dưới, tiếng xì xào lập tức nổi lên.

“Đấy, tao đã bảo mà.”

“Viết cho lắm vào.”

“Cứ tỏ vẻ...”

Những lời bàn tán ấy vang vào tai tôi, mỗi chữ như một mũi kim chích vào da thịt. Tôi cắn chặt môi, gồng mình đứng yên.

Cô vẫn tiếp tục nhận xét bài của tôi, giọng bình thản:

“Bài của anh viết dài quá. Văn thì bay bổng, nhưng lại bay lên tận chỗ nào rồi. Đề này thuộc dạng đại trà, nếu anh viết theo kiểu này rất dễ mất điểm.”

Tôi cúi đầu lí nhí:

“Vâng.”

Tiếng xì xào càng lớn hơn. Tôi có thể cảm nhận rõ những ánh nhìn soi mói, nụ cười nửa miệng và cả những ánh mắt chế giễu từ vài đứa trong lớp. Lúc đó, tôi thấy bản thân mình thật tệ. Có lẽ, tôi đúng là kẻ không biết lượng sức, thích thể hiện.

Nhưng ngay lúc tôi nghĩ mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, cô bỗng hỏi tiếp:

“Thế anh có định vào đội tuyển Ngữ văn không ?”

Cả lớp bỗng chốc im phăng phắc. Tiếng quạt trần quay đều đều trên đầu tôi cũng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Tôi đứng ngây người, hoang mang không biết mình có nghe nhầm không.

“Dạ… em…?”

Cô nhìn thẳng vào tôi, giọng nghiêm túc hơn hẳn:

“Khánh phân tích văn ổn đấy. Dù hơi bay bổng, nhưng khả năng cảm nhận văn của em không tệ. Không vào đội tuyển thì hơi phí. Vậy chốt thế nhé.”

Tôi tròn mắt, lắp bắp:

“V… vâng.”

Cả lớp như nín thở. Tôi có thể cảm nhận rõ ánh mắt kinh ngạc, thậm chí là khó chịu từ vài đứa. Đối với chúng, có lẽ chuyện một thằng như tôi lại được chọn vào đội tuyển Văn chẳng khác nào chuyện đùa.

Cô giáo gật gù, rồi ra hiệu cho tôi ngồi xuống và nói:

“Lịch học đội tuyển thì nhờ bạn Hoa nhắc bạn Khánh sau. Còn bây giờ, cả lớp mở sách ra, chúng ta vào bài mới.”

Tôi ngồi xuống ghế, tim vẫn đập loạn xạ. Mọi thứ xảy ra nhanh đến mức tôi chưa kịp tiêu hóa. Một đứa như tôi, một kẻ luôn đứng top dưới của lớp, lại được nhắc đến hai chữ “đội tuyển học sinh giỏi” ? Tôi chưa bao giờ nghĩ đến.

Bất giác, tôi quay sang nhìn Ngọc Hoa. Cô cũng đang nhìn tôi, ánh mắt ngạc nhiên không kém. Nhưng ngay sau đó, đôi môi cô khẽ cong lên, nở một nụ cười dịu dàng. Nụ cười ấy khiến tôi lặng người, đó chính là nụ cười mà tôi tưởng mình đã vĩnh viễn đánh mất từ lâu.

Giờ ra chơi hôm đó, tôi vẫn còn bàng hoàng. Thằng Khải huých tay tôi, hỏi :

“Ghê nha, được vô đội tuyển Văn cơ đấy. Từ bao giờ mày lại giỏi văn thế ?”

An ngồi kế bên cũng chêm vào:

"Thằng mặt chuột này giấu nghề hả ? Thảo nào bài thằng này gửi tao toàn hai ba trang.”

Tôi ngượng chín mặt, chỉ biết cười trừ:

“Thì… cũng bình thường thôi.”

Trong lòng tôi dậy lên một cảm giác lạ lùng. Là vui mừng, là lo lắng, hay chỉ đơn giản là sự hoang mang ? Tôi không biết.

Khi chuẩn bị ra về, tôi thu dọn đồ đạc khá chậm, một phần vì vẫn chưa ổn định lại tinh thần. Đang loay hoay thì một bóng dáng xuất hiện cạnh bàn tôi.

“Khánh.”

Tôi ngẩng lên. Ngọc Hoa đang đứng đó. Cô cầm quyển sổ nhỏ, ánh mắt dịu dàng nhưng lại khiến tim tôi đập thình thịch.

“Cô nhờ mình nhắc cậu lịch học đội tuyển. Tuần sau, chiều thứ ba và thứ năm, ở phòng bồi dưỡng tầng ba. Cậu nhớ nhé.”

“Ờ… ừ, mình biết rồi. Cảm ơn Hoa.”

“Ừm.”

Cô gật đầu, mỉm cười rồi bước đi.

Khoảnh khắc ấy ngắn ngủi thôi, nhưng trong tôi lại để lại dư âm thật dài. Đơn giản chỉ là một câu nhắc nhở, một nụ cười, nhưng lại làm tôi hạnh phúc đến lạ.

Tối hôm đó, tôi ngồi vào bàn học, lôi quyển vở văn ra. Tay tôi cầm bút, nhưng tâm trí thì cứ vẩn vơ nghĩ về ban chiều. Tôi nhớ lại từng ánh mắt, từng lời cô giáo nói, từng nụ cười của Hoa.

Lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi cảm thấy có động lực để viết. Không phải viết vì sợ bị điểm kém, không phải viết vì sợ bị mắng, mà viết bởi tôi muốn chứng minh cho chính bản thân mình rằng: “Mình không phải là kẻ vô dụng.”

Những dòng chữ dần hiện ra trên giấy. Tôi viết về một buổi sáng Hà Nội, về ánh nắng bình minh, về sự vội vã và cả nỗi cô đơn len lỏi giữa đám đông. Tôi viết mà chẳng cần nghĩ ngợi, như thể mọi cảm xúc đã nằm sẵn trong tim tôi từ lâu.

Đêm ấy, tôi cày nốt bộ anime còn dang dở, nhưng trong lòng lại dấy lên một sự phấn khởi khó tả. Tôi tự hỏi, liệu đây có phải là khởi đầu cho một điều gì đó mới mẻ trong cuộc đời mình ?

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free