Cà phê hay trà? - Chapter 2: Bạn mới
Thế là Charlotte trở thành bạn cùng bàn của tôi.
Tu sĩ Candara có vẻ hài lòng thấy rõ với cách sắp xếp này. Việc để một học trò có vẻ ngoài dễ gây thiện cảm như Charlotte ngồi ở bàn đầu, cạnh một học trò ngoan ngoãn và chăm chỉ khác, đúng là lựa chọn không thể hợp lý hơn. Vừa tạo được sự “đồng đều về chất lượng”, vừa có một hình ảnh đẹp mắt cho lớp học. Lại vừa tiện bề quan sát, quản lý và quan trọng hơn hết, là giữ bông hoa trong sáng, lễ phép kia tránh xa khỏi cái đám bố láo, lắm mồm ở nửa cuối lớp.
“Chào bạn, rất hân hạnh được làm quen.”
Giọng nói nhẹ nhàng và thanh mảnh có phần hơi ngọng của Charlotte vang lên bên tai mình.
“Rất vui được làm quen bạn Gandma.”
Chà nhìn xa thì xinh xắn nhìn gần thì con bé này lại có ngoại hình quá xuất xắc gấp nhiều lần so với đám con gái thôn quê, thậm chí hơn vài phần so với mấy đứa con gái nhà giàu trong vùng.
Nước da trắng sáng đầy sức sống, chân tay nhỏ nhắn, bàn tay đẹp và có phần hơi săn chắc? Con nhà đài các danh gia thế này lại có vài vết sước ở các đốt ngón tay. Có vẻ hơi lạ.
Mà kể ra người con nhỏ này phát ra mùi gì đó thơm thơm mà có phần hơi chan chát của lá thuốc.
Để tạo ấn tượng tốt với người bạn cùng bàn này, tôi đã chủ động hỏi han vừa phải để không khiến nhỏ cảm thấy ngợp. Nhỏ cười nhỏ nhẹ, gật đầu mỗi khi trả lời. Ánh mắt không có chút gì gọi là kiêu ngạo của con nhà giàu mà ngược lại cực kỳ thân thiện, tạo cảm giác muốn được ở bên cạnh.
Song khi tu sĩ lên tiếng nhắc nhở rằng tiết học sẽ bắt đầu. Tuy vậy, vẫn có tiếng xì xầm to nhỏ ở cuối lớp, nơi hầu hết đám bát nháo đang bàn tán xem tôi có phải một thằng đồng bóng hay không.
Bỏ ngoài tai lời đàm tiếu, tôi thành thục quay trở lại với tác phong của một cậu học trò chăm chỉ. Và phần này là một trong những phần yêu cầu sự kiên trì lẫn tính tình kiên nhẫn khủng khiếp. Đó là việc nghe giảng, việc đi học lại chương trình tiểu học hay đúng hơn là học phần cơ bản theo cách hiểu của thời đại này.
Ban đầu tôi tưởng mình sẽ là một tên Smurfs, học tới đâu hiểu tới đó. Nhưng không, mọi thứ không ngon ăn theo nhiều cách mà tôi từng suy diễn, ừ thì đúng là tôi học giỏi hơn nhiều so với đám ranh con kia nhiều. Vì phần đông chúng nó đều lười học, với những đứa chăm chỉ hơn một chút thì gần như là bắt kịp tôi, người đã trải qua mười hai năm học cơ sở và bốn năm đào tạo ở trường đại học cảnh sát nhân dân. Giờ đây lại chịu áp lực nặng nề từ kiến thức cơ bản.
Trong tổng số năm môn học cơ bản của nhà thờ, môn tôi thiếu tự tin nhất là ngôn ngữ học, việc phải viết chuẩn từ là một cực hình vì chỉ cần thiếu một nét trong bất cứ câu nào của ngữ hệ, thì nó sẽ biến thành một câu hoàn toàn khác. Bảo sao nhiều đứa lại bỏ bê việc học như thế. Nhưng đâu có nghĩa tôi bỏ học được
Lén lút nhìn người bạn cùng bàn mới nhẹ nhàng viết theo từng con chữ được ghi trên bản lớn. Mà nhìn lại đống bùi nhùi mà mình phải nắn nót từng tý một mà thấy như có dao cứa vào người. Nhục nhã muôn phần cho cái danh học viên thủ khoa ngành công an.
Lòng tự trọng của tôi đang bị giết chết.
Tôi cảm thấy mình đang bạo lực.
Tôi ghét chữ.
Tiết ngôn ngữ học chậm rãi kết thúc khi đầu tôi chảy đầy mồ hôi hột. May mắn là đến cuối tiết khi tu sĩ kiểm tra lại kiến thức đã học.
“Tôi đánh giá cao sự cố gắng không ngừng nghỉ của em trong việc tiếp thu kiến thức, nhưng không cần phải viết cả tổ tiên của loài người là giống ôn vật đâu.”
Tôi cảm thấy hơi nóng mặt mà nhìn lại lên bảng, nhìn đống chữ nghệch ngoạch dị dạng mà thấy ong ong hết cả đầu. Còn cả đám ở dưới thì cười ồ hết cả lên, làm như chúng nó làm tốt hơn ấy.
“Dạ thưa thầy, em sai ở đâu vậy ạ?”
Tôi bẽn lẽn hỏi tu sĩ Candara.
Ông cười trừ, rồi sửa lại những chữ sai thay cho tôi. Những đường phấn uyển chuyển biến đống hổ lốn thành một từ hoàn chỉnh đẹp đẽ hơn.
“Giống loài của chúng ta. Đây mới là câu đúng, còn của em thì không phải đâu nhé. Hiểu chưa?”
Tôi gật đầu.
“Biết rồi thì tốt.” Tu sĩ Candara hài lòng xoa đầu tôi. Đây là phần dễ chịu nhất mà một thầy giáo đem lại. Chà nhớ lại kiếp trước thì những người dạy dỗ mình hầu hết đều khá dữ dằn.
“Lần sau tôi sẽ kiểm tra em đầu tiên.”
Đồ ác quỷ.
Sau đó lần lượt học trò khác được xướng tên, không ngạc nhiên khi hầu hết đều là tệ cho đến khá. Nhưng chung quy lại vẫn chưa vượt qua được cột mốc của tôi.
Đến lượt Charlotte thì mọi thứ đơn giản hơn và có phần chóng vánh và được đánh giá xuất sắc. Tu sĩ Candara thì cười tít mắt, trông điệu bộ vô cùng gian manh.
Tiết tiếp theo là môn toán.
Bởi vì hạn hẹp về nhân sự, cũng như số người thật sự có kiến thức toán học không nhiều, vậy nên tu sĩ Candara tiếp tục đứng lớp và dạy toán cho lớp bọn tôi.
Có ai lại bị làm khó bởi toán lớp một chứ, chúng dễ ẹt ấy mà, chỉ là mấy phép cộng trừ nhân chia cơ bản thôi, rồi đếm số tam giác trong hình học, lâu lâu thì hỏi mẹo vài câu thôi.
Chẳng có gì khó hết á. Nhất là đối với một người có ký ức về kiếp trước thì mọi thứ càng dễ dàng. Các bạn ắt hẳn cũng nghĩ vậy đúng không?
Tất nhiên rồi, tôi biết mà, ai mà chẳng thừa tự tin cho đến khi học lại mấy phép tính cơ bản rồi. Ban đầu thì mọi thứ tương đối dễ dàng, cho đến khi tôi bắt đầu đọc đề của mấy phép tính. Và quao, chương trình này có thật sự là dành cho học sinh tiểu học không vậy? Cái này phải tính như thế nào, sao trông bài này lạ thế? Hình ảnh lúc đó của tôi trông không khác gì một con tinh tinh đang cố gắng hòa nhập vào xã hội loài người vậy.
Sự tự cao luôn là cách dễ nhất khiến con người dễ mắc sai lầm.
Tôi đã từng không làm được một bài toán đơn giản. Cho đến khi hạ cái tôi xuống và thực sự quan tâm hơn với việc học lại như một đứa trẻ. Giờ thì mọi thứ ổn hơn và không có gì quá khó khăn. Các bài toán được tôi tính toán dễ dàng mà không gặp phải quá nhiều khó khăn, vì chỉ cần nắm một chút kiến thức cơ bản và một số mẹo ghi nhớ thì môn toán khá dễ xơi và làm chủ. Điều ấy khiến tôi tự tin rằng mình là thiên tài duy nhất ở cái nhà thờ này.
Còn giờ thì không, khi Charlotte bên cạnh chỉ cần một nửa thời gian của tôi để hoàn thành cùng một bài.
Không một lời nói nào hay một sự bào chữa nào cho sự yếu kém và ngông cuồng này.
Bây giờ khi nếm trải sự cay đắng của một sự thật bất biến của câu nói - “dù bạn có tài giỏi tới đâu luôn luôn có người tài giỏi hơn bạn”.
Cuộc sống chết tiệt, ký ức tiền kiếp chết tiệt, nguyền rủa cho sự ngông cuồng này.
Chẳng mấy chốc đã hết tiết toán trong khi đầu óc tôi đang chìm sâu vào cảm giác thất bại tràn trề.
Lấy lại bình tĩnh sau cơn bốc hỏa chiếm giữ mình suốt hai tiết học. Ngẫm lại sự ghen ghét dành cho đứa trẻ vừa mới đến khiến tôi không khỏi cảm thấy hổ thẹn. Chỉ vì sự nhỏ nhen và ích kỷ của bản thân, tôi đã có những suy nghĩ đầy tồi tệ với tài năng ấy.
Tu sĩ Candara cho lớp được giải lao. Bọn tôi, hay ít nhất là những đứa còn có sự tôn trọng đứng dậy và chào tu sĩ.
Giờ thì nên mở lời như thế nào với trẻ con đây?
“Cậu giỏi thật đấy.”
Con bé quay đầu sang nhìn tôi, trông còn khá lơ mơ. Tôi nhanh chóng sửa lời.
“Tui chưa thấy ai học giỏi hơn mình ở đây cả, cậu là người đầu tiên cho tui thấy thế nào tài giỏi thật sự ấy.”
Con bé chớp mặt, bờ môi anh đào khẽ nhếch lên một nụ cười khó đoán.
“Mình cứ tưởng khen người khác thôi là được rồi chứ.”
Tôi đơ người mất vài giây để hiểu. Như có một ngọn núi lửa bùng cháy đang thiêu đốt não bộ.
Con bé này hiểu và còn biết nói kháy lại, đù má, nhỏ này không đơn giản.
Để chống cháy, tôi lắp ba lắp bắp đáp lại.
“À, ờm, thì.. tui cũng hổng có giỏi nói chuỵn lắm.”
“Đùa bạn thôi.”
Con bé đáp, giọng trong veo. Nhưng ánh mắt lại sáng lên, tỏ vẻ thích thú.
“Cảm ơn bạn vì lời khen.”
Một khoảng lặng ngắn, tôi khẽ khàng bật ra tiếng cười.
“À, chào mừng cậu đến lớp vỡ lòng. Rất vui được làm quen với cậu.”
Thấy con bé vẫn còn ngồi yên một chỗ trong khi đám trẻ xung quanh đã đi ra ngoài chơi hoặc xúm lại với nhau để tán dóc. Đầu tôi chợt nảy ra một ý.
“Cậu có muốn tui dẫn đi tham quan trường không?”
Dù sao nơi này vẫn còn là chỗ lạ nước lạ cái, mà hầu hết đám trẻ ở làng thì rất ái ngại khi tiếp xúc với những con người xa lạ.
“Nếu bạn không thấy phiền.”
Nhỏ thành thực trả lời.
“Không bao giờ là phiền.”
Tôi đáp. Rồi cùng nhỏ đi ra khỏi lớp.
Hành lang hẹp, lát gỗ đã sờn, mỗi bước chân lại phát ra tiếng cộp cộp nhỏ đều đặn.
Nhà thờ không lớn lắm, nó cũng không được uy nghi hay trang trọng như những ngôi đền linh thiêng như những nhà thờ lớn mà tôi từng có dịp nhìn thấy ở kiếp trước. Không có những lớp cửa kính đầy màu sắc hay những phiên hoa cương đắt đỏ, tất cả những gì trang trọng nhất mà nhà thờ có là những bức tranh được vẽ ở chính điện linh thiêng, nơi được dùng để cầu nguyện và làm lễ vào những dịp cuối tuần hoặc ngày lễ. Ở đây, có những hàng ghế gỗ sờn màu thời gian đang im ắng tiếp nhận những ánh nắng yếu ớt qua ô cửa sổ. Ở nơi đây, tôi có thể ngửi thấy loáng thoáng mùi nhan hương còn vương lại.
Chẳng mấy chốc tôi đã dẫn Charlotte đi ra ngoài khuôn viên nhà thờ, ánh sáng rực rỡ ban ngày chiếu rọi xuống nhân gian, rãi những hơi thở ấm áp xuống cây thùy dương trồng ở bên hông nhà thờ.
“Nơi này thật bình dị.”
Nghe thấy lời này của nhỏ, khiến tôi không khỏi chau mày suy nghĩ, ừ nhỉ, sao tự nhiên hôm nay yên bình quá nhể. Bình thường cái đám bát nháo kia phải làm loạn hết cả lên rồi mới đúng chứ? Rồi tôi nhìn thử ra sau lưng, chẳng có gì hết, nhưng tôi lại có cảm giác rằng có thứ gì đó hay rất nhiều thứ đang quan sát mình một cách lén lút. Lạ vậy ta?