(Đã dịch) Vạn Xuân Đế Quốc - Chương 3: Bà Cả Ngư
Trời mưa lớn liên tục mấy ngày do ảnh hưởng của hoàn lưu bão. Dù vậy, ngày mai lại là giỗ đầu của bà nội Mạc Thiên Chương. Cậu đứng dưới mái hiên quán cà phê nơi mình làm thêm, lặng lẽ nhìn những giọt mưa không ngớt khi quán đã chuẩn bị đóng cửa. Cậu quyết định sẽ đội mưa về quê cho bằng được, bởi mai là cuối tuần, cậu muốn ngủ một đêm trong căn nhà từng chất chứa bao kỷ niệm tuổi thơ cùng bà.
Nhà Chương có hai anh em, cậu là anh cả, cô em gái đang học lớp 10. Chương chuẩn bị bước vào năm thứ ba đại học, chuyên ngành Quản trị kinh doanh – một ngành học mà cậu ví von là “biết mọi thứ về kinh doanh nhưng chẳng rõ cái gì”. Ước mơ thực sự của cậu là trở thành một phóng viên, nhưng tiếc thay, ước mơ ấy dường như mãi chỉ là mơ ước. Dù đã thử sức đến hai lần, Chương đành chấp nhận sự thật rằng bản thân không đủ khả năng để trở thành sinh viên báo chí.
Trong mắt bạn bè, Mạc Thiên Chương có đôi chút kỳ quặc. Cậu dễ gần, giao tiếp tốt, nhưng đôi lúc lại trầm ngâm như một ông cụ non. Trong khi những người bạn đồng trang lứa dán mắt vào game, cậu lại ngồi cạnh xem các video đánh giá phong tục người xưa, cùng hàng tá video vô bổ khác, khiến đám bạn chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán. Ngay cả bản thân Chương cũng lắm khi cảm thấy tương lai vô định, chẳng biết rồi mình sẽ ra sao.
Bố mẹ Chương đã công tác nhiều năm tại một cơ quan thuộc Chính phủ ở Thủ đô. Cả hai đều là cán bộ tầm trung, nên kinh tế gia đình tạm gọi là đủ ăn đủ mặc, không phải lo lắng nhiều.
Em gái Chương sống cùng bố mẹ, còn cậu, từ lúc mới lên sáu đã về quê, một tỉnh lân cận Thủ đô, ở với bà nội vì bố cậu là con trai độc nhất. Chương sống cùng bà cho đến khi học hết cấp ba mới lên Thủ đô học đại học. Mấy năm liền, cứ cuối tuần Chương lại về thăm bà rồi trở lại thành phố vào sáng thứ Hai. Từ ngày bà mất, thi thoảng Chương vẫn về quê ngủ một đêm vào cuối tuần, nhưng căn nhà thân thuộc giờ đây trở nên trống trải và lạnh lẽo hơn bao giờ hết khi không còn bóng dáng bà.
Những ngày gần đây, Chương hay mơ những giấc mơ lạ kỳ, với những hình ảnh thoáng qua, không liền mạch. Điều kỳ lạ là các giấc mơ tuy diễn ra vào những ngày khác nhau nhưng dường như lại có sự liên kết. Cậu không lý giải được, chỉ tự nhủ rằng có lẽ do xem nhiều phim, đọc nhiều báo nên bị ám ảnh mà nằm mơ như vậy. Ba đêm trước, vào cái đêm đầu tiên mưa lớn kèm sấm chớp giật liên hồi, Chương lại nằm mơ rồi choàng tỉnh. Trong giấc mơ ấy, cậu thấy thấp thoáng hình bóng một cô gái lạ, trạc tuổi em gái mình.
Với trí nhớ siêu việt cùng thói quen ghi chép, cậu khẳng định chưa từng gặp cô gái ấy. Có thể đó là một diễn viên nào đó trong phim mà cậu từng xem trên internet. Chương cũng chẳng bận tâm nhiều. Hai mươi tuổi, chưa một mảnh tình vắt vai, một vài đứa bạn còn đùa rằng Chương “hifi”, chỉ thích con trai. Nhưng chúng nào biết, Chương thích con gái, chỉ là… cậu chẳng rõ mình thích tuýp con gái như thế nào mà thôi?
Trở vào trong quán, Mạc Thiên Chương cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa những thứ trong ba lô đã được bọc kỹ bằng mấy lớp túi ni lông. Chủ yếu là đồ điện tử như laptop, máy tính bảng, sạc dự phòng. Ngoài ra còn có mấy cuốn sách dày cộp mà cậu bạn thân học Khoa Sử học của Trường Đại học Sư phạm Thủ đô mới tặng, nhưng Chương chưa hề đọc đến.
Khoác ba lô đã bọc thêm một lớp vải chống thấm lên vai, Chương chào đồng nghiệp làm chung quán thêm một lần. Sau đó, cậu cúi xuống xách túi vải dù đựng vài thứ lỉnh kỉnh đám bạn nhờ cầm hộ, đặt lên baga xe máy. Sáng thứ Hai, cậu có hẹn với mấy đứa bạn về quê một đứa trong nhóm chơi, nên tiện thể đem theo luôn, đỡ phải vòng qua nhà.
Gọi điện báo cho mẹ xong, Chương cẩn thận nhét chiếc điện thoại đã cho vào túi chống nước vào túi quần, rồi khởi động xe rời khỏi nơi làm thêm.
Cơn mưa nhẹ hạt dần nhưng vẫn dày. Gần mười giờ khuya, đường xá vốn đông đúc giờ đã vắng tanh. Nửa giờ sau đó, khi bắt đầu vào địa phận quê nhà, trời bỗng đổ mưa nặng hạt, tầm nhìn bị hạn chế đáng kể. Tuy nhiên, Mạc Thiên Chương đã qua lại con đường này vài trăm lần nên chẳng chút lo lắng hay vội vã. Chỉ khoảng mươi cây số nữa là cậu sẽ về đến làng.
Cầu Thiên Đức quen thuộc lờ mờ hiện ra qua làn mưa. Ánh đèn pha ô tô ngược chiều khiến Chương hơi loá mắt, cậu chậm rãi đi sát vào lề phải. Vừa chớm đầu cầu, đột nhiên có ánh chớp giật sáng loá, kèm theo tiếng sấm rền vang cả đất trời. Tiếp sau đó, một âm thanh như tiếng nổ lốp xe hòa lẫn với tiếng mưa, không thể nào xác định được.
Hai đèn pha tròn của chiếc ô tô từ chiều đối diện đột ngột bẻ lái sang, lao thẳng vào hướng Mạc Thiên Chương đang đi. Theo phản xạ tự nhiên, cậu bẻ mạnh tay lái sang phải.
Trong giây phút sinh tử, Mạc Thiên Chương nhìn rõ đó là một chiếc xe Kamaz sơn màu xanh sẫm. Chiếc xe đâm bung thành cầu xi măng rồi rơi xuống sông. Chương không tránh kịp, bánh trước xe máy của cậu va vào bánh ô tô, cậu bị cuốn theo, rơi xuống khoảng tối đen ngòm dưới gầm cầu. Thêm một ánh chớp chói loà kèm tiếng sấm đinh tai nhức óc. Và trong tích tắc ấy, Chương thấy nước sông đang chảy xiết, xe máy, ô tô cùng rơi. Cậu thấy người nhẹ bẫng, chẳng kịp nghĩ về bất cứ ai, cũng không một hình ảnh nào kịp thoáng qua trong đầu.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh. Trời tối sầm, Chương không còn nhìn thấy gì nữa, tất cả đã hết.
…
Mạc Thiên Chương mở mắt, toàn thân đau nhức, uể oải như thể xương cốt rã rời. Cậu nhìn lên thấy mái tranh, quay đầu sang trái thấy cửa sổ gỗ ọp ẹp, vách đất. Quay sang phải cũng là tường đất và khung cửa sổ cũ kỹ, chấn song làm bằng những thanh tre.
– “Đây là đâu?”
Cậu muốn gượng dậy nhưng cơ thể rã rời, không còn chút sức lực nào, chỉ một cử động nhỏ cũng khiến toàn thân ê buốt. Nhắm mắt lại định thần, cậu nhớ đêm qua mình đang đi trên cầu thì bị xe tải đâm phải, cả người và xe cùng rơi xuống sông Thiên Đức.
– “Chắc dân làng ven sông cứu kịp, vậy là số mình chưa tận, đúng là phúc lớn của tổ tiên để lại.”
Có tiếng bước chân người, sau đó là tiếng động ngoài sân. Mạc Thiên Chương ngoái đầu nhìn ra cánh cửa nhà khép hờ. Cánh cửa bật mở, và bóng dáng một người phụ nữ tất tả chạy vào.
Một người phụ nữ lớn tuổi, dáng người nhỏ, đầu chít khăn mỏ quạ đen, áo nâu sồng sờn vai, váy đụp và hàm răng nhuộm đen. Người phụ nữ này tuổi có lẽ chưa đến sáu mươi. Chương thấy hơi lạ, ở làng cậu, những người tầm tuổi này đều không còn nhuộm răng đen nữa. Qua cách ăn vận, có thể thấy người phụ nữ thuộc tầng lớp bình dân, gia cảnh có phần khốn khó.
– Cháu tỉnh rồi hả? May quá, đội ơn trời phật.
Mạc Thiên Chương định ngồi dậy nhưng vẫn chưa thể.
– Cháu… cháu đang ở đâu đây ạ? Bà… bà là ai ạ?
– Dân làng thường gọi ta là Cả Ngư. Cháu còn mệt, hãy cứ nằm yên đó. Đây là thôn Đường Vỹ, giáp Thiên Đức, thuộc châu Vũ Ninh.
Mạc Thiên Chương nghe xong liền ngơ ngác. Cậu không biết những địa danh mà người đàn bà vừa nói. Cậu ở quê suốt mười hai năm, bạn bè học chung khắp trong huyện, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nghe đến những địa danh này.
– Cháu… cháu cảm ơn bà đã cứu cháu.
– Ta năm nay mới ngoài năm mươi, chưa được làm bà, nhưng cháu muốn gọi là bà cũng được. Cháu đã hôn mê hai ngày hai đêm rồi. Để ta đun cháo loãng cho cháu, từ từ rồi sẽ khỏe lại ngay thôi.
Bà Cả Ngư cười hiền lành, đưa tay vuốt tóc của Chương.
– Châu Vũ Ninh là ở đâu vậy bà?
– Là đất Vạn Xuân đó thôi. Vũ Ninh là một châu nhỏ, cách kinh thành chừng một ngày đường. Nhìn cách cháu ăn vận, hẳn là đến từ kinh thành phải không?
– Kinh… kinh thành nào ạ?
– Thì là kinh thành chứ kinh thành nào khác, La Thành đó thôi.
Chương hoảng hồn, hai mắt hoa lên. Cậu thở hổn hển, gắng gượng hỏi thêm:
– Đây… đây là năm nào ạ? Sao lại có kinh thành?
– Năm Thiên Đức thứ hai mươi tư, tháng Đinh Tỵ, ngày Đinh Sửu. Mai là rằm.
Bà Cả Ngư nhẹ nhàng trả lời. Bà đoán chàng thanh niên này mới hồi tỉnh sau khi thoát khỏi lưỡi hái tử thần nên thần trí vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn. Trong khi đó, Chương càng nghe càng thấy tai ù đi, cảm giác sợ hãi mơ hồ vây lấy cậu.
– Ta vớt được cháu ngoài bờ sông. Thân già không đủ sức, may nhờ thằng cu Tôn nó kéo giúp. Nó cũng thay quần áo cho cháu rồi, đồ của cháu ta đã đem phơi khô. Giờ cháu còn yếu, cứ mặc tạm đồ của con trai ta cũng được. Cháu nằm nghỉ đi, để ta đun nồi cháo đã.
– Bà… bà vớt được cháu ngoài bờ sông, là sông nào thế ạ?
– Sông Thiên Đức.
Bà Cả Ngư xuống bếp. Chương nằm trên giường mà đầu óc quay cuồng. May mắn thay, cậu cũng nghe được một địa danh quen thuộc: sông Thiên Đức. Vậy là cậu ngã xuống sông và được bà Cả Ngư vớt. Có thể thôn Đường Vỹ này thuộc huyện khác nên cậu chưa biết, hoặc cậu đã bị trôi đi khá xa rồi.
Nhưng hy vọng mong manh của Chương về một sự nhầm lẫn nào đó đã hoàn toàn tan biến khi nghe bà Cả Ngư kể trong lúc ngồi đút cháo cho cậu bằng chiếc thìa gỗ, từ cái bát sứ với hoa văn màu lam sơ sài.
Mọi bản quyền đối với câu chuyện này thuộc về truyen.free, nơi khởi nguồn của những ý tưởng độc đáo.