(Đã dịch) Chương 37 : Đánh hổ
Bước vào gian trong, Phan Tiểu Vãn chẳng vội đi lấy rượu.
Bước chân nàng bỗng trở nên nhẹ bẫng, tựa như đôi chân đang lướt đi trong tinh không.
Đây là "Vũ bộ", một loại bộ pháp cổ xưa và đặc biệt hơn cả Vũ Vân bộ trong hí khúc.
Đây là loại vũ bộ do một pháp sư cổ xưa t��� mình sáng tạo ra, nay đã gần như thất truyền.
Nàng tiến tới như lướt đi, sải bước như phiêu diêu, sau đó nhẹ nhàng xoay mình, vừa vặn lướt tới trước tủ quần áo chạm khắc hoa văn.
Phan phu nhân mở tủ, thay y phục, lại như bay tới trước bàn trang điểm, chăm chú trang điểm lại.
Trong gương hiện lên một gương mặt kiều diễm như phù dung, mày ngài như núi xa, mắt trong veo chứa đựng Thu Thủy, chính là ở độ tuổi "phong hoa chính mậu" đẹp nhất của đôi mươi.
Tiếp đó, nàng cầm lấy chì kẻ mày xoắn ốc, tỉ mỉ tô vẽ hàng lông mày, sau đó lại lấy ra son phấn, dùng ngón tay chấm một chút, rồi nhẹ nhàng thoa lên môi.
Đôi môi nàng khẽ mím thành một đường mỏng, khi đôi môi lại hé mở như cánh hoa căng mọng, sắc môi đã đỏ thắm như đào mận.
Nàng chu môi, hướng về hình bóng mình trong gương khẽ thổi một nụ hôn gió, rồi lại từ tầng dưới cùng của hộp trang sức lấy ra một chiếc túi thơm.
Nàng trước tiên lấy ra một thứ đồ từ trong túi thơm, nhẹ nhàng bóc mở, rồi lại nhét vào túi thơm, sau đó đeo chiếc túi thơm ấy bên hông.
Cuối cùng, nàng lại soi gương, cài gọn lại cây trâm vàng trên tóc, lúc này mới lấy ra sừng trâu đựng rượu, thướt tha đi ra ngoài.
Lai Hỉ bị đuổi đi rồi, ngay cả người dâng trà cũng chẳng có, Dương Xán chỉ có thể ngồi không trên ghế.
Chờ đợi hồi lâu, sự kiên nhẫn của Dương Xán gần cạn, đang định đứng dậy thì Phan phu nhân từ sau tấm bình phong đi ra.
Nàng đã thay chiếc váy đỏ hải đường ngắn, vải áo rất nhẹ và mềm mại, vô cùng ôm sát cơ thể, nhấn rõ đường cong eo thon, mông nở.
Dáng người ấy thật tuyệt mỹ, không khí tựa hồ cũng vì thế mà có hình dạng, như dòng nước chảy, vô cùng uyển chuyển.
"Thúc thúc, đây chính là rượu thuốc thượng hạng Trang chủ Phong An đưa cho lão già đó, nghe nói cực kỳ bổ dưỡng đấy."
Giọng Phan Tiểu Vãn so ngày thường mềm mại ba phần, lại quyến rũ thêm ba phần.
Lúc này không còn cái vẻ khinh thường hay thiếu kiên nhẫn đối với Dương Xán như khi trước mặt Lý Hữu Tài nữa.
Nàng bưng cái sừng trâu đã qua ngâm chế, đã ôn nhuận như ngọc, to lớn và hơi trong suốt ấy tới,
Đặt nó lên án kỷ gần tay Dương Xán, nàng quay lại lấy hai chiếc chén ngọc xanh mỏng như cánh ve.
"Lão già đó càng chẳng ra gì, lại càng sợ người ta biết hắn chẳng ra gì, vì sĩ diện mà đem tất cả rượu tặng ngươi.
Nghe nói rượu này đặc biệt có tác dụng cố bản bồi nguyên, tẩu tử nhấp một chén, không sao chứ?"
Dương Xán lúng túng nói: "Sao lại không được."
Phan Tiểu Vãn mỉm cười xinh đẹp, mở nắp sừng trâu, rồi rót hai chén rượu.
Nàng bưng lên hai chén rượu, thướt tha đi tới bên cạnh Dương Xán, đưa cho hắn một chén.
Dương Xán đang định đứng lên, lại bị Phan phu nhân dùng ánh mắt ngăn lại.
Nàng khẽ uốn éo vòng eo thon, cười tủm tỉm nhìn Dương Xán, dùng ngón tay đã thoa son móng đưa chén tới.
Trong chén, rượu dịch màu đỏ nhạt tỏa ra mùi rượu và mùi thuốc.
Rượu dịch trong ly lay động, ánh mắt Phan phu nhân cũng lay động theo.
Ánh mắt kia ngập nước, sâu thẳm đen láy, tựa hồ có thể nhấn chìm người ta vào đó.
Dương Xán tiếp nhận chén rượu, Phan phu nhân chủ động chạm chén với hắn, môi đỏ khẽ hé: "Thúc thúc, lại cùng tẩu tử uống chén rượu này."
Dương Xán xoay xoay chén, cúi đầu ngửi một cái, vẻ mặt say mê, nhưng vẫn không uống.
Phan phu nhân khẽ bật cười, yêu kiều lườm hắn một cái: "Sợ người ta bỏ thuốc ngươi sao, thật là."
Nàng oán trách nói, chậm rãi nâng chén lên, nâng qua khỏi đỉnh đầu, sau đó ngẩng đầu lên, há miệng ra.
Chén rượu vừa nghiêng, dòng rượu liền rót thẳng vào miệng nàng.
Phan phu nhân uống cạn chén rượu ấy, lúc này mới tinh nghịch nhìn về phía Dương Xán.
Dương Xán nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Phan phu nhân tiến về phía trước một bước, hướng Dương Xán nháy mắt: "Chén rượu này thế nào?"
"Mùi vị không tệ."
Phan phu nhân lại tiến thêm một bước: "Kia... nhưng có hiệu quả cố bản bồi nguyên không?"
Nói đoạn, tay nàng đã rất tự nhiên đặt lên vai Dương Xán, mắt liếc ngang, tràn đầy ý xuân sắp trào ra.
Dương Xán cười khổ nói: "Tẩu phu nhân, rượu này cho dù là rượu thuốc, thì vẫn là rượu, đâu thể có hiệu quả nhanh đến thế."
Phan phu nhân khẽ bật cười: "Nói cũng đúng, ngược l���i là người ta nôn nóng quá rồi."
Nàng vừa rồi liên tiếp tiến hai bước, mà nàng lại đứng đối diện Dương Xán, cho nên lúc này nàng đã đứng lọt giữa hai chân Dương Xán.
Dương Xán lúc này đang ngồi, nàng đứng, Dương Xán nếu ngẩng đầu lên, phong cảnh đập vào mắt ắt hẳn sẽ khiến hắn xấu hổ, đành phải hạ tầm mắt xuống.
Nhưng vừa làm vậy, hắn thấy chính là một vòng eo thon mềm mại như rắn.
Eo nhỏ buộc một dải lụa tơ màu tím, trên dải lụa còn rủ xuống một chiếc túi thơm.
Mùi hương ấy, thơm thật dễ chịu.
Dương Xán đột nhiên cảm thấy đôi mắt mình có chút mơ màng, lại càng tệ hơn là, chẳng những đôi mắt mơ màng.
Hắn không biết rằng chén rượu ấy chưa hề động chạm gì, mà chiếc túi thơm treo bên hông Vãn phu nhân, mới là vũ khí để đối phó hắn.
Thảo dược bên trong chiếc túi thơm này cũng là một loại thuốc, lại là một loại thuốc hiệu nghiệm được pháp sư bí chế.
Lúc này, Phan phu nhân đứng, Dương Xán ngồi.
Phan phu nhân lại kề sát gần đến thế, chiếc túi thơm treo bên hông nàng, quả thực giống như treo ngay dưới mũi Dương Xán.
Nếu không phải như thế, có mùi rượu và mùi thuốc che giấu, thì Dương Xán cũng chẳng ngửi ra được mùi hương đặc trưng bên trong chiếc túi thơm kia.
Vãn phu nhân nhìn Dương Xán cười khúc khích, nàng đã nhìn ra, tiểu oan gia này cuối cùng cũng trúng chiêu rồi.
Ban đầu nàng cũng muốn từ từ mưu tính, ngươi tình ta nguyện, thì càng thêm vui sướng.
Đáng tiếc tiểu tử này tuy còn trẻ tuổi, lại rất có định lực, nếu như từ từ mưu tính, còn không biết phải đợi bao lâu nữa.
Nàng thả thính tiểu sư gia tuấn tú này đã hơn ba tháng rồi, nàng đã không muốn đợi thêm nữa.
"Cộc!"
Vãn phu nhân giật lấy chén không từ tay Dương Xán, vừa đặt xuống án kỷ, đôi tay liền vòng lấy cổ hắn.
...
Khi tiếng gà trống gáy ác ác vang lên báo hiệu trời đã sáng, Dương Xán tỉnh rồi.
Đêm qua, mắt thấy là phải chày cối giao hoan, Dương Xán cuối cùng vẫn là trốn thoát.
Thẳng thắn mà nói, mỹ nhân tuyệt sắc như Vãn phu nhân, ai mà chẳng thích? Chỉ e vướng phải thân phận của nàng, Dương Xán không dám càn rỡ.
Nhất là hắn bây giờ thân là chi trưởng Vu gia, còn có đại kiếp mất đầu cần phải vượt qua, trêu chọc phải một nữ nhân sắc sảo như vậy, là phúc hay họa, hắn không xác định được.
Tiểu Vãn phu nhân dùng loại thuốc ấy, có tác dụng nhanh chóng, trong suy nghĩ của nàng, một nam tử huyết khí phương cương, bản thân lại là một nữ nhân vô cùng tư sắc, lại thêm tác dụng của dược vật này, còn chẳng nước chảy thành sông hay sao?
Nhưng, Dương Xán nghĩ đến chi trưởng khắp nơi đều là tai mắt, sự tình một khi bại lộ, chẳng những đại kiếp mười tháng sau, sợ rằng lập tức sẽ thân bại danh liệt.
Lại nói, chẳng lẽ Tác Triền Chi nàng lại chẳng lôi cuốn bằng sao?
Đã có những lo lắng khó kiểm soát đối với Phan Tiểu Vãn, lại có Tác Triền Chi tuyệt sắc bên cạnh, lúc này mới giúp hắn giữ vững một tia thanh tỉnh, cuối cùng tại thời khắc mấu chốt, lập tức rời đi.
Lúc này tỉnh lại, nhớ lại chuyện lúc ấy, nếu nói hắn không chút gợn sóng trong lòng, thì dĩ nhiên là không thể nào.
Nhưng là nghĩ đến khả năng hậu quả, hắn vẫn cảm thấy, mình cùng nàng chưa gây ra chuyện gì loạn, mới là lựa chọn chính xác.
Kỳ thật, Phan Tiểu Vãn là phu nhân của Lý đại chấp sự, nếu như có thể biến nàng thành người thân cận của mình, khẳng định sẽ có lợi cho Dương Xán trong việc khuếch trương thế lực trong chi trưởng.
Chỉ bất quá đường mật này chưa hẳn không bọc độc dược.
Dương Xán cũng không biết Phan Tiểu Vãn còn có thân phận khác, chỉ là bản năng cảm th��y nàng ta lớn mật, chủ động đến thế, chỉ e không phải người dễ chung sống.
Dương Xán vừa tỉnh lại không lâu, vừa rửa mặt xong xuôi, Phan nương tử liền sai Lai Hỉ mang bữa sáng tới.
Sau khi sai Lai Hỉ mang bữa sáng mình tỉ mỉ chuẩn bị đi, ngẫm lại việc hắn đêm qua tuyệt tình rời đi, Phan Tiểu Vãn không khỏi vừa hận vừa yêu.
Dương Xán đêm qua có thể chống đỡ được sự cám dỗ của nàng, đây là điều Phan Tiểu Vãn không hề nghĩ tới.
Ảo não cả nửa đêm, hận cả nửa đêm, tâm tình của nàng ngược lại thay đổi.
Ban đầu, nàng chỉ là đối với Dương Xán gặp một lần đã vừa ý, muốn tìm một người tri kỷ.
Nàng đối với Dương Xán, cũng không ôm mục đích gì khác.
Nàng tiếp cận Dương Xán, vốn cũng không có ý muốn lợi dụng Dương Xán làm bất cứ điều gì.
Bởi vì nàng căn bản cũng không cảm thấy, Dương Xán có thể trở thành nhân vật hết sức quan trọng của trưởng mạch chi trưởng Vu gia, thậm chí toàn bộ Vu gia.
Nàng chỉ là đơn thuần thích tiểu sư gia tuấn tú này, nghĩ cùng hắn thiết lập một mối quan hệ đơn thuần nh���t... đơn giản nhất.
Cuộc đời nàng đã rất phức tạp, nàng cũng có tình cảm, nàng cũng là một người có máu có thịt.
Nàng cũng muốn có đôi khi có thể quên đi tất cả gánh nặng, có được một bến cảng có thể hoàn toàn buông lỏng.
Từ khi nhìn thấy Dương Xán, nàng cảm thấy, nàng đã tìm được.
Nam nhân kia, thật sự là mọi nơi đều hợp khẩu vị nàng.
Kết quả, hắn lại cự tuyệt mình.
Nhưng mà chính vì Dương Xán cự tuyệt nàng, ngược lại làm cho nàng càng thêm coi trọng Dương Xán.
Nhưng mà, nàng đương nhiên sẽ không tuyệt vọng như vậy, cũng không cam tâm, Tiểu Vãn phu nhân đối với mị lực của mình cũng vô cùng tự tin.
Nàng tin tưởng vững chắc, tiểu oan gia này sớm muộn cũng là vật trong tay nàng.
Nhìn Lai Hỉ xách hộp cơm ra khỏi cửa viện, Tiểu Vãn phu nhân mới thu hồi ánh mắt.
Ánh mắt đảo qua, nàng liền thấy trên cây hạnh ở góc tường, vừa có một cành hồng hạnh, nhô ra ngoài tường.
Tiểu Vãn phu nhân mỉm cười, nụ cười ngọt ngào như những đóa hoa hạnh trên cành.
(hồng hạnh xuất tường ~ người phụ nữ ngoại tình)
...
Dương Xán nhìn thấy Tiểu Vãn phu nhân sai Lai Hỉ mang bữa sáng tới, trong lòng cũng thấy ấm áp.
Mang ơn mỹ nhân, là nam nhân ai cũng sẽ cảm thấy áy náy.
Chỉ là, ân huệ mỹ nhân này thật sự quá nặng, trên đầu còn có Lý Hữu Tài, Lý đại chấp sự kia chứ.
"À... Lai Hỉ này, thay ta tạ ơn Phan phu nhân."
Lai Hỉ cười hì hì nói: "Dạ được, Dương chấp sự cứ dùng bữa sáng trước, lát nữa tiểu nhân sẽ đến thu dọn."
"Không cần đâu, lát nữa ta sẽ bảo Vượng Tài rửa sạch chén đĩa rồi mang trả về."
Lai Hỉ đáp một tiếng rồi quay về, bữa sáng này món mặn món chay phối hợp, hương vị lại rất ngon miệng.
Dương Xán ăn khoảng bảy tám phần no bữa sáng, đang định gọi Vượng Tài đến thu dọn, rửa sạch sẽ rồi mang hộp cơm trả lại.
Không ngờ hắn còn chưa kịp gọi, Vượng Tài đã vội vàng chạy tới.
"Lão gia, có khách đến rồi."
"Khách ư?"
Dương Xán khẽ giật mình, hắn vừa mới nhậm chức, có thể có khách nhân nào đến thăm hỏi hắn đây?
"Ngươi thu dọn chén đũa, rửa sạch sẽ, rồi đưa sang chỗ Phan phu nhân."
Dương Xán phân phó một tiếng, lúc này mới đi về phía nhà chính.
Trong nhà chính, một bóng người cao lớn đang hiên ngang đứng đó, ngẩng đầu nhìn bức tranh chữ trên vách.
Người này trên đầu buộc một dải băng buộc đầu màu vàng đất, phía sau gáy thắt một nút anh hùng kết.
Trong tay hắn còn cầm một thanh Nhạn Linh đao, hai chân không khép không hở, thế đứng vững chãi, khí chất phi phàm.
Chỉ nhìn khí thế hùng bá vô song của hắn, nghĩ đến chuyện ám muội đêm qua cùng Phan nương tử, Dương Xán thật sợ hắn đột nhiên quay đầu lại, liền lộ ra một gương mặt của Chúc Diên Bình hoặc Đinh Hải Phong.
Sau đó hắn lại bỗng nhiên buông một câu thoại: "Tẩu tẩu, Võ Nhị có lời muốn nói!"
Để bảo toàn tinh hoa dịch thuật, bản này chỉ lưu hành duy nhất tại truyen.free.