Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Đại lộ tuổi 15 - Chapter 1:

Hôm nay, trời oi nóng, cái cảm giác nóng nực của mùa hè này khá khó chịu với tôi.

Dù đã vào năm học gần hai tuần nhưng nếu thời tiết cứ tiếp diễn như này thì sau mỗi lần đá bóng tôi chết khô mất. Tôi đã quen với việc mùa hè lúc nào cũng mệt mỏi, nhưng năm nay không hiểu sao lại thấy rõ rệt hơn hẳn.

Đúng lúc đó, An chìa cánh tay ra đưa tôi cốc nước mới mua.

"Này, hôm nay mày ghi bàn nên tao mới thưởng đấy nhé."

"Ăng An dạo ni tốt bụng rứa hè."

Châm chọc thằng An với chất giọng miền Trung xong, tôi vội vươn tay tới đón cốc nước trên tay thằng bạn mà tu một mạch. Uống xong, tôi hít một hơi, thở ra nghe như vừa thoát chết. Cảm giác oi bức của mùa hè dù đã quen nhưng vẫn luôn thật khó chịu

Đúng lúc đó Khải xuất hiện. Cũng giống những lần khác, bọn tôi ở lại đó tán gẫu với đám bạn một chút rồi mới chịu kéo nhau ra về.

Cảm giác đạp xe và nói chuyện với đám bạn thật tuyệt. Vậy mà năm lớp 7 và lớp 8 tôi lại bỏ phí. Nghĩ lại, tôi chẳng biết vì sao mình lại cứ sống thu mình như thế. Chắc một phần do tôi mải xem những bộ anime, một phần vì không muốn dính vào mấy chuyện rắc rối vớ vẩn. Nhưng khi đã chịu mở lòng hơn, tôi mới thấy hóa ra mình đã tự bỏ lỡ nhiều thứ tới vậy.

Thường thì sau khi tan học, bọn tôi sẽ xuống đá bóng cho tới tận 12 giờ trưa. Chỉ khi tiếng loa của giám thị vang lên.

" Các học sinh đang tụ tập ở sân..."

Không chờ tiếng nhắc ấy thêm, bọn tôi mới cuống cuồng vớ lấy đống sách vở mà chạy ù té đi, bỏ mặc cho sao đỏ tay lăm lăm bút đang đứng thẫn thờ gần sân bóng. Nhiều khi chạy ngang qua, tôi còn kịp liếc thấy gương mặt ngơ ngác của chúng nó, kiểu vừa muốn ghi tên vừa chẳng biết ghi thế nào.

Hôm nay cũng chẳng phải ngoại lệ, tôi cùng thằng An và Khải cũng cùng đạp xe dưới tán lá cây trong khu phố đi bộ. Chúng tôi tào lao về đủ thứ chuyện.

Chợt Khải hỏi tôi:

"Mày có bồ chưa Khánh?"

Câu hỏi bật ra bất ngờ khiến tôi suýt khựng lại. Tôi chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thì An đã chen vào ngay:

"Thằng này á, nó miễn nhiễm với gái mà."

Khải bật cười. Tôi chỉ nhún vai, không buồn phủ nhận.

An nói cũng có phần đúng. Vì chính bản thân tôi cũng chẳng có chút cảm tình với con gái nào trong lớp cả. Lên năm lớp 9, tức là năm nay thì cái đấy càng không thể thay đổi.

Vốn dĩ tôi chẳng có cảm tình với lũ con gái vì chúng nó nói về tình dục quá sớm, thậm chí là không chút ngượng mồm. Bên cạnh đó chúng còn nói xấu thầy cô, bạn bè . Tôi đã nghe nhiều lần trong giờ ra chơi, mỗi lần đều thấy khó chịu, nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể làm gì ngoài im lặng.

Cuối năm lớp 8, lớp chúng tôi có vài cặp đôi yêu nhau. Nhưng đa phần cũng chỉ là ôm ấp nhau trên lớp, rồi ngồi cạnh nhau những giờ ra chơi. Tình cảm theo tiêu chí của tôi thì trên hết là sự chân thành, nhưng nhìn cách bọn con gái bây giờ từ bỏ những đứa mà chúng nó đã cặp mới chỉ 3 tháng hè và đăng những dòng ghi chú đại loại như "Tình yêu sao mà khó khăn quá đi" làm tôi càng chán ghét lũ con gái hơn.

Không phải tôi không yêu ai. Năm lớp 7 tôi có yêu một cô bạn cùng lớp, có lẽ cô ấy cũng có cảm tình với tôi. Khi tôi tưởng như tôi đã chạm được đến cô ấy thì chính tay tôi đã làm vuột mất. Không phải có người thứ ba đâu mà là đúng lúc đấy thì tôi đã tự phá nát cơ hội của mình...

Mải suy nghĩ, tôi suýt tông vào cây cột điện bên đường. Thằng Khải nhìn bộ dạng của tôi mà cười không ngớt mồm:

"Thằng mặt chuột này đi đứng kiểu gì đấy?"

Tôi cũng chẳng biết cái biệt danh "mặt chuột" của mình có từ lúc nào nhưng bạn bè gọi quen mồm rồi thì tôi cũng chẳng nói lại làm gì, gọi nhau thế nào chẳng được. Đôi khi nghe còn thấy buồn cười, nhưng nhiều lúc cũng hơi khó chịu. Dù sao thì trong mắt bọn bạn, cái tên ấy đã gắn liền với tôi rồi.

Tôi phanh kít xe lại, cốt để thằng An giật mình chơi cũng như lấp liếm đi sự bối rối ban nãy của mình.

"Thong thả đi, tao thử chúng mày thôi."

An cũng phải phanh gấp lại, la lên.

"Thử độc à, tao suýt tông vào xe mày đấy thằng ngố này"

Bọn tôi vừa đi vừa trò chuyện đến khi An về hiệu thuốc của gia đình nó. Nó vẫy tay chào, bảo lát nữa còn phải phụ mẹ dọn hàng mà tôi với Khải biết thừa là nó đi chơi game chứ chẳng bao giờ làm việc nhà cả. Tôi đi cùng Khải về dù nhà tôi ngược đường nhà Khải, đằng nào hôm nay cũng rảnh. Cũng coi như để nói chuyện nhiều hơn, vì dù mới quen, tôi thấy nó khá thú vị.

Trên đường đi, Khải thao thao bất tuyệt về cái dự định của nó khi thi đỗ cấp ba, nào là mua xe, đi chơi,... Nó nói nhiều đến mức tôi chỉ kịp gật gù cho có. Nhưng khi nghe đến đoạn nó bỗng quay sang tôi mà nói:

"Ê Khánh, tao mà lên cấp ba tao sẽ tìm cho mày một đứa bạn gái để mày có bạn gái cặp với tao luôn, chịu không?"

"Ủa, mày nói thật à"

"Chẳng lẽ lớp mày lắm nữ lại không tán lại phí của trời ra"

Không để tôi nói thêm câu nào, Khải liến thoắng:

"Công nhận chuyển sang lớp mày là lựa chọn không tồi, hơn nửa lớp toàn gái xinh.

Tao mà đỗ cấp ba thì mẹ tao sẽ mua xe điện, lúc đó tao tán hết đứa con gái trong lớp mày luôn."

"Mày chắc mày tán được không đấy?"

Khải tự tin vặc lại tôi ngay :

"Mày nghĩ tao là ai mà không tán được lũ con gái lớp mày ?"

Tôi nhìn Khải, nó thấp hơn cả tôi dù tôi thuộc dạng thấp nhất lớp. Nhìn chiều cao của nó thì tôi định châm chọc thêm nữa nhưng Khải dắt xe đạp của nó vào nhà rồi. Tôi đành nói nốt câu cuối rồi cũng tạm biệt thằng bạn mới quen

"Thế thì mày cứ tán đi, tao cũng chẳng có nhu cầu mấy. Dù sao cũng cảm ơn nhá ăng Khải đẹ..."

"Thôi đi mày, má tao biết quan điểm của tao là bả cầm cây chổi bem tao à"

"Thế thôi, nhớ gửi bài tập cho tao"

Nói rồi tôi phóng xe về, mặc cho thằng Dũng đứng một hồi giải thích với mẹ nó cái "quan điểm" của thằng con là gì.

Trên đường đi, tôi suy nghĩ những gì vừa nãy thằng Khải nói với tôi. Vì chẳng mấy ai dám "bắt cá nhiều tay" như nó cả. Ngẫm lại thì tôi thấy chỉ có trong phim, nhất là mấy bộ anime mà tôi xem mới xuất hiện nhân vật như Khải. Chẳng lẽ ngoài đời có nhân vật như thế thật?

Vừa đạp xe, tôi vừa nghĩ về yêu đương. Thực sự nếu nói về tôi thì tôi cũng chẳng biết như nào vì đôi lúc tôi luôn lựa chọn lí trí, luôn cho rằng tình yêu là không cần thiết và việc về nhà xem anime mỗi ngày là đủ. Lại có những lúc tôi chọn sống theo cảm xúc, khi đó tôi nhìn tình yêu với một con mắt khác và lựa chọn phải yêu, phải sống theo tiếng đập của con tim.

Nhưng việc tự tay đánh mất đi tình yêu của bản thân khiến tôi chỉ còn biết dồn cảm xúc vào những bài phân tích văn chương, và khi nói về tình yêu thì tôi chỉ còn dùng lý trí để suy nghĩ. Mỗi khi viết, tôi vẫn nhớ lại chút ít về “cô bạn” kia. Không cần gọi tên, không cần kể rõ, chỉ cần giữ lại cho riêng mình.

Nói về cô bạn kia một chút, cũng phải nói về tôi của năm lớp 7.

Khi mới bước vào lớp, mọi người nhìn tôi với ánh mắt tò mò. Tôi chỉ mong mọi người không quan tâm đến tôi và để tôi yên mà thôi.

Giới thiệu bản thân xong, tôi lặng lẽ bước xuống chiếc bàn mà cô chỉ định, ngồi kế An, sau này là bạn thân của tôi. Tôi vốn chẳng định bắt chuyện với ai cả vì ngay từ đầu, mục đích của tôi khi đến ngôi trường này chỉ để học thôi.

Bỗng, ánh mắt tôi va phải Hoa, cô ấy mỉm cười rồi quay lên. Trái tim tôi lúc đó như khựng lại một nhịp, nụ cười, mái tóc dài và cặp kính của cô ấy làm lòng tôi xao xuyến ngay khoảnh khắc ấy. Nhưng rồi tôi trấn tĩnh lại và tự nhủ với bản thân rằng cảm xúc vừa nãy sẽ sớm biến mất thôi.

Nhưng rồi, tôi càng nhận ra cô ấy là một người con gái khác biệt hẳn so với đám con gái còn lại. Là lớp phó học tập nên thành tích học tập của Hoa rất xuất sắc, có thế coi là đứng đầu toàn trường

Cô ấy chỉ quan tâm đến văn chương, không phải nói xấu hay những vấn đề khác mà tụi con gái khác hay bàn tán. Ngoài ra Hoa còn có một giọng nói nhỏ nhẹ và ấm áp nữa.

Khi biết những điều đó, cũng là lúc tôi nhận ra bản thân đã lỡ yêu Hoa rồi. Lúc đó tôi học hành khá chăm chỉ, nên giữa tôi và Hoa ngày càng xích lại nhau hơn. Thậm chí tôi còn tưởng như đã có thể chạm tới cô ấy.

Tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc ấy, khi trường chúng tôi tổ chức chuyến du lịch thì tôi có cùng lũ bạn đi làm mấy cái hoạt động lặt vặt. Lúc đó tôi có bắt gặp Hoa đang ngồi trên đồi cỏ, ánh mắt hướng về phía mặt trời.

Tôi vội lấy cớ đi phụ giúp các bác phụ huynh rồi chuồn khỏi đám bạn đang cằn nhằn. Đến bên cạnh cô ấy, tôi cúi người xuống hỏi:

"Hoa, làm gì ở đây thế ?"

Vừa dứt câu tôi đã thấy ngại ngùng và bối rối, Hoa ngước lên nhìn tôi, mỉm cười.

"Tôi mới là người phải hỏi đấy"

Tôi bỗng thấy mình khờ dại hết sức, chỉ có thể nói "vậy à" và định quay người rời đi. Tôi thầm nghĩ sự khờ dại ban nãy chính là dấu chấm hết cho mối tình đơn phương này.

Nhưng, cô ấy bỗng nắm lấy tay tôi.

Tim tôi như ngừng lại ở khoảnh khắc ấy, Hoa hỏi tôi:

"Mới thế mà đã định bỏ đi rồi, chán nhỉ"

Nói rồi cô ấy kéo tôi đi qua cánh đồng hoa vô tận mặc cho tôi đang rối bời với những suy nghĩ trong lòng, miệng luôn mồm nhắc về những loài hoa và vẻ đẹp của chúng. Hôm đó Hoa dẫn tôi đi nhiều nơi nhưng có lẽ thứ duy nhất tôi nhớ được là gương mặt hạnh phúc ấy.

Sau một buổi chiều với sự hạnh phúc tràn ngập trong lòng, khi về đến lán của nhóm, thằng An khều tôi ra một góc, hỏi nhỏ:

"Sao mày cướp con Hoa của thằng Vũ thế"

Vũ là một đứa bạn khác trong lớp. Tôi ngạc nhiên hỏi An

"Thằng Vũ mà thích Ngọc Hoa á"

Ngay sau đó tôi nhận ra mình đã dính bẫy của An vì nói thế chẳng khác gì thừa nhận mình thích Hoa cả. Nó cười một lúc dù tôi có luôn mồm giải thích ra sao

Sau đó, An có nói với tôi

"Tao thấy bọn mày cũng đẹp đôi, thôi cố mà tán được nó nhé"

Nói rồi An rời đi, để lại trong tôi hàng ngàn câu hỏi về thứ cảm xúc trong lòng lúc này...

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free