(Đã dịch) Vạn Xuân Đế Quốc - Chương 28: Về làng Vạn
Duệ đến nhà bà Cả Ngư không phải theo lệnh Phạm Tu, mà là do chính cô muốn vậy. Cô muốn dùng kế “lạt mềm buộc chặt”, kéo Chương về làng Vạn bằng được. Vì không thể dùng vũ lực, mỹ nhân kế, dù có phải mặt dày mày dạn, là lựa chọn duy nhất.
Thiên Bình cũng muốn đóng vai mỹ nhân nhưng chẳng ai đồng ý vì tính tình cô hiếu thắng, bộp chộp, sợ rằng sẽ làm h���ng việc. Chưa kể, ngay trong đêm, Thiên Bình đã kể lể chuyện xấu mặt của Chương cho cả làng Đường Vỹ nghe.
Xuân cũng muốn tận mắt xem con chó lửa trông như thế nào, nhưng cô lại không phải người khéo léo, mềm mỏng trong lời ăn tiếng nói, khó lòng thuyết phục được ai, dù cô có đẹp đến mấy đi chăng nữa. Nghe đồn chàng trai ấy cao hơn năm thước, lại còn tuấn tú nên Xuân càng muốn đi, khiến Quang Diệu chỉ còn biết méo mặt.
Suy đi tính lại, chỉ có Duệ là người thích hợp nhất. Duệ vừa đẹp, vừa giỏi chữ nghĩa, cũng từng gặp Chương một lần và từng đưa ra những phán đoán vô cùng chính xác về Chương.
Sau cuộc gặp, cả Phạm Tu, Cự Lượng và Thiên Bình đều cùng nhận định Chương là chàng trai rất khó hiểu, khác hoàn toàn những người họ từng gặp, và ăn nói rất hoạt bát. Đối phó với một người như vậy cần một người có khả năng tương đương. Duệ ngỏ ý sẽ nhận nhiệm vụ thuyết phục Chương đến làng Vạn, ai nấy đều đồng tình. Chỉ riêng Thiên Bình là phụng phịu, tỏ vẻ không bằng lòng.
Trước khi Duệ rời làng, Thiên Bình kéo riêng cô sang một bên, thì thào:
– Anh ta là của em, em ngắm trúng anh ta rồi.
Duệ hỏi:
– Hồi gặp ở bìa rừng, em đã nói gì? Nhớ chứ? Ai bêu rếu chị?
– Lúc ấy khác, bây giờ khác. Chị em mình cứ ăn cơm trước, rồi nói chuyện sau.
– Chị còn chưa gặp anh ta nên cũng chẳng có ý gì, chị đi là vì đại cuộc, cũng như không muốn cha phải phiền lòng.
– Vậy xem như chị hứa sẽ không “ngắm trúng” anh ta nhé?
– Chị không thể hứa được điều mà chị không biết. – Duệ ấn nhẹ tay lên trán Bình. – Nếu anh ta quả là người xuất chúng, biết đâu chị sẽ đồng ý lời gán ghép của em thì sao.
– Anh ta không hợp với chị đâu, thật đấy.
– Vậy thì phải gặp mới biết. Nếu anh ta là người mà cả hai chúng ta đều muốn giành lấy – mà rất có thể lắm chứ, em chỉ gặp một lần thôi mà đã quay ngoắt thái độ rồi – thì hẳn đó là đấng nam nhi đáng để chị em ta nâng khăn sửa túi.
– Anh ta sẽ không để ý đến chị đâu.
– Việc ấy để sau hãy tính. Nhỡ đâu anh ta thấy chị đẹp mà ưng thì sao?
– Em cũng đẹp mà.
– Vậy em lo cái g��? Chị em mình lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cái gì cũng chia cho nhau. Có khi sau này chia chồng không chừng.
– Chị nghe đây, nếu có chuyện đó thì em phải là chính thất. Chị không được tranh, chính em đã cứu anh ta.
– Chị không tin vào mắt nhìn người của em, cứu người rồi lại còn dè bỉu, còn dám lu loa cho cả làng biết. Em còn về được là may mắn lắm rồi, chứ nếu là người khác thì e rằng... để chị gặp rồi mới biết được chứ.
– Nhưng em sẽ là chính thất nếu anh ta chọn cả hai.
– Thôi thôi, thật là hoang đường. Anh ta là ai mà đáng để chị em mình phải tranh giành chứ? Chắc gì chị đã để tâm đến anh ta; chị đi là vì đại sự thôi.
Duệ chỉ dắt theo một con ngựa thay vì hai, bởi cô đã có chủ ý riêng. Duệ đã hỏi rất kỹ ba người từng gặp Chương và tự đưa ra kết luận của riêng mình. Duệ thắc mắc vì sao Chương chịu cho mấy người vào nhà ngủ cùng, trong khi binh sĩ phải trở về. Khi thấy hơn nửa số binh mã kéo về làng, Duệ đã không khỏi lo lắng. Cô e rằng Chương sẽ tính kế thoát thân hoặc làm điều gì đó hại đến Lượng và những người anh em khác, nhưng sự thật không phải vậy. Lượng kể “hắn ta thản nhiên nằm ngủ không đề phòng như thể bọn ta là quân binh canh cho hắn vậy”. Duệ bán tín bán nghi: lẽ nào người tráng niên ấy lại có lòng nhân đến mức lo cho quân sĩ phải nằm bờ ngủ bụi ư?
Tin tức cứ hai canh giờ báo về làng một lần, chẳng có gì đặc biệt. Suốt ngày Chương trò chuyện với quân sĩ túc trực quanh nhà càng khiến Duệ tò mò. Cô tạm kết luận đó là một chàng trai thông minh, có cách hành xử khác người, và đặc biệt quan tâm đến cảm xúc của kẻ khác.
Cùng với vài tiểu tiết khác, Duệ khẳng định người trong lời sấm truyền chính là người mà Thiên Gia Bảo Hựu quân đang cần. Chương có thể là một kẻ sĩ – Duệ tin là vậy, dù cô đã tận mắt thấy thần khí mà Thiên Bình đem khoe. Tại sao ư? Bởi xuyên suốt câu chuyện với Lượng, với Bình và Tả Đô đốc, Chương chẳng mảy may quan tâm đến thời cuộc. Anh từ chối lời mời nhã nhặn mà ai cũng hiểu rằng chỉ cần gật đầu một cái là cuộc sống sẽ thay đổi ngay tắp lự.
Gặp Chương trước cổng, Duệ càng tin vào những gì cô nghĩ. Một người có gương mặt sáng, đôi mắt tinh anh, sống mũi cao, mỗi khi bước đi đều nhìn thẳng, khi nói chuyện cũng thế.
Sau hai ngày theo sát Chương từng bước, Duệ thấy đây là một người không quan cách. Cô đã thoáng nghĩ có khi nào lời sấm truyền đã sai chăng? Nhưng khi thấy Chương đọc sách vào buổi tối, cô biết mình đã lầm.
Khi Chương say ngủ, Duệ cầm cuốn sách trên bàn ra ngoài hiên ngồi lật giở từng trang nhưng cô không biết trong đó viết gì. Chữ viết thì như kiến bò nhưng lại rất đẹp và ngay ngắn. Bên cạnh đó, chất liệu giấy làm nên cuốn sách lại vô cùng tinh xảo, láng mịn.
Duệ đọc sách từ lúc lên sáu, cô đọc bất cứ loại sách nào mà mình bắt gặp, kể cả binh thư của Phạm Tu nhưng chưa từng thấy cuốn sách nào giống như của Chương. Cô tự đặt câu hỏi: Chàng trai này rốt cuộc đến từ đâu? Chắc chắn không phải Hoa quốc, càng không phải Lâm Phồn hay bộ tộc nào đó trên miền thượng du.
– “Nếu anh ấy là con ông Bụt thì đây hẳn là chữ của trời rồi.”
Suy nghĩ này càng khiến Duệ quyết tâm phải dụ chàng trai về làng bằng được.
Quả thực, Duệ đã phải cố gắng lắm để không bật cười trước thái độ và phản ứng của Chương. Ngay cả khi Chương dọa sẽ làm bậy, Duệ vẫn nhận ra trong ánh mắt Chương không hề có ý đó, thậm chí hai gò má của Chương còn đỏ ửng. Thấy Chương bỏ ra ngoài, Duệ đi theo sau, khẽ mỉm cười một mình.
– “Đây là điểm yếu của anh ta, nếu sau này anh ấy giúp cha, mình cần phải lưu tâm điểm này. Người có lòng trắc ẩn, không nỡ hại kẻ khác thì e rằng khó làm nên việc lớn, nhưng ở thời này, kẻ có tài đều muốn xưng danh, còn anh ta lại không màng danh lợi, ấy chính là điều Thiên Gia Bảo Hựu quân cần.”
Đêm ấy bà Cả Ngư đã lánh mặt đi, Duệ ngủ một mình nhưng không hề sợ Chương sẽ làm bậy. Nếu Chương thực sự làm điều mình đã dọa, Duệ cũng sẵn lòng, một phần vì đại cuộc, vì cha, và phần khác là bản thân cô cũng đã có hảo cảm với Chương.
Gà vừa gáy sáng, Duệ trở mình thức giấc và khẽ giật mình khi thấy Chương ngồi bên bàn trà, ánh mắt đăm chiêu nhìn ngọn đèn. Duệ nằm im ngắm Chương một hồi lâu rồi vô thức nhoẻn miệng cười. Duệ đã hiểu vì sao Thiên Bình lại thay đổi thái độ kể từ lúc trở về, thi thoảng cứ ngẩn ngơ như người mất hồn. Bình bảo ánh mắt của anh ta rất lạ, điều mà Duệ cũng từng phát hiện. Ánh mắt của Chương đã ám ảnh cô suốt nhiều ngày. Giờ đây, ánh mắt ấy như biết nói, khiến Duệ cứ mãi ngắm nhìn.
– “Chẳng lẽ mình và con Bình rồi sẽ lấy chung chồng ư? Không thể nào…”
Duệ khẽ cựa mình, ánh mắt Chương rời khỏi ngọn đèn, nhẹ nhàng hỏi:
– Cô Duệ đã dậy chưa?
– Thưa, tiên sinh có việc gì cần phân phó?
– Cô không thể ở đây mãi được. Cô là con gái, chắc chắn chưa có chồng. Cô cứ ở đây quấn lấy ta như vậy thì sau này, ai còn chịu lấy cô nữa?
– Tiên sinh, nếu ngài không chê, tiểu nữ nguyện một đời nâng khăn sửa túi cho ngài, không màng danh phận.
– Cô đừng nói những lời liều lĩnh như vậy. Mau dậy và dẫn ta về làng Vạn, ta sẽ gặp ông Tả Đô đốc nói rõ mọi chuyện một lần. Nếu cứ để tình trạng này kéo dài, những người binh sĩ đang ăn nằm vạ vật ngoài kia sẽ rất khổ.
Duệ mau chóng vấn tóc.
– Thưa tiên sinh, đường về làng Vạn xa xôi, để tiểu nữ nấu cơm xong rồi chúng ta hãy đi.
– Tùy cô, nhưng từ giờ cô đừng gọi ta là tiên sinh. Cô mười tám, kém ta hai tuổi, cứ gọi ta là anh.
– Vâng, thưa anh.
Duệ thay đổi cách xưng hô theo yêu cầu của Chương nhưng bản thân cô lại cảm thấy có chút bối rối khi thốt ra tiếng “anh”.
Chương bỏ ra ngoài, Duệ đến bên cửa sổ, dõi theo bóng lưng Chương cho đến khi anh hòa lẫn vào nhóm lính đang ngồi quanh đống lửa. Duệ vui mừng vì mục đích đã đạt được, ngoài ra, trong lòng cô còn dâng lên một niềm vui nho nhỏ mà cô chưa thể định nghĩa được.
Hơn ba mươi người lính xếp ngay ngắn thành hai hàng dọc. Duệ đứng bên ngựa, Chương định cất bước đi, Duệ liền gọi:
– Anh Chương, anh lên ngựa đi.
– Tôi không biết cưỡi ngựa! Mà dù có biết, tôi cũng sẽ không cưỡi đâu.
Duệ ngạc nhiên, cô nhận ra Chương cũng thay đổi cách xưng hô.
– Ngựa này dành cho anh.
Chương nghe vậy liền bảo:
– Cô Duệ xem này, ở đây toàn đàn ông con trai, chỉ có mình cô là con gái, vậy thì cô mới phải cưỡi ngựa chứ. Tôi cưỡi thì mấy anh lính kia sẽ nhìn tôi ra sao?
– Anh là thượng khách của Tả Đô đốc…
– À… cô bảo cô là gia nô của tôi gì đó phải không nhỉ?
Duệ chột dạ.
– Vậy cô lên ngựa, tôi sẽ dắt ngựa giúp.
– Không thể như vậy.
– Ồ, thế tôi lại phải vào nhà nằm.
– Anh Chương, anh là quý nhân, là thượng khách của Tả Đô đốc, em thân phận thấp kém, sao có thể để anh dắt ngựa được ạ?
– Tôi muốn như vậy.
– Hay là thế này, em sẽ dắt ngựa và đi bộ cùng anh nhé?
Chương ngẩng lên để nhìn mặt trời:
– Tôi chẳng biết luật lệ ở đây như thế nào nhưng đối với riêng tôi, người già, phụ nữ và trẻ em sẽ luôn được ưu tiên. Cô Duệ đã bao giờ thử nghĩ vì sao những người lính kia lại là đàn ông mà không phải đàn bà chưa?
Duệ ngây ra, chẳng phải chiến trận xưa nay vốn là việc của đàn ông hay sao?
– Họ đánh nhau để giữ đất, giữ ruộng, xưng hùng xưng bá nhưng sau cùng cũng chỉ để lo cho cha mẹ già, cho vợ con, đúng không?
– Thưa anh, quả đúng như thế.
– Việc đánh nhau chưa tới, vợ con cũng chưa có thì tại sao không dành sự quan tâm và bảo vệ các bà, các cô và các em nhỏ ngay từ bây giờ bằng những việc nhỏ như… để cô được cưỡi ngựa còn chúng tôi đi bộ? Ta nói vậy có phải không, mấy anh?
– Có lý! Phải đấy.
Duệ á khẩu bởi lý lẽ của Chương, hình như đã lâu lắm rồi chẳng có ai muốn tranh luận với cô.
– Duệ có cần tôi giúp? Giẫm lên đây để leo lên.
Chương quỳ một gối vỗ nhẹ lên đùi.
– À… à…
Duệ lúng túng, mặt đỏ như gấc miễn cưỡng làm theo, bởi những người lính cùng làng với cô đang cười vang.
– Chúng ta đi nhỉ? Lối này đúng không?
Duệ chỉ mang theo một con ngựa, cô muốn thử xem Chương có biết cưỡi không, và cũng muốn ngắm nhìn phong thái của Chương khi cưỡi ngựa. Bây giờ Chương dắt ngựa, Duệ nhận thấy những bước chân của Chương đi hơi nhanh. Cô thầm nghĩ, Chương là một người nhanh nhẹn chứ không chậm chạp như mấy hôm ở nhà vừa rồi.
Nắng sớm đã lên cao, Duệ ngồi trên cao mải miết ngắm nhìn bờ vai và dáng dấp của Chương dưới nắng sớm. Vài lần Chương ngoái lại hỏi đường, khiến Duệ lúng túng trong giây lát, tim đập có phần loạn nhịp. Vốn là một cô gái thông minh, Duệ biết mình đã phải lòng người này mất rồi.
Bản chuyển ngữ này là tài sản trí tuệ của truyen.free.