(Đã dịch) Vạn Xuân Đế Quốc - Chương 557: Vạn Xuân khói lửa
Bách quan chầu trực ngoài điện đã mấy ngày, ngay khi tỉnh giấc, Chương thẳng bước đến điện Hưng Quốc úy lạo ba quân, sai bày yến tiệc thết đãi. Chương không nhận thấy sức khỏe bản thân có thay đổi gì đáng kể, trái lại, chỉ cảm thấy khoan khoái, dễ chịu hơn mà thôi.
Những ngày tiếp theo, Chương luôn ở trong thư phòng, giữa chồng họa đồ và những bản tin tức tình báo mà Trần Nhật Tôn tổng hợp hằng ngày. Sứ giả do Đoàn Nhật Khanh cử đến xin tham kiến, Chương để Thiên Bình tiếp đón. Dẫu biết Đoàn Nhật Khanh ngỏ ý thần phục, muốn cống nạp hằng năm nếu quân Thiên Đức giải vây thành Bình Kiều, Chương vẫn bình chân như vại.
Sáng ngày cuối năm, Chương dẹp đại sự sang một bên, dành thời gian cho gia đình khiến Thiên Bình cũng cảm thấy lạ.
Mùng 3 tháng Giêng năm Thiên Đức 34, Chương họp với các lão tướng nhằm đưa ra kế hoạch mới.
Theo đó, Chương điều động toàn bộ binh sĩ Quân đoàn 1, dưới sự chỉ huy lần lượt của Phạm Tu, Lý Văn Ba, Nguyễn Lạc Thổ và Nghiêm Phúc Lý tập hợp binh mã, thuyền bè tại khu vực cửa sông Xích Giang để tiến xuống phương Nam. Yết Kiêu cũng tham gia đội hình chinh phạt với ba Thiết giáp đĩnh. Đoàn thương thuyền đông đảo của Lâm gia có nhiệm vụ tải lương và dẫn đường cho đại quân. Đích đến của Quân đoàn 1 là vùng cửa sông Cả và khu vực phía Bắc dãy núi Ngàn Hống. Dãy Ngàn Hống nằm ở địa phận Hoan Châu, cách phủ Thiên Đức khoảng sáu trăm dặm.
Quân đoàn 1 có nhiệm vụ đánh chiếm, phong tỏa sông Cả, thiết lập căn cứ dã chiến tại chân núi Ngàn Hống nhằm chặn đường lui của quân Lâm Phồn. Tiếp đó, Quân đoàn 1 dùng căn cứ Ngàn Hống làm bàn đạp tiến ngược lên phía Bắc, uy hiếp đại quân Lâm Phồn đang vây thành Bình Kiều. Từ thành Bình Kiều đến núi Ngàn Hống khoảng ba trăm dặm đường bộ có lẻ.
Cánh quân trợ chiến cho Quân đoàn 1 sẽ do Phạm Cự Lượng, Tư lệnh Quân khu 5 đốc suất. Cánh quân này có năm nghìn chiến binh với nòng cốt là Trung đoàn Thuận Thành dưới quyền chỉ huy trực tiếp của Trương Văn Long, Trung đoàn trưởng mới nhậm chức.
Phạm Cự Lượng tụ binh ở thành Nam, xuất phát sau đại quân hai ngày, đi theo lối hạ lưu Hát Giang ra biển. Đội quân này sẽ men theo đường bờ biển tiến vào sông Mạ, tiến đánh quân Lâm Phồn vây thành Bình Kiều từ hướng Tây, Tây Bắc. Trong quá trình hành quân, nếu gặp thủy binh của Ngô Thiên Sách chặn đánh hoặc truy đuổi trên dòng Hát Giang cứ mặc kệ chúng mà tiến lên.
Chương hạn định cho Quân đoàn 1 phải lập căn cứ dã chiến tại núi Ngàn Hống trước ngày rằm tháng Giêng. Như vậy, muộn nhất mùng 10 tháng Giêng Phạm Tu phải xuất quân.
Lần đầu tiên quân đội Thiên Đức xuất đại quân đánh xa vài trăm dặm, Chương muốn dành vinh quang ấy cho lão tướng Phạm Tu, cũng là cách để đảm bảo kế hoạch thành công. Bốn chiến tướng được giao nhiệm vụ chỉ huy Quân đoàn 1 xuất chinh gồm ba thế hệ, trong đó Nghiêm Phúc Lý trẻ nhất.
Song song với kế hoạch giải vây thành Bình Kiều, Chương điều chỉnh kế hoạch trước đó để đồng thời tấn công sang bờ hữu ngạn sông Xích Giang, cùng lúc nhắm vào Nguyễn Ninh vương và Trữ quân.
Bổ nhiệm Triệu Quang Phục, Tư lệnh Quân khu Đông, làm Tư lệnh chiến dịch. Bàn Phù Sếnh, hiện là chỉ huy quân Thánh Dực kiêm Tư lệnh Quân khu Đông Bắc, làm phó. Nhiệm vụ Chương giao cho Triệu Quang Phục và Bàn Phù Sếnh là phải chia cắt Nguyễn Ninh vương với Trữ quân một lần và mãi mãi, không cho hai sứ quân này có thể liên kết với nhau.
Về lực lượng, Bàn Phù Sếnh huy động toàn bộ quân số Đại đoàn Thánh Dực tham gia chiến dịch, cộng thêm quân địa phương phủ Vĩnh Yên và dân binh huyện Siêu Loại, tổng số khoảng một vạn rưỡi binh mã.
Quân đoàn 2 Linh Sơn đang trong quá trình xây dựng lực lượng, đóng vai trò dự bị, không trực tiếp tham gia.
Mùng 8 tháng Giêng năm Thiên Đức 34, bố cáo phát đi từ làng Vạn Xuân tuyên bố Lý Long Xưởng, Tô Trung Từ, Lý Mẫn… phải chịu trách nhiệm về cái chết của hàng trăm thường dân và thương nhân hoạt động kinh doanh tại Thiên Đức.
Nhằm thể hiện quyết tâm chinh phạt La thành, mùng 9 tháng Giêng, một lần nữa Chương đặt sở chỉ huy tiền phương tại bãi Yên Bình, huyện Siêu Loại để nắm bắt nhanh tình hình và động viên tinh thần ba quân.
Sáng mùng 10 tháng Giêng khi sương sớm còn chưa tan, Bàn Phù Sếnh bắt đầu tổ chức vượt sông bằng cầu phao. Quân Thánh Dực như dây cung kéo căng lâu ngày chưa được bắn, nay bắt đầu xung trận đã sử dụng hỏa lực mạnh của thần công và các loại thủy pháo yểm trợ bộ binh thiết lập điểm đầu cầu. Quân kinh sư thiết lập nhiều cứ điểm phòng ngự dọc các bờ sông khoảng một dặm, dùng Cự thạch pháo bắn trả, ngăn cản đối phương đổ bộ nhưng không gây ra nhiều khó khăn cho Bàn Phù Sếnh.
Chiều mùng 10 tháng Giêng, hơn một vạn quân Thiên Đức đã đặt chân lên bờ, tổ chức thành các đơn vị cấp đại đội, tấn công các cụm phòng ngự dọc bờ sông của đối phương, ép quân La thành lùi sâu. Đêm xuống, quân La thành liên tục quấy phá các đội quân Thiên Đức vừa đổ bộ. Quá nửa đêm, quân Nguyễn Ninh vương bắt đầu tham chiến bằng các cuộc tập kích nhỏ lẻ từ hướng Đông Nam.
Triệu Quang Phục tập trung đưa hỏa khí, trang thiết bị, lương thảo và sắp xếp đội hình nên chưa có hành động cụ thể. Trời vừa tờ mờ sáng, Triệu Quang Phục sử dụng Trung đoàn Pháo binh 341 của Dương Cát Lợi mở đường cho bộ binh tiến quân đến mục tiêu là làng Đồng Trì, cách vị trí đổ bộ khoảng ba mươi dặm về hướng Đông.
Quân Thiên Đức tiến rất nhanh, tiến đến đâu liền đặt cự mã dọc theo đà tiến, cứ cách một trăm trượng lại đặt một trung đội bộ binh. Đến cuối buổi chiều, vài chục đồn binh đã được thiết lập, trải dài từ bãi đổ bộ ven bờ Xích Giang đến một địa điểm cách làng Đồng Trì khoảng bảy dặm về phía Tây. Đến lúc này, ba quân Tây Phù Liệt và La thành mới nhận ra ý đồ của quân Thiên Đức là chia cắt hai sứ quân chứ không tấn công trực diện vào kinh sư.
Hơn một vạn binh mã Thánh Dực trải dài trên địa hình gần ba mươi dặm, lại bằng phẳng, lọt giữa hai sứ quân khiến tướng sĩ cầm quân tại La thành và Tây Phù Liệt đều l��y làm nghi hoặc. Họ biết Bàn Phù Sếnh là một chiến tướng dũng mãnh, lại càng đánh giá cao Triệu Quang Phục, tùy tướng thân cận của lão tướng Phạm Tu. Nhưng chính vì lẽ đó, thống lĩnh các sứ quân không thể lý giải được chiến thuật kỳ lạ, nếu không nói là… đầy sơ hở chết người, phơi lưng chịu đấm của tướng quân họ Triệu đã bày ra.
Quân Thiên Đức có sở trường tấn công thọc sườn, chia cắt đội hình đối phương và đánh tập hậu. Vậy mà bây giờ Triệu Quang Phục lại đưa quân thọc sâu theo một đường thẳng từ Tây sang Đông, tạo một hành lang có bề ngang khoảng bốn dặm. Lý Mẫn, Nguyễn Từ Minh và Giang Hạc Điền sau khi cân nhắc, muốn gậy ông đập lưng ông, bỏ mặc tiền quân Thánh Dực tiến chiếm làng Đồng Trì, tập trung binh lực tấn công đoạn hậu, chặn đường lui của Triệu Quang Phục.
Triệu Quang Phục chiếm được Đồng Trì, một ngôi làng nhỏ nằm chơ vơ giữa cánh đồng mênh mông với hơn bốn trăm nhân khẩu một cách dễ dàng và mau chóng biến Đồng Trì trở thành một cứ điểm phòng ngự với hệ thống mười hai tháp canh bằng tre gỗ dựng quanh làng, mỗi tháp canh cách bờ tre gần một trăm thước. Từ làng Đồng Trì, phía Bắc có thể đến kinh sư bằng đường bộ, mặt Đông Nam có thể tiến đánh căn cứ Đông Phù Liệt.
Tả Phó sứ Nguyễn Từ Minh cùng Hữu Phó sứ Giang Hạc Điền mỗi người thống lĩnh hơn ba nghìn binh mã từ hướng Nam ngược lên, tấn công quân Thánh Dực tại khu vực cánh đồng Yên Mỹ.
Trong khi đó, Lý Mẫn đích thân thống lĩnh năm nghìn cấm quân từ kinh sư tiến xuống phía Nam, chọn cánh đồng Ngũ Hiệp làm điểm tấn công đột phá, chia cắt đội hình quân Thánh Dực.
Trước giờ xung trận, các tướng La thành và Đông Phù Liệt không khỏi lo lắng, sợ trúng gian kế của quân Thiên Đức bởi đứng trên đài quan sát, họ không nhận thấy đối phương có động tĩnh dàn trận. Trái lại, ba quân Thánh Dực dường như án binh bất động chờ đợi cuộc tấn công có thể xảy đến bất cứ lúc nào.
Lý Mẫn trông về hướng Đông Nam trông thấy thấp thoáng bóng tinh kỳ của quân Đông Phù Liệt. Ở chiều ngược lại, Nguyễn Từ Minh cũng nghe được tiếng trống trận không ngừng giục giã của ba quân La thành. Điều này khiến Nguyễn Từ Minh, người dăm ba bận chạm trán với quân Thánh Dực có đôi chút lưỡng lự chưa thể tiến đánh.
Quân Thánh Dực lúc này tạo lập một hành lang chia cắt Bắc - Nam, chỉ cần Lý Mẫn hay Nguyễn Từ Minh hoặc Giang Hạc Điền đốc binh tràn qua là có thể đạt được mục đích chia cắt đội hình địch thủ ra làm hai hay ba phần. Chính điều mắt thấy tai nghe, hiện rõ mồn một trước mắt lại khiến các vị tướng cầm quân lão luyện đặt ra hàng chục câu hỏi không lời đáp.
Nguyễn Từ Minh, Giang Hạc Điền và Lý Mẫn không hẹn mà cùng tung quân trinh sát dò la kỹ càng lối tấn công dự định. Trinh sát báo về, quân Thánh Dực đang tổ chức đào nhiều hầm hố, đặt chông tre ngăn cản kị binh xung phong. Từ thông tin này, hai đạo quân đều xác định phải tiến đánh sớm, trước khi Triệu Quang Phục và Bàn Phù Sếnh thiết lập xong hệ thống hầm hào.
Lý Mẫn quyết định tấn công vào lúc trời sẩm tối nhằm giảm thiểu uy lực thần công của đối phương. Nguyễn Từ Minh và Giang Hạc Điền có chung nhận định, quyết định tấn c��ng vào đầu trống canh Ba khi trăng trung tuần treo cao.
Ngay lúc tiếng trống trận của quân La thành thúc giục ba quân bắt đầu tấn công, trên một gò đất nhỏ giữa cánh đồng Ngũ Hiệp, quân Thánh Dực bắn lên trời một quả đạn hệt như pháo hoa. Quân Thánh Dực đóng ở cánh đồng Ngũ Hiệp không đông, chỉ hơn một nghìn bộ binh, trải dài trên trận địa có chiều dài khoảng năm dặm, địa hình bằng phẳng. Do đã thám thính kỹ, quân La thành, dẫn đầu bởi lực lượng khinh kị, tránh các lối có hầm chông, chia quân thành ba mũi, từ hướng Tây Bắc - Bắc - Đông Bắc đánh xuống.
Trăng sáng vằng vặc, Cự thạch pháo bắn dọn đường vài loạt, quân La thành không đốt đuốc, nhất tề người sau kẻ trước theo bóng tinh kỳ phấp phới, thét vang mà xông lên trước. Quân Thánh Dực dùng thần công, Cự thạch pháo và Hỏa pháo liên hoàn bắn trả liên hồi nhưng chẳng thể ngăn được đối phương áp sát hàng rào cự mã đầu tiên. Quân tấn công quyết mở đột phá khẩu, họ vượt qua hàng rào thứ nhất mặc đạn bay đá rơi. Quân khinh kị vừa tiếp cận hàng rào thứ hai, bất thần bị những tiếng nổ kinh thiên động địa nối tiếp nhau hất tung người ngựa lên cao.
Hàng loạt tiếng nổ lớn nối tiếp nhau tưởng chừng như không dứt, đất cát mù mịt, đội hình tấn công nhốn nháo, binh sĩ giẫm đạp lên nhau chạy ngược trở lại điểm xuất phát, đợt tấn công đầu tiên của quân La thành bị bẻ gãy dễ dàng, binh sĩ chạy thoát được đều hồn siêu phách lạc. Sau khi chỉnh đốn lại đội hình, Lý Mẫn tính dùng hỏa công nhưng đành từ bỏ bởi gió thổi từ hướng Tây Nam ngược lên Đông Bắc. Chưa rõ đối phương dùng hỏa khí loại nào, Lý Mẫn không tổ chức thêm cuộc tấn công nào trong đêm.
Nguyễn Từ Minh cùng Giang Hạc Điền cũng vấp phải hàng rào lửa ngay khi vượt qua hàng rào cự mã đầu tiên. Quân Thánh Dực chôn địa lôi, dùng hỏa tiễn bắn vào những vị trí định sẵn hoặc giật đổ chảo lửa làm mồi để điểm hỏa. Địa lôi phát nổ, hất văng người ngựa lên cao, binh sĩ tấn công tử thương vô số khiến Nguyễn Từ Minh, Giang Hạc Điền phải thu quân khi chưa rõ thực hư hỏa khí đối phương đang sử dụng. Đến lúc trời sáng rõ, quân thám thính của La thành và Đông Phù Liệt bò đến gần để xem xét, chỉ trông thấy những hố sâu to bằng chảo gang đan xen nhau. Xác người ngựa nằm la liệt khắp nơi, cỏ cây gần đó ám một màu đen, khét lẹt.
- Chúng chôn hỏa khí dưới đất, chờ chúng ta vào gần mới điểm hỏa! - Nguyễn Từ Minh nhận định. - Đồ khốn! Chúng cố tình dụ ta vào tử địa.
- Quân Thánh Dực đào bới khắp nơi dọc theo chiến tuyến. - Quân do thám báo cáo. - Quân khinh kị rất khó tiếp cận, chỉ có thể dùng bộ binh tiến nhập qua các đoạn rào cự mã thôi ạ!
Nguyễn Từ Minh bực dọc:
- Bọn chúng nhởn nhơ đứng chờ ta vào, rõ là không thể coi thường Bàn Phù Sếnh. Chúng bắt đầu đóng cọc tre tạo thành hàng rào dài đến mấy chục dặm. Ta không thắng được chúng trên sông, nay chúng lù lù trước mặt chẳng lẽ lại khoanh tay chịu trận?
Giang Hạc Điền lo lắng:
- Triệu Quang Phục và Bàn Phù Sếnh mỗi người chỉ huy hơn một nghìn tinh binh cơ động. Lạ ở chỗ… sáng chúng ở bên Đồng Trì, đêm lại thấy ở Yên Mỹ. Hắn muốn chúng ta rối trí, toan tính sai rồi bất thần tấn c��ng tập hậu hoặc thọc sườn, đó vốn là sở trường của bọn Thiên Đức.
Nguyễn Từ Minh trấn an đồng liêu, cả hai chia binh mã, dự định tấn công hai địa điểm cách nhau chừng bảy dặm.
Sau vài ngày ra sức thiết lập hành lang phòng thủ, Triệu Quang Phục và Bàn Phù Sếnh đã cơ bản dựng xong mười trại quân dã chiến trên khắp chiều dài ba mươi dặm, trung bình cứ ba dặm lại có một trại quân, các trại kết nối với nhau bằng hệ thống hào nông. Triệu Quang Phục đã huy động vài nghìn dân binh huyện Siêu Loại và Văn Giang ngày đêm ra sức đào đất đắp ụ. Cứ sau mỗi đêm lại có hàng trăm hố chông chống kị binh xuất hiện. Đêm xuống, nhằm đề phòng đối phương bò vào trận địa, quân Thánh Dực dùng rất nhiều đèn trời được buộc, treo bên ngoài hàng rào cự mã thứ nhất. Đồng thời, vịt, ngan, chó cỏ cũng được sử dụng để cảnh giới ban đêm.
Lý Mẫn, Nguyễn Từ Minh và Giang Hạc Điền tổ chức hàng chục cuộc tấn công bằng các loại Cự thạch pháo vào ban ngày, khiêu khích quân Thánh Dực nống ra giao chiến. Đáp lại, quân Thánh Dực án binh bất động, chỉ bắn trả khi đối phương đến đủ gần.
Mỗi trại quân Thánh Dực có khoảng một nghìn binh mã sẵn sàng chiến đấu, khi một trại bị tấn công, đối phương có thể tràn ngập, họ sẽ bắn pháo hiệu để các trại khác tổ chức chi viện. Lý Mẫn không dám chơi tất tay bởi Sư đoàn Sơn Tây chuyển quân từ lộ Tam Giang về huyện Hát, tổ chức vượt sông, đánh chiếm một số làng xã gần bờ sông, uy hiếp kinh sư từ mạn phía Bắc.
Cùng tình cảnh với Lý Mẫn, Nguyễn Từ Minh chưa thể tung hết binh lực vào trận. Nguyên do bởi Lý Trí Thắng dẫn một đạo gần hai nghìn binh mã áp sát Tây Phù Liệt.
Thế trận giằng co, các bên hạ trại dò xét nhau. Trước tình thế bị o ép hai mặt, nếu đánh mạnh bên này thì bên còn lại sẽ đổ quân đánh chiếm, nên Lý Mẫn đề nghị Đỗ Thục giúp một tay.
Đỗ Thục động binh.
Chương điều động Trung đoàn 1 Sơn cước của Trịnh Tú vượt Xích Giang, chốt chặn hậu phương giúp Bàn Phù Sếnh yên tâm củng cố tiền tuyến. Cùng với đó, Trung đoàn 3 Sơn cước do Lý Quang Minh chỉ huy nhận lệnh hành quân qua đất Sơn Tây, uy hiếp Đỗ Động Giang từ mạn Tây Bắc.
Nguyễn Ninh vương đề nghị Ngô Thiên Sách trợ chiến nhưng Ngô Thiên Sách lưỡng lự chưa quyết. Sách lo một khi xuất đại binh, Phạm Cự Lượng ở Bình Kiều lợi dụng thời cơ đánh ngược lên sẽ trở tay không kịp.
Chẳng còn lựa chọn nào khác, Tô Trung Từ đành biên thư cầu viện Thứ sử Vân Nam.
Toàn bộ bản dịch này thuộc bản quyền của truyen.free, xin vui lòng tôn trọng công sức biên soạn.