Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chân Trời Hợp Nhất - Chapter 2:

Trong mơ Aris thấy mình vẫn đang ở dinh thự trên Sao Hỏa. Hôm nay, cậu có bài thi cuối kỳ. Báo thức gọi cậu dậy lúc tám giờ hơn, chỉ gần một tiếng trước khi bài thi bắt đầu. Cậu vội vàng chồm dậy, tắm rửa, ăn sáng trong vội vã. Máu bỗng nhiên trào ra từ mũi, đỏ ối và không cách nào ngừng lại được. Bên ngoài có ai đó đang gõ cửa, đều đều và lịch sự. Mất một lúc để Aris nhận ra tiếng gõ cửa là thật. Cậu giật nảy mình quẹt tay lên mũi theo phản xạ. Hoàn toàn sạch sẽ.

“Aris, cậu dậy chưa?” Giọng của Jorman vang lên sau cánh cửa sắt.

“Có chuyện gì vậy?” Aris nói, giọng thều thào.

“Có khách. Là đơn vị chuyển phát của Tòa Án.”

Aris ngồi bật dậy, cơn buồn ngủ tan biến như bọt xà phòng.

“Bọn chúng đến đây làm gì?”

“Tôi không rõ. Cậu nên ra ngay thì hơn.”

“Được rồi. Tôi ra ngay đây!” Aris nói vọng ra.

Cậu vớ lấy áo khoác ném ở mép giường, khoác vội lên người rồi gạt chốt cửa bước ra ngoài.

Sau một đêm, không khí khoang sinh hoạt chung lạnh ngắt. Hai người lính L’Yarr to lớn, đứng cạnh những thùng hàng tiếp tế, gần chiếc xe vận tải. Thấy Aris, bọn họ gật đầu, tay vẫn không rời khỏi báng súng. Phu nhân Josephine và Leonette bước ra ngay từ một hành lang khác. Bà quấn chặt chiếc khăn len quanh cổ và che lên nửa mặt.

Jorman đứng chờ sẵn bên bảng điều khiển cửa hầm. Khi thấy tất cả mọi người đã có mặt, ông nhìn qua chỗ Aris tìm kiếm một tín hiệu sẵn sàng. Aris gật đầu và Jorman nhấn nút mở cửa hầm. Tấm kim loại khẽ trượt lên mở ra một đường hầm nhập nhoạng.

Một chiếc máy bay chuyển phát màu xám lướt vào. Lớp vỏ gốm tổng hợp của nó sáng bóng, phản chiếu mọi nguồn sáng hắt lên nó. Trên thân nó gắn biểu tượng Trái Đất thu nhỏ và những vòng sáng với những ngôi sao cách điệu bao quanh. Biểu tượng tối cao của Liên bang Terra, ám chỉ nơi khởi nguồn của cả Đế quốc và khát vọng chinh phục vũ trụ.

Chiếc drone bay lơ lửng giữa không trung, chiếu một chùm tia sáng nhạt qua đám đông đang có mặt.

“Xác nhận danh tính: Aris Heartfield, Jorman, Josephine Heartfield, Leonette Hafna, Hjork và Bul.” Nó nói với cái giọng đều đều và quan cách. “Tất cả chú ý!”

Nó xoay nhẹ đèn chiếu lên và mở ra màn hình ba chiều trên đỉnh đầu. Trên màn hình là một cuộn giấy với những dòng chữ có thể đọc được. Con dấu đỏ chói của Tòa Án nằm ngay đầu tờ giấy, như một con mắt đỏ ngầu đang theo dõi những kẻ tội đồ.

“Theo sắc lệnh số 729 của Ủy ban Tư pháp Đặc biệt,” Chiếc drone đọc lớn, từng từ ngữ trang trọng vang vọng đến từng ngóc ngách của căn hầm. “Dựa trên việc tái đánh giá những đóng góp của cá nhân Aris Heartfield và Josephine Heartfield trước thời điểm xảy ra vụ án…”

Aris khoanh tay trước ngực và lướt ánh mắt qua chỗ mẹ mình. Tái đánh giá ư? Bọn họ mới bị đày đến đây mới một tuần. Làm gì có chuyện bộ máy quan liêu của Terra lại làm việc nhanh chóng đến thế? Aris thầm nghĩ.

“…nhận thấy mức độ nguy hại cho an ninh quốc gia của các thành viên gia tộc Heartfield không nghiêm trọng như những đánh giá ban đầu.” Chiếc drone tiếp tục. “Do đó, Hội đồng quyết định thu hồi án phạt lưu đày với các cá nhân liên quan.”

“Thu hồi án phạt?” Josephine thốt lên, dường như không thể tin vào tai mình.

“Đúng vậy! Tuy nhiên,…” Giọng chiếc drone bỗng đanh lại. “Đối với hai cá nhân Aris Heartfield và Josephine Heartfield. Từ bây giờ, các vị được chuyển đổi sang quy chế ‘Công dân tích hợp’, được hưởng quyền lợi và nghĩa vụ tương đương với các chủng tộc liên minh.”

“Công dân tích hợp?”

Một lần nữa bà lại thốt lên. Nghe có vẻ hoa mỹ nhưng thực chất chỉ là cách gọi khác dành cho những chủng tộc ngoại lai, ít được tín nhiệm hoặc tội phạm sau khi cải tạo.

“Để hỗ trợ tái hòa nhập cộng đồng,” chiếc drone tiếp tục nói, không bận tâm đến những gương mặt ngơ ngác bên dưới nữa. “Ủy ban đã sắp xếp nhà tái định cư cho các vị ở Neur mười sáu. Đây là lệnh cưỡng chế di dời. Từ chối thi hành đồng nghĩa từ bỏ quyền lợi và sẽ bị xử lý theo luật định. Tàu sẽ khởi hành lúc mười giờ tối nay theo giờ chuẩn Asphodelus, bãi đáp G64, cảng Ossimi. Đây là thẻ mở khóa tàu và dữ liệu hành trình.” Một tấm thẻ kim loại màu bạc rơi cạch xuống nền đá. “Các vị còn thắc mắc gì nữa không?”

“Còn cha tôi thì sao?” Aris nói.

“Về việc này…” Chiếc drone ngập ngừng. “Nếu quý vị có nhu cầu an táng theo phong tục địa phương. Hãy gửi yêu cầu đến công ty Petris sau khi quý vị đến nơi.”

Mọi người đều yên lặng khi nghe câu trả lời, có vẻ không còn câu hỏi nào khác.

“Chúc quý vị thượng lộ bình an. Viva la Terra.”

Chiếc drone tắt màn hình hiển thị, không một lời từ biệt, nó biến mất nhanh như một cơn gió. Cánh cửa hầm đóng sập lại. Josephine đứng như chết lặng và nhìn chằm chằm tấm thẻ dưới sàn như thể nhìn thấy một con gián gớm ghiếc.

“Công dân tích hợp!” Bà lẩm bẩm, giọng run lên vì giận dữ. “Bọn chúng dám gọi ta là công dân tích hợp.”

“Phu nhân!” Leonette rụt rè bước tới, đặt tay lên vai bà chủ.

Bà quay phắt lại, gạt phắt tay Leonette ra khiến cô loạng choạng suýt ngã ra sàn.

“Đừng chạm vào ta!” Bà hét lên, giọng lạc đi. “Ta là Josephine Sterling Heartfield, phu nhân của một Đại sứ. Giờ các ngươi gọi ta là ‘công dân tích hợp’?”

Bà giơ chân lên, dẫm lên tấm nhựa, xoay gót chân như muốn nghiền nát tấm thẻ.

“Mẹ!” Aris gọi, giọng không quá lớn nhưng đủ để cắt ngang cơn giận của bà. “Có đốt thành tro cũng không thay đổi được gì đâu.”

Dù vậy, Aris không ngăn cản bà. Cậu biết mẹ mình cần phải xả cơn uất ức này ra. Một lúc, Josephine bắt đầu thở dốc, lồng ngực bà phập phồng sau lớp áo choàng. Bà thôi không dẫm nữa, rồi bà ngồi sụp xuống, hai tay ôm mặt và khóc nức nở. Cơn giận dữ đi qua để lại thực tại tàn nhẫn, rằng bà không còn là phu nhân Ngài Đại sứ, sống trong dinh thự với hàng tá người hầu kẻ hạ. Bây giờ xung quanh bà chỉ có những bức tường đá rỉ nước, đống hàng tiếp tế nhân đạo rẻ tiền và mùi dầu máy. Bà chỉ là một phạm nhân bị lưu đày.

“Leonette, phiền cô đưa phu nhân về phòng!” Aris nói.

“Vâng, thưa thiếu chủ!” Leonette đáp, giọng cô vẫn còn run.

Cô hầu gái cúi xuống, rụt rè đỡ lấy cánh tay bà. Lần này, bà không gạt tay cô ra nữa. Người bà mềm oặt không còn chút sinh lực nào.

Căn hầm trở lại vẻ yên tĩnh vốn có. Jorman hất hàm ra hiệu, hai người lính hiểu ý liền rút lui ra phía sau. Aris bước đến nhặt tấm thẻ lên. Cậu miết ngón tay dọc tấm thẻ, chùi sạch đất. Có vài vết xước nhẹ nhưng có vẻ không bị hư hại gì.

“Neur mười sáu,” Aris lẩm bẩm, mắt dán vào dòng địa chỉ trên tấm thẻ. “Nếu tôi nhớ không nhầm thì Neur mười sáu nằm tuốt ở vùng ngoại vi hệ sao Hadrian phải không?”

“Phải,” Jorman đáp. “Nó khá hẻo lánh, người dân ở đó chủ yếu sống bằng nông nghiệp.”

“Ông từng đến đó chưa? Tôi nghe cha tôi nói hồi xưa ông hay đi đây đi đó?”

“Tôi chưa nhưng có nghe qua. Toàn bộ hành tinh chỉ là một nền đất phẳng lỳ. Không phải tự nhiên mà Đế quốc muốn nó như vậy, để đẩy bớt dân cư ra khỏi mấy hành tinh chật chội. Tin vui là chất lượng không khí ở đó khá tốt. Tốt hơn nơi này rất nhiều. Một nơi khá lý tưởng để dưỡng già.” Jorman nhếch mép cười khẩy, một nụ cười hiếm thấy trên gương mặt ông.

Aris thở dài, ném chiếc thẻ lên bàn của Jorman.

“Nhưng ông không thấy lạ sao, Jorman? Chúng ta mới đến đây một tuần. Chưa kịp làm gì đã bị đẩy ngay đi chỗ khác?”

Jorman khoanh tay trước ngực, đôi mắt thằn lằn của ông nheo lại, và yên lặng suy nghĩ về điều này.

“Có thể là một nhượng bộ chính trị,” ông nói sau một hồi phân tích. “Dù sao thì nội bộ Đế quốc chưa bao giờ là một thể thống nhất. Có thể có ai đó thấy việc lưu đày vợ con ngài Đại sứ đến một nơi như Asphodelus không được nhân đạo cho lắm. Thế là bọn họ đổi ý.”

“Có lẽ vậy.” Aris thở dài và gật đầu. “Mà gì thì gì. Chúng ta cũng đâu còn lựa chọn nào khác. Phải không?”

Jorman không trả lời.

“Giúp tôi thu dọn đồ đạc nhé! Mấy giờ xuất phát thì ổn?”

“Sáu giờ tối. Đường khá xa đấy.”

Aris gật đầu, tin tưởng vào sự sắp xếp của người cận vệ trung thành. Cậu bước lại chỗ vòi xả nước ở cạnh buồng vệ sinh và xả nước lên mặt. Làn nước lạnh buốt ngấm vào mặt khiến cậu tỉnh táo hơn đôi chút. Cậu khựng lại khi thấy gương mặt mình trong gương. Những đường nét góc cạnh như được ai đó đục sâu thêm chỉ sau một tuần. Những mảng xanh lờ mờ hai bên cằm đã cứng trở lại. Cậu đưa tay lên xoa cái đầu quả trứng bị cạo trụi lủi một tuần trước. Cảm giác nham nhám và buồn cười. Mái tóc của cậu đang mọc dài trở lại. Chỉ có đôi mắt hổ phách không thay đổi.

Cậu lau khô mặt rồi đi về phía phòng của mẹ. Cậu cần nói chuyện với bà. Jorman nói đúng, cậu không có lựa chọn và không có ai có cả. Cậu cần mẹ hiểu điều này.

Aris bước vào hành lang, gần đến phòng mẹ thì thấy Leonette bước ra và đóng cửa lại.

“Chào buổi sáng, cậu chủ!” Cô nói khi thấy Aris, giọng như thì thầm.

“Chào cô! Tôi định vào xem phu nhân thế nào?” Aris nói.

Cô đặt tay lên môi ra hiệu im lặng rồi nhẹ nhàng đẩy Aris ra xa khỏi cánh cửa.

“Cậu đừng vào lúc này,” cô nói với cái giọng thì thầm. “Phu nhân vừa mới chợp mắt. Phu nhân nói cần nghỉ ngơi. Không được làm phiền, kể cả cậu.”

“Mẹ tôi ổn chứ?” Aris hạ giọng.

“Phu nhân bảo tôi thu dọn hành lý. Cậu đừng lo lắng.”

“Vậy tốt rồi,” Aris thở phào rồi chợt nhớ ra mình chưa ăn sáng. “Cô chưa ăn sáng phải không?”

Leonette khẽ gật đầu.

“Để tôi đi lấy. Bò nhé?”

“Vâng, gì cũng được!”

Aris quay trở ra và lấy phần protein tổng hợp trong tủ bảo quản. Cậu đặt vào lò hâm rồi lấy thêm hai bịch nước ép táo. Sau vài phút, Aris quay trở lại với hai khay thức ăn nóng hổi. Cậu đưa cho Leonette một phần rồi ngồi bệt xuống sàn, tựa lưng vào vách tường đối diện cô.

“Cứ tự nhiên đi!” Aris nói khi thấy Leonette vẫn đứng tần ngần. “Giờ chúng ta đều là ‘công dân tích hợp’ như nhau cả.”

Leonette lưỡng lự một lúc rồi cũng chỉnh lại váy ngồi quỳ xuống đối diện cậu.

“Cô đừng để bụng mẹ tôi nhé,” Aris vừa mở nắp khay thức ăn vừa nói. “Bà ấy cả đời sống trên đỉnh tháp. Cái danh xưng đó như một cái tát vậy. Chưa ai dám làm vậy với bà cả. Kể cả ông bà ngoại của tôi.”

Leonette gật đầu, im lặng không nói gì. Trong ánh đèn nhập nhoạng của hành lang, họ chỉ là hai người trẻ tuổi, cùng bị lưu lạc đến bên rìa thế giới.

Aris xúc mớ protein vị bò bỏ vào miệng, chỉ một loáng là sạch bong. Cái thói quen ăn uống tốc độ chưa thể bỏ được từ hồi còn ở Học viện khiến cậu giống thường dân hơn là quý tộc. Cậu không bận tâm về mùi vị, hay kết cấu của món ăn. Với Aris, bữa ăn cũng giống nạp nhiên liệu, cần phải được thực hiện nhanh gọn lẹ.

Cậu đặt khay qua một bên và bắt đầu uống nước ép táo. Trong lúc đó khay thức ăn của Leonette vẫn còn hơn một nửa. Mỗi muỗng thức ăn cô đều nhai thật kỹ.

“Trông cô mới thật là giống quý tộc đấy,” Aris nói. “Ở học viện tôi chỉ có năm phút để ăn sáng. Đôi lúc còn ít hơn.”

Leonette ngước lên, có vẻ ngạc nhiên. “Luật lệ học viện khắt khe đến mức đó sao?”

“Không đâu,” Aris cười đáp. “Chẳng qua do tôi ngủ nướng tới sát giờ mới chịu dậy. Giống như một sự đánh đổi. Hoặc là dậy sớm và buồn ngủ, hoặc ngủ đủ và chịu đói. Cách của tôi dung hòa cả hai.”

Leonette khẽ lắc đầu, một nụ cười mỏng manh xuất hiện trên môi cô.

“Tôi tưởng cậu hay dậy sớm và tập luyện thể lực cơ đấy,” Leonette nói.

“Khó mà dậy sớm được ở một nơi tự do như học viện,” Aris nhún vai và hút cạn bịch nước táo rồi đứng dậy. “Tôi về phòng thu dọn đồ đạc một chút. Chúng ta sẽ xuất phát lúc sáu giờ. Từ giờ đến đó còn kha khá thời gian. Không cần vội.”

Leonette gật đầu, khẽ dạ một tiếng. Aris ném khay thức ăn vào thùng rác và trở về phòng mình. Phòng của cậu chỉ có một chiếc giường xếp, một chiếc bàn gỗ nhỏ đặt bên cạnh, đèn đọc sách, vài cuốn sách, mấy thanh năng lượng, một khẩu súng lục, quần áo, và một bức ảnh chụp chung với bố mẹ hồi cậu vào lớp một. Cả ba đều cười rất tươi, như thể từ một kiếp sống khác.

Aris kéo chiếc vali dưới gầm giường ra và ném mấy bộ quần áo vương vãi trên giường vào. Riêng bức ảnh, cậu bọc chiếc áo len, đặt nó ở giữa vali. Cậu kéo khóa vali rồi thả lưng xuống giường.

Aris chưa từng thích nơi này, nhưng lại có chút lưu luyến khi sắp rời đi. Có lẽ mình đang dần quen với không khí, mùi ẩm mốc nơi này, cậu nghĩ. Nơi này, có lẽ không lâu nữa sẽ lại có một gia đình khác chuyển vào. Hi vọng điều đó không xảy ra.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free