Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Cà phê hay trà? - Chapter 3:

Tiếng chuông nhà thờ vang lên ba lần, báo hiệu một giờ nữa đã qua, tôi đưa Charlotte quay về lớp.

Bình thường cái lớp này sẽ ồn ào hơn cả họp chợ, gây phiền hà rất nhiều cho cho các tu sĩ. À, thực ra thì bây giờ vẫn còn khá ồn ào đấy chứ, vang vọng cả khuôn viên nhà thờ, dù cách xa thế này vẫn còn nghe thấy mà, dù phòng nào cũng ồn ào hết.

Mở cánh cửa phòng học mở ra thì nguyên cái lớp đột nhiên im bặt đi một cách bất thường. Ít nhất là từ từ giảm xuống rồi một loạt ánh mắt từ cả trai cả gái đều hướng về phía tôi và Charlotte, cảm giác như một tên tội phạm khét tiếng nào đấy đang ngang nhiên bước đi trước đám đông.

Nhưng mà cứ thế này cảm giác cứ ghê ghê, dù có cố gắng lảng tránh thế nào tôi cũng chẳng dám quay mặt để nhìn chúng nó. Mà cố gắng dấn bước quay về chỗ ngồi, gương mặt của Charlotte hoang mang không kém, cô bé cứ khép nép ngồi lại về chỗ. Sự bức bách đến từ chục con mắt dò xét cứ kéo dài mãi làm tôi chẳng có chút tâm trạng tập trung học hành gì được.

Từ lúc sống cuộc sống này, thứ làm tôi lo lắng nhất chính là sự dị nghị không đáng có từ những biểu hiện không chuẩn mực của bản thân đối với những sự việc được xem là bình thường là ở đây.

Thế nên sau khi tan lớp và gửi lời chào tạm biệt với Charlotte khi ông hay người nhà của con bé đến đón, tôi đã túm ngay một thằng trong lớp tên là Daniel. Người nó lêu nghêu như cây xào, mặt hóp, mũi tẹt, mắt lồi lại còn thêm vài cái răng sún nhìn trông không được thuận mắt cho lắm. Đã thế tính tình nó lại nhát cáy. Thành thử ra thằng cu không được lòng nhiều người lắm.

Nó luống cuống ngang dọc rồi cúi ngằm mặt xuống mà lẽo đẽo đi cạnh tôi. Cái bầu không khí u ám này lặng người trên cung đường mòn quay trở về nhà này làm tôi có cảm giác như bản thân mình là một kẻ bắt nạt không hơn không kém vậy. Để làm dịu đi chút cảm xúc trẻ con vớ vẩn này, tôi vỗ vai cu cậu, nhưng đáp lại cả người Daniel lại run lên như cành sấy, mặt mày mếu máo làm tôi phải giật mình hỏi xem thằng cu.

“Này đã ai làm gì đâu mà sợ sệt thế? Tui chỉ mún gọi hỏi sao hôm nay lớp cứ nhìn tui dữ vậy thôi?”

“Ưm ừm, tại... tại...”

Thằng cu lắp bắp, mắt mũi cứ ngó ngang ngó dọc trông đến mà phát bực.

“Có gì thì nói cho ngọn ngành vào, sao cứ phải ấp a ấp úng thế. Tui có làm gì cậu đâu mà lo.”

Tôi cố dỗ dành thằng bé.

“Thật... thật... thật không? Cậu hứa sẽ không đánh mình chứ?”

“Đảm bảo.”

Tôi gật đầu, vỗ vỗ ngực đầy tự tin, gì chứ mấy lời của đám con nít thì có gì ghê gớm đâu chứ. Để đảm bảo hơn nữa, tôi còn to miệng thề thốt một cách thật rõng rạc.

“Tui xin thề, trời xanh có mắt nếu như tui làm gì cậu sẽ bị... trời đánh.”

Rồi quay sang nhìn thằng cu đang nhìn mình một cách kỳ dị. Có vẻ như tôi lại nói mấy thứ không phù hợp quy chuẩn ở đây nữa rồi.

“Cậu dở hơi.”

Mọe mày, đừng có lầm bầm to như thế. Tao nghe thấy hết đấy.

“Được rồi, được rồi. Phải làm sao để cậu tin tưởng tui đây.”

Cố nặn ra một nụ cười ngượng nghịu. Tôi hỏi thằng cu đấy rồi nhận được ngón áp út giơ ra, à, ra là vậy, đơn giản như vậy thì hỏi ngay từ đầu cho rồi. Tôi ngoắc ngón áp út của mình. Daniel mới bớt lo lắng rồi tường thuật lại những gì nó biết.

Chẳng là mấy đứa trong lớp lấy làm lạ khi thấy tôi đột nhiên lại chủ động bắt chuyện với người lạ. Vâng, chỉ có thế thôi mà chúng nó cũng phải khiến mọi thứ trở nên căng thẳng đến mức biến tôi trông như kẻ sắp khủng bố cả cái nhà thờ đó đến nơi vậy.

Tặc lưỡi cảm thán sự thời. Mà thôi kệ việc đó đi, cũng không phải vấn đề gì quá nghiêm trọng hết. Đám nhóc sẽ quen dần với người bạn mới và chuyện này rồi sẽ lắng xuống. Rồi mọi chuyện sẽ lại trở về ban đầu, làm tôi cứ lo quá mọi chuyện cả lên.

“Đi về nào.”

Tôi nói với Daniel. Cả đoạn đường thằng cu im lặng tuyệt đối, cứ cắm mặt cắm mũi đi. Còn tôi thì cứ nhìn ngang dọc khung cảnh nhàm chán của nơi thôn quê lạc hậu. Sống trong thời đại mà nhà nhà đi xe lướt ngang qua những ngôi nhà chọc trời, tay dùng đồ điện tử như một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Ban đầu, tôi cứ tiếc rẻ khoảng thời gian sung sướng ngồi chơi điện thoại hay những chuyến đi tour bằng xe máy ra ngoại thành hóng gió nướng thịt cùng những người bạn chí cốt. Những đoạn hồi ức tốt đẹp đó có lẽ sẽ chẳng bao giờ còn diễn ra được nữa. Hoặc ít nhất là một cuộc sống tốt hơn sự khó khăn khi bắt đầu lại một cuộc đời mới.

Làn gió mát rượi nhẹ lướt qua, mang theo mùi cỏ non trộn với hương đất ẩm sau cơn mưa đêm trước. Tôi đi dọc con đường mòn, mỗi bước chân lại vang lên tiếng xào xạc nhỏ, hòa lẫn trong âm thanh của tự nhiên. Hai bên đường là những ngọn đồi thoai thoải trải dài, cỏ mọc dày đến nỗi gió thổi qua cũng tạo nên những gợn sóng xanh nhấp nhô. Một vài con thỏ rừng thập thò sau bụi cây, đôi mắt tròn xoe nhìn tôi rồi vụt biến mất. Xa xa, khu rừng già hiện ra với những thân cây to đến mức nhiều người ôm không xuể, rêu bám xanh mướt từ gốc lên tận cành. Tiếng chim hoàng yến vang vọng đâu đó, xen kẽ tiếng gõ nhịp đều đặn của một con gõ kiến đang tìm mồi.

Dưới chân đồi, một dòng thác đổ xuống sông, nước tung bọt trắng xóa, va vào đá tạo nên âm thanh ầm ào vọng xa.

Nhịp tim tôi khẽ rung lên, như bị đánh động bởi hơi thở của thiên nhiên. Mọi thứ quanh tôi đều quá đỗi to lớn, quá đỗi nguyên sơ và thuần khiết, đến mức tôi dường như quên mất sự tồn tại của chính mình trước sức sống mãnh liệt của vùng đất này. Tôi có cảm giác bản thân đang tan ra, hòa vào nhịp đập của đất trời, để tâm hồn mình trôi theo từng luồng gió, từng tiếng nước chảy. Cảm giác ấy thật lạ nó làm dịu đi những ký ức cháy bỏng tưởng chừng có thể thiêu đốt tâm can bằng những nuối tiếc nhỏ nhoi mà tôi biết sẽ chẳng bao giờ có cơ hội được sống lại lần nữa.

“Ở lớp có chuyện gì không vui hả con?”

Người đàn bà lấm lem bùn đất, gương mặt bầu bĩnh phúc hậu với thân hình mũm mĩm lo lắng nhìn tôi. Chẳng biết từ lúc nào tôi đã về đến nhà, ngôi nhà gỗ đơn côi giữa một vùng đất hẻo lánh được bao quanh bởi hàng rào bằng đá mà người đàn ông lớn nhất trong nhà cất công đem về dựng lên.

“Sao con có thể vui khi không được nhìn thấy người mẹ xinh đẹp của mình chứ.”

Tôi xu nịnh.

Bà cười tít hết cả mắt lên mà nhéo má tôi.

“Gớm, cái miệng dẻo chưa kìa. Không biết sau này biết bao nhiêu cô sẽ đổ đứ đừ vì anh đây.”

Bà đưa ra kết luận, kèm giọng điệu trông mong.

Tôi cười trừ. Để bản thân không bị nhàm chán hết ngày khi nhà thờ thường chỉ dạy học theo buổi (khoảng năm buổi một tuần, và chưa thể xác định rõ ràng các mốc thời gian cố định khi hầu hết mọi người ở đây đều ước chừng ngày tháng theo cảm tính quá nhiều. Ngay cả tu sĩ Candara cũng không ngoại lệ.), tôi thường tham gia làm nhiều việc nhà để bản thân mệt mỏi. Theo chân người mẹ mới của mình vào nhà bếp để giúp bà chuẩn bị bữa trưa, chọn lấy vài củ khoai tây chất đống ở góc phòng khách trong nhà, vừa là nơi để tiếp khách, vừa là chỗ ăn uống của cả nhà. Rửa và gọt chúng rồi đem vào nồi nước, đun sôi và đó là xong món chính. Nếu nói điều gì gây thất vọng nhất đối với tôi thì đó là sự nghèo của gia vị và thực phẩm hằng ngày.

Ài, dù kiếp trước đúng là tôi có ăn kham uống khổ thật, nhưng để so sánh với thực đơn hiện tại thì ngày xưa đúng là tiên cảnh, đủ thứ gia vị từ muối và mắm để nêm cơm, nước có thể vắt chanh pha đường mà uống. Còn giờ, muốn dùng một chút muối thôi cũng phải cân đo đong đếm cho hợp lý, đường thì không có lấy nổi một hạt, mọi món ăn đều nhạt nhẽo và nhàm chán đến lạ. Và còn thịt, cái này thì bỏ đi, ăn đồ chay còn không được thì nói gì đến mấy thứ bổ dưỡng như thế.

Ngay cả khi tận dụng hết trí tuệ của một người trưởng thành để tìm cách cải thiện chất lượng cuộc sống, thì khả năng của một đứa trẻ chưa trưởng thành vẫn có giới hạn. Chưa kể đến hoàn cảnh sống của gia đình không cho phép tôi làm điều gì vượt quá giới hạn chịu đựng. Bởi vì phần đất được giao cho nhà tôi nằm trên một mảnh đất phần nhiều là đất cứng và đá sỏi, tệ đến mức thứ có thể trồng trọt được là những củ khoai tây gầy nhỏm với lượng dinh dưỡng thấp. Thứ gần như là thực phẩm chính của cả nhà trong năm mùa qua.

Vớt những củ khoai tây nóng hổi ra khỏi cái nồi nước nóng hừng hực ra cái rổ, mẹ tôi chọn ra những củ lớn nhất vào cái giỏ.

“Được rồi con trai. Bây giờ mẹ nhờ con mọt việc nhé?”

Mẹ kiên nhẫn hỏi.

“Nếu không phải giao đồ ăn cho bố thì cái gì con cũng làm.”

Tôi trả lời thực lòng.

Và sau khi nghe câu trả lời ấy, lông mày bà nhíu lại. Giọng cũng xuống tông hơn.

“Đấy là ba của con đó, con không mang đồ trưa cho ba con thì ai đem?”

“Thì mẹ đem cũng được mà. Đâu nhất thiết phải là con đi là được đâu, với lại đường xá đi lại đầy nguy hiểm, thú dữ rình rập khắp nơi, chưa kể còn có người xấu nữa. Nhỡ đâu đi trên đường xa hẻo lánh lỡ bắt cóc con thì làm sao?”

Tôi biện bạch bằng nhưng lý do hết sức thuyết phục. Nói trắng ra thì việc đồng ý sẽ dễ dàng thôi, nhưng tôi không muốn biến bản thân mình thành một đứa con dễ bề sai bảo, vì đôi khi điều này sẽ vô tình gây ra vài bất lợi trong tương lai. Nên phải có chút trả treo để hai người họ không...

“Ui da...”

Cú đấm không một chút khoan nhượng giáng thẳng lên đầu tôi. Cảm giác đau sót khiến tôi ứa nước mắt.

“Con bị cái gì vậy hả? ba của con thì đầu tắt mặt tối nuôi con khôn lớn mà sao con dám không đem đồ ăn tới cho ba con sao? ”

Giọng mẹ hằn học. Có vẻ như tôi đi quá giới hạn rồi, dù cảm thấy hơi ấm ức khi bị một người phụ nữ này táng vào đầu. Nhưng quan trọng bây giờ là phải tuân mệnh trước khi ăn đòn thêm. Giả dụ như vậy, thì cũng là một dấu hiệu tốt để sau này không bị phụ thuộc quá nhiều chuyện.

“Dữ như bà chằn.”

“Con mới nói cái gì đó?!”

“À đâu, con có nói gì đâu. Bây giờ con đi liền là được chứ gì?”

“Thế mới phải chứ. Đi nhanh lên kẻo ba con đói đó.”

Vội xách cái giỏ mây lên tay mà chạy biến ra khỏi nhà. Tôi chợt nhớ ra một chuyện vội vàng lóc cóc chạy quay về.

“À mẹ ơi, con phải đi đâu để tìm bố vậy?”

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free