Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Vạn Xuân Đế Quốc - Chương 273: Thân nhân Thần phi

Đoàn tùy tùng theo Chương và Duệ qua sông, bên cạnh Tả Đô đốc Phạm Tu, Phạm Quý phi, Huyện phó phủ Thuận Thiên Trịnh Hoài Đức và Phó Ty Giáo dục Bùi Quốc Khái. Cùng đi còn có Chủ nhiệm Xí nghiệp thuốc súng Thiên Đức Mạc Thái Hương, Chủ nhiệm Xí nghiệp sản xuất súng pháo Thiên Đức Đoàn Huy Lượng, Chủ nhiệm Xí nghiệp lương thực Thiên Đức Đinh Lan (vợ Yết Kiêu), Chủ nhiệm Xí nghiệp may mặc Thiên Đức Phạm Thị Ngọc (vợ Bỉnh Di), Mạc Dật – Cục trưởng Cục Quân nhu, Trưởng phòng Tình báo Trần Nhật Tôn và Thiền sư Sùng Phạm trụ trì Diên Ứng tự. Mỗi người trong số họ đều dẫn theo ít nhất mười nhân viên dưới quyền.

Bảo vệ cho đoàn là Tiểu đoàn Đường Vỹ do Tiểu đoàn trưởng Phạm Thu Vân chỉ huy, cùng một trung đội thân vệ sáu mươi nam nhân chưa có phiên hiệu. Trung đội này được tuyển chọn từ các tinh binh trong toàn quân, đều là những người giỏi võ nghệ và gan dạ. Họ chỉ nghe mệnh lệnh của Chương hoặc Duệ. Các chàng trai vận thường phục, tay không mang vũ khí, chỉ lận trong người một dao găm sắc bén phòng thân. Mỗi người được cấp một miếng thép hình tròn, khắc số thứ tự từ 11 đến 71. Số thứ tự này không đại diện cho vị trí mà được đánh số theo danh sách quân. Mặt sau của miếng thép có khắc hai chữ “Thân Vệ”.

Hai bình sứ đựng hài cốt thân mẫu của Duệ được đặt bên trong một quách bằng gỗ tốt, phủ khăn lụa vàng và đặt trên xe ngựa kéo. Duệ trong trang phục tang trắng không sổ gấu, đầu quấn khăn trắng thắt múi ở sau, hai dải khăn xô sau lưng dài bằng nhau, thể hiện nàng đã mất cả cha lẫn mẹ. Đoàn tùy tùng gần một nghìn người đều cưỡi ngựa, đầu vấn khăn trắng. Chương cũng vận tang phục gần giống Duệ, chỉ khác là anh không có hai dải khăn xô sau lưng, dù theo lệ Vạn Xuân, việc này không bắt buộc.

Chương bảo rằng, mẹ vợ cũng là mẹ, đã nuôi nấng vợ mình lớn khôn mà chỉ có mình Duệ là con. Anh muốn thể hiện lòng thành kính với người đã sinh ra Duệ, người con gái mà anh hết mực yêu thương.

Duệ òa khóc không phải vì buồn đau khi nhìn thấy hài cốt của đấng sinh thành, mà vì Chương tự tay cất bốc chứ không cho ai làm thay. Chương nói Duệ đã làm quá nhiều điều cho anh, trong khi anh chưa báo đáp được gì. Anh tin rằng, nếu nhạc mẫu dưới suối vàng chứng kiến, chắc hẳn bà cũng sẽ vui lòng.

Con rể bốc mộ cho mẹ vợ thì không có gì lạ, chỉ là vị thế làm vương một cõi của Chương mới là điều đáng nói. Xưa nay chưa ai từng nghe chuyện vị vương tự tay bốc mộ. Bách tính biết chuyện, đều bảo Vạn Thắng v��ơng là người hiếu nghĩa. Cơ quan thông tin, cùng tờ báo Thiên Đức Mới cũng nhân cơ hội này mà loan truyền tin tức.

Trên đường từ bãi tha ma làng Nhất Vạn đến bến Bình Than, bách tính đổ ra trên con đường Vạn An và Tả Siêu Loại mới được xây dựng, đứng chen chúc xem đoàn cải táng. Tiếng kèn trống thổi mãi đến bến Bình Than mới ngưng.

Duệ khóc s��ng hai mắt, Chương không ngăn. Trong đoàn, chỉ duy nhất nàng Thần phi bật khóc, còn những người khác đều giữ im lặng, không dám cười nói lớn tiếng. Nàng Thần phi khóc vì vui khi thực hiện được di nguyện của mẹ. Nàng chưa bao giờ dám nghĩ có ngày đưa mẹ về cố hương mà có hàng nghìn người tiễn đưa như vậy. Tất cả là nhờ duyên phận đã đưa đẩy nàng gặp được ý trung nhân của đời mình.

Ai trên đời này mà chẳng có quê hương, cố hương.

Đối với Duệ, cố hương là một khái niệm rất mờ nhạt. Nàng biết quê qua lời kể của mẹ những buổi hai mẹ con thủ thỉ dưới ánh trăng khuya, hoặc vào mùa mưa khi nước sông Thiên Đức dâng cao. Khi ấy, mẹ của Duệ lại nhìn ra sông than ngắn thở dài, chẳng biết liệu song thân phụ mẫu của bà còn khỏe mạnh hay đã về chầu tiên tổ. Và rằng, với trận mưa lớn thế này, chắc cánh đồng làng lại mênh mông nước.

Thuyền theo lái, gái theo chồng. Duệ lấy chồng, chồng ở đâu thì nàng theo đó là lẽ đương nhiên. Cũng vì yêu Chương, thấy chàng bận rộn sớm hôm, nên Duệ chưa từng hé lộ mong muốn hoàn thành di nguyện của mẹ. Tính cách của Duệ xưa nay vốn thế, luôn nghĩ cho người khác, nhưng lại lo mình sẽ làm phiền họ.

Phạm Tu từng có ý muốn tổ chức lễ tang trọng thể khắp phủ, nhưng Chương bảo rằng đây là việc riêng trong gia đình, ai muốn đeo khăn tang thì đeo, ai vui thì cứ vui, không thể bắt họ phải buồn. Tuy vậy, ba quân Thiên Đức đều treo cờ rủ trong ngày tiễn đưa nhạc mẫu của Thần phi dù không có mệnh lệnh nào. Duệ đã làm được những gì thì bách tính ba quân đều biết cả, chia buồn với gia quyến của người phụ nữ từng “tay hòm chìa khóa”, góp phần gầy dựng cơ nghiệp ba quân, cũng là điều nên làm.

Chương muốn mọi việc đơn giản cũng khó, bởi anh giờ đã không còn là dân thường nữa.

Qua đến đất Hải Đông, đoàn của Chương trực chỉ hướng làng Thủy Đường. Tiếng kèn trống cũng ngưng thổi. Dân phủ Thiên Đức cũ không hề hay biết về ngày bốc mộ, còn dân Thiên Đức mới lại càng không. Đây cũng là cách để giảm thiểu những chuyện không đáng có.

Thủy Đường là một làng nhỏ nằm ở mom sông Đá Vách, ba mặt giáp sông nước mênh mông, địa thế làng chênh vênh như chính số phận của bao thế hệ con dân sinh ra và lớn lên nơi đây. Ngoài trồng lúa, dân làng Thủy Đường sớm hôm mưu sinh bằng việc quăng chài đánh bắt cá trên dòng Đá Vách.

Thủy Đường có mười ba dòng họ bao đời vẫn cư ngụ ở làng như: Tạ, Bùi, Nguyễn, Dương, Lê, Chu, Trần… Trong đó, Nguyễn là một dòng họ nhỏ chỉ có tám nóc nhà với hơn ba mươi nhân khẩu. Cha của Duệ là Nguyễn Đê, con thứ trong gia đình có ba anh em. Năm mười bảy tuổi, Nguyễn Đê gia nhập quân khởi nghĩa. Sau hai năm dọc ngang, Nguyễn Đê ban đầu là một binh sĩ dưới quyền Phạm Tu, rồi dần trở thành thân tín vì là đồng hương, như Đoàn Thượng. Nguyễn Đê lấy vợ là Tạ thị người cùng làng, sinh ra Duệ. Duệ còn có một người em trai nhưng mất khi còn đỏ hỏn. Lúc Duệ hai tuổi, cha bệnh rồi mất. Phạm Tu đưa hai mẹ con Duệ về ở làng Nhất Vạn.

Anh trai của Nguyễn Đê là Nguyễn Sông, em gái là Nguyễn Thị Lau vẫn sinh sống ở làng Thủy Đường. Nguyễn Đê rời làng từ thời trai trẻ, rồi quay về thăm cha mẹ, lấy vợ và sau đó đưa vợ lên kinh. Khi Nguyễn Đê mất, vợ ông được đưa về chôn cất ở quê. Duệ còn quá nhỏ không được cho về. Mẹ của Duệ trở lại kinh đô, rồi về làng Vạn. Sau đó, chiến loạn khắp nơi, việc đi lại trở nên khó khăn, nên bà chưa từng có dịp về cải táng mộ chồng. Cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, bà vẫn mong được chôn cất cạnh người đầu gối tay ấp mình, trên cánh đồng làng thân thuộc. Lúc ấy Duệ mười hai tuổi.

Họ tộc bặt tin mẹ con Duệ đã ngót hai mươi hai năm. Sau đó, nghe tin Tả Đô đốc Phạm Tu từ quan về làng, nhưng rồi tin tức của ông cũng bặt vô âm tín.

Nguyễn Sông từng đến làng của Phạm Tu dò hỏi nhưng chẳng có tin tức gì. Thiên hạ đồn rằng Tả Đô đốc Phạm Tu ngay thẳng, lại trung thành với vua, nay phải từ quan ắt lành ít, dữ nhiều. Nguyễn Sông nghe vậy, đoán rằng em dâu và cháu gái đã gặp phải bạc phận. Ba năm sau vẫn chẳng có tin tức, Nguyễn Sông lập bát hương thờ phụng, đắp hai ngôi mộ trống bên cạnh mộ người em trai đã được cải táng.

Nguyễn Sông ngoài năm mươi tuổi, có ba người con là Nguyễn Rô, Nguyễn Diếc và Nguyễn Thị Mè sống ngay sát vách.

Nguyễn Rô có hai người con, gái đầu là Nguyễn Thị Lúa, mười sáu tuổi, trai út là Nguyễn Văn Tượng, vừa mười lăm tuổi.

Nguyễn Diếc có ba người con là Nguyễn Thị Ngát, Nguyễn Thị Bống và Nguyễn Văn Đồng.

Nguyễn Thị Mè, con gái út của Nguyễn Sông lấy chồng, nhưng chồng mất sớm nên cô ở giá chăm cha, năm nay hai mươi tám tuổi mà chưa có con cái.

Mấy năm trước, Thị Mè đem cá ra chợ xa bày bán, nghe thiên hạ xôn xao bàn tán về việc bên Siêu Loại có loạn. Tả Đô đốc tiền triều Phạm Tu đã dựng cờ phò nhà Lý, liên miên đánh nhau với quân Siêu Loại. Thị Mè biết ông chú ruột mình là thân tín của Phạm Tu, và ngày đưa thi hài ông chú về làng chôn cất, có vài người thân tín của Phạm Tu cũng về theo. Thị Mè nhớ bà thím và cô em gái họ bặt tin bấy lâu nay, bèn về thuật lại cho Nguyễn Sông nghe.

Bẵng đi đôi năm, Siêu Loại có chủ mới nhưng chẳng phải Phạm Tu. Thời buổi loạn lạc nay sống mai chết khó nói trước, Nguyễn Sông cho là Phạm Tu đã già yếu, kẻ tướng thay thế lên nắm quyền xưng vương xưng bá. Hi vọng mong manh về ngày gặp lại giọt máu của người em ruột thịt cũng theo đó mà tắt hẳn.

Cuối hè đầu thu, đất Hải Đông binh biến. Trần công tử nhờ sự trợ giúp của quân Thiên Đức, mau chóng đánh bại phe ủng hộ Trần Cát Minh. Bách tính Hải Đông được phen lao đao, rào làng, yên phận chờ can qua.

Tiễn cựu nghênh tân, đất Hải Đông thuộc về quân Thiên Đức. Dân làng Thủy Đường lo sợ quan binh kéo đến hạch tội vì một số gia đình trong làng có con em là dân binh từng bị bắt sung quân dưới trướng Lê Hoan để chống Thiên Đức. Nguyễn Rô và Nguyễn Diếc cũng nằm trong số quân trấn ở thành Kinh Môn. May thay, cả hai anh em đều đã ngoài ba mươi, lại là dân binh, nên sau hơn mười ngày bị giữ ở thành Kinh Môn, họ được thả về làng để cày cấy.

Trong thời gian bị giữ thẩm vấn, Nguyễn Rô và Nguyễn Diếc được nghe giảng giải rằng, nhiều yếu nhân trong quân Thiên Đức là người xứ Đoài. Quân Thiên Đức chỉ đánh nhau với binh sĩ Hải Đông chống đối, còn như những người quy hàng hoặc dân binh lớn tuổi thì đều được thả hết.

Anh em Nguyễn Rô vui mừng khôn xiết, nhưng cũng không khỏi thấp thỏm. Đến khi ra khỏi cổng thành, họ mới thực sự tin rằng mình còn sống. Bấy giờ Nguyễn Rô mới đánh bạo hỏi một binh sĩ Thiên Đức rằng:

– Bẩm ông lính, con nghe nói các quan Thiên Đức là người Hải Đông, trước đây con có từng biết ngài Tả Đô đốc Phạm Tu. Ngài ấy là dân vùng này, chẳng hay ngài ấy có đang trong hàng ngũ các đầu lĩnh của quân Thiên Đức không?

Người lính đáp:

– Tả Đô đốc nay tuổi đã cao, ngài bận trông nom cháu nhỏ. Chuyện binh đao giao cho người trẻ cả rồi. Hai ông cứ về quê mà tu chí làm ăn, đừng lo lắng gì cả. Xưa nay quân Thiên Đức chưa từng làm gì hại dân, đều là người Vạn Xuân cả, đâu khác dòng giống?

Anh em Nguyễn Rô bình an về làng cùng hơn hai chục người khác, ai nấy đều vui mừng. Dân làng cũng bớt nỗi sợ hãi quân mới sách nhiễu, chỉ với một suy nghĩ đơn giản rằng: Ngài Tả Đô đốc là người Hải Đông chúng ta, từ xưa có tiếng ngay thẳng, sẽ chẳng hại đến dân lành.

Thế rồi mọi chuyện đâu vào đấy, ai làm vương cũng được, phận dân đen chỉ mong yên ổn trồng lúa, đánh cá.

Một sáng thượng tuần tháng tám, dân làng thăm lúa ngoài đồng hớt hải chạy về làng báo tin rằng có một toán quân binh đông đảo đang kéo về hướng làng. Dân làng quýnh quáng, chạy ngang chạy dọc tìm cách giấu gạo thóc.

Đám quân binh ấy do Lý Kế Nguyên và Phạm Ngũ Lão dẫn theo, cùng với Nghị Cắt và binh sĩ dẫn đường. Số là Chương trước khi kéo đại quân về có dặn Kế Nguyên, sau khi ổn định tình hình quanh thành Kinh Môn hãy đến thôn Thủy Đường xem xét trước mồ mả gia tiên của Duệ. Chương về Lý phủ nhờ các thầy xem ngày tốt để cải táng, sau đó trực tiếp đưa thẳng về làng Thủy Đường, không đi qua thành Kinh Môn.

Hương thân phụ lão làng Thủy Đường ăn vận tề chỉnh đứng chờ đón sẵn nơi đầu làng chờ quan binh. Những dân binh từng được thả về lo ngay ngáy rằng mình sẽ bị bắt lại. Xưa nay quan binh kéo đến làng chưa bao giờ có việc tốt cả. Nếu không bắt người thì cũng thu lương thu thuế, nào còn chuyện gì tốt đẹp khác nữa đâu.

Quan quân kéo đến đầu làng, người nào người nấy trang phục chỉnh tề, đầu đội nón, đao giắt hông, súng cầm tay, chân mang giày cói. Lý Kế Nguyên bước đến trước mặt hương thân phụ lão, đưa tay lên ngực cúi đầu chào cung kính và nói:

– Tôi là Lý Kế Nguyên, xin phép các cụ, tôi muốn được gặp cụ Trưởng làng và cụ Trưởng bạ.

Các cụ nhìn nhau. Một ông dáng người gầy, ngoài năm mươi tuổi, tóc lốm đốm bạc phơ, đưa gậy tre đen bóng cho người bên cạnh, bước lên một bước chắp tay thi lễ, giọng có phần run run:

– Bẩm Lý đại nhân, thảo dân họ Tạ, tên Khôn, Trưởng thôn Thủy Đường. Thảo dân không hay biết Lý đại nhân đại giá quang lâm, đón tiếp không được chu toàn, mong ngài lượng thứ.

Một ông cụ khác bước lên chắp tay, nói:

– Thưa Lý đại nhân, thảo dân là Trần Tụ, làm Trưởng bạ trong thôn.

Lý Kế Nguyên mặt mày tươi cười, tiến lại gần đỡ hai vị hương thân, nói:

– Xin hai vị đừng quỳ gối hành lễ. Hôm nay tôi đến làng ta có chút việc cần nhờ vả, mong các vị giúp cho.

Trưởng làng thưa:

– Bẩm Lý đại nhân, Thủy Đường vốn là thôn nhỏ ven sông, tổng cộng già trẻ lớn bé có khoảng hơn bốn trăm người. Hai tháng trước, sau vụ gặt, các quan đã đến thu thóc gạo nên bây giờ lương thực chẳng còn được là bao. Nay Lý đại nhân đến, ngài là quan mới, bọn thảo dân biết thân phận mình nên đã chuẩn bị sẵn chút quà mọn, mong ngài rộng lòng nhận cho ạ.

Trưởng làng vừa dứt lời, mấy cô thôn nữ kĩu kịt gánh những gánh thóc gạo đến. Lý Kế Nguyên thấy cảnh ấy chỉ biết lắc đầu cười khổ mà thôi.

Truyen.free – Nơi chắp cánh cho những câu chuyện đầy cảm xúc, gửi gắm qua từng trang viết.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free