Đại lộ tuổi 15 - Chapter 2:
Tưởng như sẽ được sống mãi trong những khoảnh khắc hạnh phúc ấy mãi, thì cũng đã đến lúc tôi trở lại thực tại với tiếng còi xe inh ỏi phía sau:
“Thằng ranh con này, đi đứng kiểu gì đấy?”
Tiếng quát làm tôi giật bắn mình. Tôi vội vã bẻ tay lái, rẽ gấp vào lề đường, tim đập thình thịch. Cảm giác như vừa thoát chết trong gang tấc khiến sống lưng tôi lạnh toát. Đường phố Hà Nội giờ tan tầm trưa lúc nào cũng hỗn loạn, nhưng tôi chẳng còn tâm trí để ý. Đầu óc tôi như đang lạc đi đâu đó, mơ hồ và nặng nề.
Bên cạnh có một cửa hàng tiện lợi. Tôi dắt xe dựng tạm rồi bước vào, không phải vì khát nước thật sự, mà vì muốn tìm một chỗ nào đó để trốn thoát khoảnh khắc đáng quên vừa rồi. Tôi lấy đại một chai nước suối từ ngăn mát, bước tới quầy thanh toán.
“10 nghìn.”
Tôi đưa tiền, nhận lại vài đồng lẻ, rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế nhựa đặt ở góc cửa hàng. Mở điện thoại ra, tôi định bụng nhắn tin với mấy thằng bạn, cho bớt căng thẳng.
Nhưng ngay lúc đó, thông báo từ nhóm lớp hiện lên. Là cô chủ nhiệm.
“Các em xem bảng điểm khảo sát nhé.”
Tôi bất giác nín thở. Ngón tay run run mở file đính kèm.
Đập vào mắt tôi… là con số 20.
Thứ hạng 20 của lớp.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, như không tin vào mắt mình. Mấy môn Toán, Văn, Anh – toàn những con số đáng thất vọng. Với kết quả này, ngay cả việc đỗ một trường công lập gần nhà như Tây Hồ cũng xa vời, chứ nói gì đến Phan Đình Phùng mà bố vẫn hay nhắc.
Tôi ngồi đó, chai nước chưa kịp mở nắp. Mọi thứ xung quanh mờ nhòe đi. Người ra kẻ vào, tiếng chuông quét mã sản phẩm, tiếng nhạc quảng cáo phát ra từ loa trần – tất cả như tan biến. Chỉ còn tôi và cái bảng điểm vô hồn trên màn hình.
Đầu óc tôi trống rỗng.
Cho đến khi một tin nhắn bật lên làm tôi bừng tỉnh.
Khải – thằng bạn thân nhất – nhắn riêng:
"Mày thấy điểm chưa? Tao hạng 12 mà cũng thấy chán. Lớp mình điểm thấp ghê.”
Tôi cầm điện thoại, ngón tay gõ vài chữ rồi lại xóa. Tôi không biết phải trả lời thế nào. Thẫn thờ nhìn đồng hồ, kim chỉ đúng 12 giờ trưa.
Tôi bật dậy, nhét chai nước còn nguyên vào balo rồi lao ra ngoài. Đạp xe thật nhanh, như thể có thể bỏ lại tất cả sau lưng. Nhưng càng cố chạy, tôi càng thấy tuyệt vọng.
Khi băng qua một ngã tư, tôi không kịp để ý đèn đỏ. “Rầm!” – bánh xe tôi va vào sườn một chiếc xe máy. Người đàn ông lái xe thắng gấp, kêu lên:
“Cẩn thận chứ cháu! Có sao không?”
Mấy người đi đường vội dừng lại, xúm tới. Nhưng tôi chỉ lẳng lặng dựng chiếc xe đạp dậy, cúi đầu xin lỗi một câu rồi rời đi, mặc kệ ánh mắt lo lắng của họ.
Trong đầu tôi, mọi âm thanh chỉ còn lại một tiếng ù ù khó chịu.
Đứng trước cửa căn hộ, tôi thở dài rồi mở cửa.
“Con chào bố, con chào mẹ.”
Bố tôi đang ngồi trên ghế, tay cầm chiếc điện thoại. Ông ngẩng lên, ánh mắt nặng trĩu:
"Khánh, mày học hành kiểu gì mà toàn năm với sáu thế này?”
Giọng ông trầm và chứa đầy thất vọng.
Tôi khựng lại. Toàn thân cứng đờ. Không dám nhìn vào mắt ông, tôi chỉ lặng lẽ bước ngang qua, đặt cặp vào góc tủ.
“Tao nuôi mày ăn, tao nuôi mày học để mày làm như này à?”
Từng lời bố nói như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim tôi. Tôi vẫn im lặng, nhưng trong lòng chỉ muốn gào thét. Tôi đã cố gắng, đã học đến khuya, đã làm đủ đề, nhưng những lúc ấy bố chỉ ậm ừ, chẳng mấy khi động viên. Đến khi tôi sa sút, bố lại buông ra những lời nặng nề.
Mẹ từ bếp quay lại, tay còn cầm cái muôi:
“Cứ ôm khư khư cái điện thoại với máy tính thì học cái gì vào đầu?”
Tôi cắn môi, cố nhịn. Nhưng cuối cùng, không chịu nổi nữa, tôi bật ra:
“Bố không nhìn bảng điểm cả lớp à? Đâu phải chỉ mình con thấp đâu! Con cũng...”
Bố tôi ngắt lời, tay đập mạnh xuống bàn
“Tao không cần biết ! Điểm thế này thì mày mơ mà đỗ Tây Hồ, chứ ngồi đấy mà Phan Đình Phùng ! Cả lớp điểm thấp thì mày cũng có quyền bị điểm thấp à ? Cả hè tao ôn cho mày coi như vứt đi, học với chả hành…”
Tôi nghẹn ứ ở cổ. Lý trí biết bố mẹ cũng chỉ muốn tốt cho mình. Nhưng trái tim thì như bị dày vò, chỉ toàn những ý nghĩ tiêu cực.
“Rầm !”
Tôi đóng sập cửa phòng, ngồi phịch xuống giường. Nước mắt lăn dài trên gò má.
Không phải lần đầu tôi khóc. Những khi cảm xúc dồn nén đến mức không chịu nổi, tôi thường khóc như một cách giải tỏa. Nhưng là con trai, tôi chẳng bao giờ muốn bị bắt gặp trong bộ dạng yếu đuối này.
Hôm nay, càng khóc, tôi lại càng thêm rối bời.
Ký ức ùa về, là những chuyện tôi muốn chôn sâu, không cho ai biết.
Năm lớp 6, lần đầu tôi đạt giải nhì học sinh giỏi Toán quận, tôi mang giấy khen về khoe bố. Ông chỉ liếc qua rồi nói:
“Nhì thôi à? Sao không nhất?”
Lúc đó, tôi đã cười gượng, nói rằng lần sau sẽ cố. Nhưng trong lòng, niềm vui non nớt đã vỡ tan.
Từ đó, tôi luôn cố chạy theo cái bóng kỳ vọng mà chẳng bao giờ với tới.
Tôi gạt nước mắt, quay sang bàn học. Đống bài tập còn ngổn ngang. Dù tâm trạng tệ đến đâu, tôi cũng chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục.
Hà Nội – cái thành phố chật chội này – đâu dành cho những kẻ chỉ biết đắm chìm trong cảm xúc. Nơi đây, ai cũng phải chạy, phải vội, phải bon chen.
Sự lãng mạn mà thi ca từng ca ngợi – “Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng” – với tôi giờ chỉ là lời hoa mỹ xa vời.
Tôi mở sách ra, nhưng từng con chữ nhảy múa loạn xạ. Ánh nắng trưa gay gắt chiếu xiên qua khe cửa, vạch một đường sáng chói trên trang giấy.
Tôi gục đầu xuống bàn, bất lực.
Điện thoại chợt rung. Là Khải.
“Ê, mày ổn không? Tai thấy mày hạng 20, đâu phải thấp đâu ?”
Tôi nhìn màn hình, lòng dấy lên chút ấm áp. Ít ra, vẫn còn một người bạn để ý đến tôi. Tôi chậm rãi gõ:
"Ông già chửi tao như kiểu tao không làm gì nên hồn ý, mà đúng thôi vì tao vô dụng mà... ”
Khải trả lời ngay:
“Thôi, cố tí. Mày giỏi mà, chỉ cần lấy lại phong độ thôi. Mai tao qua học cùng, được không”
Tôi mỉm cười nhạt, trả lời:
“Ừ, để xem.”
Tắt màn hình, tôi ngồi lặng một lúc lâu. Trong đầu vẫn còn văng vẳng câu nói của bố: “Tao nuôi mày học để mày làm như này à ?”
Tôi siết chặt bàn tay. Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn: cố gắng – thất bại – lại cố gắng.
Phải làm gì đó khác đi.
Nhưng tôi… vẫn chưa biết bắt đầu từ đâu.
Không hiểu sao, tôi lại nhớ về Ngọc Hoa một lần nữa. Chỉ cần một khoảng lặng ngắn thôi, bóng dáng cô ấy lại hiện ra rõ ràng trong trí óc tôi như một đoạn phim quay chậm. Tôi thầm nghĩ:
“ Tại sao vậy nhỉ? Tại sao khi tôi vui vẻ thì cô ấy lại mỉm cười trong tâm trí tôi, còn khi tôi tuyệt vọng thì hình ảnh đó cũng không chịu rời đi? Cô ấy chẳng có lý do gì để xuất hiện trong từng khoảnh khắc như thế, vậy mà vẫn luôn ở đó…”
Tôi cố lắc đầu, tự nhủ bản thân không nên nghĩ ngợi thêm nữa. Đã bao lần tôi thử gạt bỏ hình ảnh Ngọc Hoa ra khỏi đầu, nhưng chẳng lần nào thành công. Có lẽ, càng muốn quên đi thì lại càng nhớ nhiều hơn.
Tôi ngồi thẳng dậy, mở tập văn ra, đặt bút xuống. “Không được phân tâm nữa,” tôi tự nhủ, “ít nhất phải hoàn thành bài tập hôm nay.” Vậy là tôi dồn hết những cảm xúc vừa rồi vào từng câu chữ.
Đề bài chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một chủ đề quen thuộc, nhưng tôi lại viết ra một mạch dài không dứt. Từng dòng chữ trôi chảy, như thể tất cả nỗi buồn, nỗi bức bối đều tìm được con đường để thoát ra ngoài. Tôi không cố gắng viết hay, cũng chẳng cố gắng làm văn vẻ. Tôi chỉ viết, viết như thể đang trút cạn tâm can vào trang giấy.
Càng viết, tôi càng thấy tâm trạng mình nhẹ nhõm hơn. Những cảm xúc tiêu cực vừa chất chứa dường như được văn chương gói gọn, biến thành một thứ khác dễ chịu hơn. Có lẽ, chỉ có văn chương mới thực sự hiểu tôi, không phản đối, không trách móc, chỉ âm thầm lắng nghe.
Không biết từ bao giờ, ánh sáng ngoài cửa sổ đã đổi khác. Khi tôi ngẩng lên, bầu trời đã chuyển sang màu chiều dịu nhẹ. Tôi khẽ ngạc nhiên, không ngờ mình lại có thể ngồi chăm chú viết lâu đến vậy. Chồng vở trước mặt cũng vơi đi đáng kể. Những trang bài tập mà sáng nay tôi còn thấy như một ngọn núi không thể vượt qua, giờ đây đã được giải quyết gần hết.
Tôi đứng dậy, bước ra phòng khách. Căn nhà im lìm. Trên bàn không có bóng dáng của bố, trong bếp cũng không có tiếng động quen thuộc của mẹ. Họ đã đi đâu đó từ lâu, chẳng để lại một lời nhắn nào. Sự trống vắng khiến căn hộ trở nên rộng lớn một cách kỳ lạ. Tôi vốn quen với những lời cằn nhằn, những ánh mắt soi xét, giờ lại thấy lặng im đến mức hơi lạc lõng.
Tôi khoác thêm chiếc áo mỏng, rồi quyết định đi ra ngoài. Thay vì xuống đường, tôi bấm nút gọi thang máy và chọn tầng thượng. Tôi chỉ muốn tìm một khoảng không gian thoáng đãng, một nơi có thể để gió cuốn đi những mớ suy nghĩ rối ren trong đầu.
Chiếc thang máy rung khẽ, rồi mở ra. Tôi bước ra hành lang vắng vẻ, đi thẳng đến cánh cửa thoát hiểm cuối cùng. Khi tay vừa đẩy cửa, một luồng gió mát từ bên ngoài lập tức ùa vào, phả thẳng vào khuôn mặt nóng ran sau cả buổi chiều ngồi học.
“Thật dễ chịu…” – tôi khẽ nhủ thầm.
Tôi bước ra hẳn bên ngoài. Không gian mở ra trước mắt, rộng lớn và thoáng đãng. Từ đây có thể nhìn bao quát một phần thành phố. Xa xa, mặt nước Hồ Tây lấp lánh dưới ánh nắng cuối ngày, từng gợn sóng ánh vàng phản chiếu lên bầu trời. Tôi đứng lặng nhìn về phía ấy, lòng đầy những nghĩ suy không thể gọi tên.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi vừa thấy bình yên, vừa thấy trống rỗng. Bình yên vì gió mát và khoảng trời rộng đã tạm thời xua tan áp lực. Nhưng trống rỗng vì khi đứng trước vẻ đẹp ấy, tôi lại nhớ đến những điều mình chưa thể chạm tới – những ước mơ, những tình cảm, những điều vẫn còn dang dở.
Và một lần nữa, tôi lại nghĩ đến Ngọc Hoa.
Không biết giờ này cô ấy đang làm gì, đang ở đâu. Có lẽ cô chẳng hề nghĩ đến tôi, nhưng trong tâm trí tôi, hình ảnh ấy vẫn rõ ràng hơn bất cứ điều gì. Tôi cười khẽ, có phần tự giễu: tại sao tôi lại để cho một người mãi ám ảnh mình đến thế ?
Gió vẫn thổi nhẹ nhàng, tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Chỉ mong rằng, khi mở mắt ra, những suy nghĩ nặng nề trong tôi cũng sẽ tan theo từng luồng gió này…
Phan Đình Phùng : Một trường Trung học phổ thông có điểm chuẩn nằm ngưỡng cao nhất Hà Nội. Tây Hồ : Một trường THPT ở Hà Nội
Nam chính là người rất say mê học và viết văn nên đôi lúc cũng sẽ mang cả lý luận văn học vào trong tâm thức của mình nhé :v