Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Cà phê hay trà? - Chapter 4:

Phần ít khó khăn nhất trong cuộc sống ở kiếp này có lẽ không gì khác hơn việc phải đi xa cả cây số chỉ để tìm nhà hàng xóm. Hầu hết nhà dân đều nằm cách xa nhau cả dặm bước chân người, trèo đèo lội suối cực khổ không khác gì một chuyến phiêu du xa nhà mà đám trẻ con thường muốn làm khi giận dỗi bố mẹ chúng. Nhưng có lẽ do đã quen hoặc chí ít là tâm chí đủ vững vàng nên tôi không cảm thấy bất cứ sự bất an nào trong việc độc hành qua những cánh rừng hiểm trở luôn phát ra những âm thanh ồm ộp của đám ễnh ương hay những cú huých xé gió của đám diều hâu lượn quanh tìm mồi. Ít nhất đám đấy không nguy hiểm trực tiếp hay chí ít là việc chúng không thể đem một đứa trẻ loài người vào phần thực đơn ngon nghẻ của chúng như lũ gấu hay đám sói luẩn khuất sâu bên trong cánh rừng dám làm.

Bước chân sáo, chẳng mấy chốc tôi đã tìm thấy nơi mà ông bô tôi, người đã giúp mẹ sinh ra tôi trên cõi đời này. Cái dáng người cao lều nghều như cây xào, da dẻ thì đen nhẻm như miếng thịt gác bếp, mặt mũi khô hóp như một tên xác sống vừa trỗi dậy khỏi cỗ quan tài mục rữa nào đó khiến tôi không có ấn tượng về ông như một con người mạnh mẽ hay tấm lưng vững chãi cho một gia đình. Nhưng ấy là cái sai lầm nhất thời khi tôi vội vàng đánh giá cái cốt cách và phẩm chất của người đàn ông ấy, đúng, quả thực ông bô này của tôi không phải dạng người mạnh mẽ phi thường hay đầu óc cũng chỉ bằng những con người làm nông bình thường khác ở cái vùng Clanta. Nhưng ông sở hữu sự khác biệt, một điều mà hiếm một người đàn ông nào có được, sự độc nhất vô nhị mà có lẽ sẽ hiếm thấy trong cái thời đại hoặc ít nhất là trong chính tầng lớp nông dân, một con người sẵn sàng hạ mình lắng nghe những giãi bày của con cái, không phải kiểu lắng nghe bừa bãi mà là sự chọn lọc và đánh giá. Ông đã lắng nghe tôi trình bày về tầm quan trọng của việc biết đến con chữ và cách nó ảnh hưởng làm sao tới tương lai sau này của gia đình và bản thân tôi. Sau đó là đặt ra những câu hỏi mang tính thiết thực về môi trường sống và hoàn cảnh hiện tại của cả nhà.

“Ba biết cái lý của con về việc học hành ấy cũng là một việc hết sức hệ trọng, ấy nhưng việc để làm sao cho cái lý về việc học hành ấy làm cho cái bụng của người nghĩ ra cái lý đó cũng phải thiết thực hơn cái hệ trọng ấy.”

Câu nói đó thực sự đã làm tôi phải suy ngẫm thật kỹ càng và công tâm nhìn nhận lại những gì mình nghĩ và có thể. Quả thực, việc cân bằng giữa cuộc sống và những kế hoạch luôn có những điểm không thể nào dung hòa lại với nhau. Tuy vậy, nếu cứ để cuộc sống cứ luẩn quẩn quanh cái mảnh đất rách nát và nghèo nàn được bố thí thế này cũng chẳng phải ý hay.

“Con biết, nhưng xin bố hãy cho phép con được đi học để tìm ra được cách no bụng hơn, làm lụng ít hơn, đỡ vất vả hơn. Hay ít nhất là cả nhà mình được ăn nhiều hơn bánh mì thay vì những củ khoai tây gầy gò này.”

Tôi đã trả lời thật lòng với bố mình như vậy. Rồi dần dần, tôi tìm ra thật nhiều lý lẽ thuyết phục hơn để bố có thể hoàn toàn đồng ý cho mình gia nhập lớp học của nhà thờ.

Hiện tại mùa vụ thu hoạch thường niên của cả làng đã qua, nên hầu hết cánh đàn ông đều tương đối rảnh rang trong khoảng thời gian này. Ông bô tôi đương nhiên chẳng ngoại lệ gì, nên ông thường đi tìm việc làm thêm từ các gia đình khá giả hơn. Ông cùng vài người khác đang ngồi nghỉ ngơi dưới tán cây bạch dương to tướng gần trang tư dinh to lớn mang phong cách lâu đài cổ kính của thời đại trung cổ điển hình, với lớp gỗ sơn màu sữa ngà, còn mái nhà được lợp bằng những tấm ván màu đỏ. Khác hoàn toàn so với ngôi nhà được dựng bằng đất và đá thô thiển nhà tôi.

Trong số đó, tôi nhận ra tu sĩ Candara cũng đang ngồi khoanh chân thành một vòng tròn với những người làm thêm như ông bô, lân la tiến tới gần để chào hỏi. Sự hiện diện của một đứa trẻ khiến bầu không khí trở nên nhiệt tình hơn, gương mặt ai nấy đều khá niềm nở mà bàn tán đứa trẻ về tôi, nhân đó mà ông bô cũng được dịp nổ sống mũi vì những lời tán dương về con trai ông giỏi giang và tốt bụng như thế nào qua lời kể của vài người. Nhất là tu sĩ Candara, khi ông là người có uy tín rất cao trong lòng nhiều người vì tính cách khả ái và không gần ngại tham dự cách công việc thường nhật như bao người nông dân lao động chân tay khác. Quan trọng hơn nữa, ông còn đóng vai trò trung gian trong việc làm thuê của người dân. Giúp họ tránh được cái vụ làm ăn nguy hiểm hay có tính chất bóc lột bởi đám bẩn tính.

Ngồi xuống bên cạnh ông bô đang còn cười khà khà một cách khoái chí, họ đang ngồi nhấm nháp thứ trà đặc sản của Clanta trong một cái ấm nước màu tối, thứ được trồng nhiều thứ nhì vùng kiêm thức uống ưa thích của những người nông dân.

Hầu hết trong quãng thời gian tiếp xúc với lối sống của người dân tại kiếp này, hầu hết khoảng thời gian của họ đều dành cho trà, vào giữa buổi sáng sẽ là buổi trà muộn, cơm trưa sẽ là bánh mì hoặc súp kèm món trà, chiều muộn sẽ có chút trà chiều, buổi tối, tất nhiên là phải có thứ trà này rửa mồm trước khi ăn rồi. Người lớn uống thì trẻ con cũng sẽ uống, ai ai cũng uống trà. Hơn cả một thức uống, thứ trà này là một lẽ sống và là niềm tin của người dân khi hầu hết dân nghèo chiếm phần nhiều trên vùng đất này, mất mùa, đói kém và thuế má của cả gia thổ (tôi cũng méo hiểu lắm cách gọi hay cái chức này lắm, nhưng chắc nó tương đương với chức vụ chủ tịch xã ở kiếp trước), nên hầu hết người dân đều thiếu thốn lương thực để ăn, mà bị đói thì lấy đâu ra sức mà để đi làm. Vậy nên người nông dân bắt đầu sử dụng trà như một thứ để chống chế lại những giây phút mệt nhoài. Quả thực nó rất hiệu quả, và dần trở thành một nét văn hóa khá đặc trưng của người nông dân hoặc có thể nói là nghiện, và thêm một điều nữa là người tạo ra tiền lệ này là một tu sĩ thuộc dòng tín ngưỡng Thũ’d Mandura mà tu sĩ Candara đang tôn thờ.

Tôi xin cốc trà nóng từ ông bô, thứ mùi thơm nồng nàn tràn lên đầy mời gọi khiến đầu óc tôi hơi lâng lâng lên, nhấp nhẹ môi mình lên thành cóc, tôi khẽ dốc nhẹ những đợt nước sóng sánh màu xanh nhàn nhạt vào khoang miệng mình, ngay lập tức cảm giác nóng bỏng xộc thẳng lên đại não khiến tê dại trong chốc lát, sau đó làm cái hương vị chát chúa đến kinh hoàng nơi đầu lưỡi. Nuốt trôi thứ nước khủng khiếp hủy diệt vị giác đó vào bụng. Phải nói dự vị của trà vương lại nơi đầu lưỡi khiến tôi cảm giác mình bây giờ có thể nhai ngấu nghiến đống tokbokki nguyên chất mà chẳng hề hấn gì.

Thuận mồm thuận miệng, tôi bèn hỏi chơi chơi.

“Mà bố với các bác hôm nay đang làm gì đấy ạ?”

“À, từ sáng tới giờ bọn ta bây giờ đang dọn cỏ cho chủ nhà mới này ấy mà. Mà kể ra cái chỗ này đúng là rộng khủng khiếp, cắt từ sáng tới giờ mà còn chưa được một phần ba nữa. Cứ thế này phải mất tới hai ngày mới làm xong mất.”

Một ông có râu với bụng to như cái lu đáp lại.

“Giời ạ, làm bao nhiêu lần rồi mà còn than hoài? Thích nhàn ấy, thì ông đi ra chuồng heo mà nựng bi chúng đi. Cái đó nhàn hơn đấy.”

Một ông khác đâm chọt. Khiến mọi người cười ồ lên, còn cái ông kia thì mặt mũi đỏ bừng hết cả lên.

“Ấy, thế là chỗ mình có người mới chuyển đến ở đấy à bố?”

“Ừm, chủ cũ đang rất cần một số tiền lớn nên đã bán căn nhà này cho ông lớn nào đó đến từ thành phố. Hình như hôm nay họ đến để xem nhà thì phải?”

Bố đáp, sau đó ông quay sang hỏi.

“Đúng thế không tu sĩ Candara?”

“Vâng, chính xác là như thế.” Tu sĩ Candara gật đầu xác nhận. “Tôi cũng lấy làm bất ngờ khi con người tử tế ấy lại quyết định rời khỏi nơi đây, tuy vậy chúng ta nên tôn trọng quyết định của chủ nhà và làm tốt những việc nên làm.”

“Mà tôi loáng thoáng nghe người ta bảo rằng hôm qua chủ nhà mới đã đến trấn rồi, nên chắc hôm nay kiểu gì người ấy cũng sẽ đến đây để xem nhà thôi.”

Nói đoạn có người kêu lớn.

“Ấy nhìn kìa, đằng kia đang có cỗ xe ngựa đang đi tới.”

“Có lẽ là chủ nhà mới đến để xem nhà đấy.”

Tôi nhìn theo hướng người ta chỉ chỏ. Ở trong trong tầm mắt nơi xa xa những luống cây bạch đàn được trồng thẳng tăm tăm, một thứ bé tí như hạt đậu phộng đang lăn thẳng tăm tăm theo kiểu khôi hài nhất mà người ta có thể nghĩ tới. Mang trong mình cảm giác tò mò về thân phận của những con người sắp tới, tôi bèn hỏi tu sĩ Candara.

“Chủ mới của căn tư dinh này là ai vậy tu sĩ Candara?”

“Mấy vị ấy quý tộc trên thành phố Stewepbug.” Tu sĩ Candara đáp lời, “đến đây để đổi gió ấy mà.”

“Quả là những người giàu có, họ sẵn sàng chi tiền cho bất cứ những gì mà mình thích mà không cần suy nghĩ quá nhiều.”

Một người cảm thán, ngay lập tức bầu không khí của cả nhóm bỗng chốc trở nên trùng xuống. Sự mặc cảm về thân phận khiến họ có những ý nghĩ không trở nên tốt đẹp hơn. Tuy vậy, tu sĩ Candara bằng tài ăn nói của mình đã nhanh chóng xoa dịu lại cảm xúc bằng những từ ngữ đầy duyên dáng khiến tâm trạng của tất cả mọi người đều tươi tỉnh lại.

“Thôi nào, đừng so sánh như thế. Họ có thể mua được cả căn tư dinh này, nhưng thử hỏi có ai trong số họ biết nhóm một đống lửa cháy đều trong đêm mưa không? Hay biết làm món súp nào ngon đến cả đầu bếp giỏi nhất cũng cũng phải ghen tị?”

Mấy người nhìn nhau, bật cười.

“Giàu nghèo chẳng hơn thua gì nhau đâu. Một bên có tiền, một bên có bình yên. Mỗi người đều có những cuộc sống hoàn toàn khác biệt”

“Mọi người đều có những khổ đau riêng, nhưng chúng ta luôn có chung niềm hạnh phúc. Vì được sống, vì được và được làm lụng cho những điều tốt đẹp như cách mà con người chúng ta được sinh ra.”

Tôi đọc vanh vanh lại những lời nguyện cầu thường được các tu sĩ dùng trong việc giảng dạy tại trường.

“Bởi chính ngài đã ban cho ta sức khỏe và trí óc để chúng ta hiểu, ban cho chúng ta những chông để đôi chân bước đi, ban cho những khó khăn để bàn tay ta hiểu được sức nặng của cuộc đời. Ban cho ta khổ đau để hiểu được hạnh phúc. Me’ui ẽi nj Thũ’d.”

Tu sĩ Candara xoa đầu tôi, đôi bàn tay thô ráp chát xát mái tóc dính bết mà cười nói.

Tu sĩ Candara xoa đầu tôi. Đôi bàn tay thô ráp của ông chạm nhẹ lên mái tóc dính bết, cười nói.

“Con rất giỏi và nhanh nhạy, nhưng hơi đểnh đoảng và vội vàng. Với kiểu cách ấy, con có thể chạy rất nhanh, nhưng sẽ sớm mệt lả khi mới đi được nửa đường thôi. Hãy đi từng bước vững chãi, rồi con sẽ đi được xa hơn.”

“Con hiểu rồi ạ.”

Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Nhưng cũng để tâm những lời nói đó vào đầu, nếu như bản thân không có những ký ức của kiếp trước, có lẽ tôi đã gật gù mà dăm dắp nghe theo những lời ngoan đạo đó mà tự cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống khổ cực này. Đánh tiếc, sự hiểu biết và mục tiêu của tôi không nằm ở việc bán mặt cho đất bán lưng cho trời cả đời. Mà là một cuộc sống sung túc hơn, thoải mái hơn và cả ước mơ còn đang dang dở...

Mọi chuyện có lẽ sẽ dừng lại tại đây, tuy vậy, sự xuất hiện bất ngờ của một người đặc biệt đã khiến tôi không khỏi bất ngờ. Chiếc xe ngựa đỗ gần chỗ bọn tôi không xa, bước xuống từ cái hộp gỗ có mái che đàng hoàng đó là một người mà mình nghĩ sẽ không gặp gỡ trong tình cảnh như thế này. Người đầu tiên bước ra, là một gã trung niên vận trên mình bộ áo khoác đuôi tôm màu đen đầy lịch thiệp kết hợp cùng chiếc quần âu màu xám bạc cùng đôi giày da màu đen, khiến mỗi bước đi đều phát ra những ánh sáng loáng chói mắt. Hắn có mái tóc muối tiêu, gương mặt trông gian manh như con cáo luôn thể hiện nét mặt vui tươi đầy giả tạo trên gượng đeo chiếc kính độc nhãn.

Với những cử chỉ lịch sự, hắn quay người lại hướng mặt vào trong chiếc xe, khẽ đưa bàn tay đeo găng ra đón tay một bàn tay nhỏ nhắn, một cô bé bước ra, chiếc váy caro màu xanh đen đầy đặc trưng làm tôi liên tưởng đến người mà sáng nay mình vừa gặp. Và quả đúng là như vậy, khi con bé quay đầu nhìn xung quanh, tôi đã bắt gặp ánh mắt màu xanh ấy nhìn mình.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free