(Đã dịch) Vãn Thiền - Chương 9
Trở về căn tiểu viện đã gắn bó từ nhỏ đến lớn, Yến Hạ cứ ngỡ đã cách biệt cả một đời.
Nhị nương đang ngồi trên bậc thềm vật lộn với món đồ thêu đã nửa tháng mà chưa xong, trông bà hăng say, thậm chí có phần hùng hổ. Cha ba đang bận bịu trong bếp, bên trong khói bốc ra nghi ngút, mùi thức ăn thoang thoảng bay ra từ bếp là hương vị Yến Hạ vô cùng thân thuộc.
Lâu rồi phòng cha lớn mới thấy mở cửa. Yến Hạ và cha nhỏ vừa về thì nghe cha lớn từ trong phòng vọng ra: "Đi đâu đấy?"
Yến Hạ sực nhớ ra, ban đầu nàng đi bóc thuốc cho cha lớn, nhưng sau trận sinh tử vừa rồi, gói thuốc đã chẳng biết rơi rớt nơi nào.
Nhớ lời cha nhỏ dặn không được để cha lớn biết chuyện Bạch Phát Quỷ Môn, Yến Hạ không biết phải ứng đối thế nào để che giấu mọi việc. Nàng đứng bất động, may mắn cha nhỏ bên cạnh đã vỗ vai nàng, đáp lời thay: "Vốn định đi bóc thuốc, nhưng tiệm thuốc thiếu vài loại, không mua được. Tiện đi ngang tửu lâu nên ghé vào uống chén trà, thành thử về trễ một chút thôi mà."
Nghe vậy, Yến Hạ vội vàng gật đầu phụ họa: "Đúng vậy ạ."
Trong phòng im lặng một lúc. Đây là lần đầu tiên Yến Hạ nói dối cha lớn nên nàng không khỏi căng thẳng. Chờ đợi hồi lâu, cuối cùng cha lớn cũng lên tiếng: "Đã không có thuốc thì thôi, cứ vào đi."
Yến Hạ thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng nhìn sang cha nhỏ, thấy y cũng khe khẽ thở phào.
Từ nhỏ Yến Hạ đã cảm thấy một điều rất k��� lạ. Dù cha lớn dáng vẻ yếu ớt, quanh năm nằm trên giường bệnh, nhưng kể cả nhị nương tính tình nóng nảy, cha ba trầm mặc cố chấp hay cha nhỏ miệng lưỡi lanh lợi đều tỏ ra kính nể cha lớn. Có lẽ dùng từ "kính nể" không hoàn toàn chính xác, bởi sau này khi Yến Hạ trưởng thành hơn, nàng mới hiểu đó không phải sự sợ hãi, mà là sự kính trọng sâu sắc.
Để cha lớn không nghi ngờ hỏi thêm, Yến Hạ và cha nhỏ cũng không dám nói nhiều, vội vàng vào ăn cơm. Cha lớn vẫn ở trong phòng chưa hề ra ngoài. Bởi vì thân thể không khỏe nên y cũng không ăn được gì, mỗi bữa đều do cha ba chuẩn bị rồi mang vào tận phòng. Nhiều năm qua, hầu như Yến Hạ chẳng mấy khi thấy cha lớn rời khỏi phòng.
"Vừa nãy hình như ngoài sân có tiếng động, là ai gây chuyện với ai thế?" Ăn xong, nhị nương lại tiếp tục thêu vá, lúc cầm khăn thêu lên cũng không quên hỏi Yến Hạ một câu như vậy.
Biết Yến Hạ không biết nói dối, cha nhỏ trả lời thay nàng: "Chẳng phải chuyện lão Trần chửi ầm lên với mấy tên tiểu tử trẻ tuổi là như cơm bữa sao? Hở chút là đòi dẹp tiệm người ta, muội còn lạ gì."
Nhị nương chẳng chút nghi ngờ lời y nói, chỉ phì cười rồi tiếp tục công việc của mình. Cha ba ngồi bên cạnh, thấy không chịu nổi liền giật lấy khăn thêu từ tay nhị nương, tự mình thêu tiếp. Nhị nương ngẩn người một lát, sau đó bật cười: "Lão Tam, không ngờ huynh thêu thùa cũng giỏi đấy chứ!"
Cha ba vẫn cúi đầu miệt mài làm nốt công việc giúp nhị nương, không biết có nghe thấy gì không.
"Cãi cọ với bọn trẻ con làm gì chứ, nếu là ta…" Cha nhỏ chưa nói dứt câu, nhị nương đã chẳng thèm ngẩng đầu lên, đáp ngay: "Anh mà nổi khùng lên thì cũng chẳng khác gì bọn trẻ đó đâu."
Cha nhỏ chỉ cười xòa, xoa xoa mũi rồi trở về phòng.
Khoảng thời gian còn lại trong ngày diễn ra bình yên hơn cả những gì Yến Hạ tưởng tượng. Trời đã tối mịt, bên ngoài vẫn chẳng có động tĩnh gì, nhưng riêng Yến Hạ một mình trong phòng, nàng vẫn chưa thể yên tâm.
Đêm khuya, mọi người đã chìm vào giấc ngủ từ lâu, nhưng Yến Hạ vẫn mặc nguyên bộ đồ ban sáng, không hề có ý định đi ngủ. Nàng mở cửa sổ, tầm mắt hướng ra ngoài viện, nàng sợ một khi ngủ sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Lúc cha nhỏ đến đón nàng có nói đã cắt đuôi Bạch Phát, nhưng Yến Hạ biết bọn họ tìm đến đây không phải ngẫu nhiên. Cha nhỏ có thể cắt đuôi được chúng nhất thời, nhưng không thể ngăn cản chúng lục soát khắp trấn Nam Hà. Sớm muộn gì, chúng cũng sẽ tìm đến đây.
Nếu đến lúc đó, nàng phải làm sao đây?
Về những chuyện liên quan đến cha nhỏ, Yến Hạ tràn ngập nghi hoặc nhưng đến giờ vẫn chưa có lời giải đáp. Thế nhưng, chuyện quan trọng hơn trước mắt là làm sao để tránh khỏi phiền phức này.
Đêm khuya tĩnh lặng, Yến Hạ đang suy tư nhìn cây cổ thụ không biết đã được trồng tự bao giờ. Một cơn gió thoảng qua, và một bóng người bỗng xuất hiện trong sân.
Người đó quay lưng lại với Yến Hạ, nàng chỉ thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng qua kẽ lá cây, nhưng chỉ một thoáng, nàng đã nhận ra đó chính là cha nhỏ. Nhớ lại chuyện xảy ra hồi sáng và những lời cha nhỏ nói, Yến Hạ không chút do dự, lập tức đẩy cửa bước ra ngoài. Cha nhỏ có vẻ cũng đã nghe thấy động tĩnh của Yến Hạ. Không đợi nàng lên tiếng, y đã quay đầu lại, ra hiệu cho nàng đừng nói gì.
Yến Hạ vội vàng che miệng. Nàng định hỏi cha nhỏ điều gì đó, nhưng thấy vậy đành mở to mắt, không dám lên tiếng nữa.
Cha nhỏ mỉm cười, quay người đi ra ngoài viện. Y bước đi rất nhẹ nhàng, không phát ra tiếng làm kinh động những người khác trong viện. Yến Hạ cũng không dám phát ra tiếng động, cẩn thận đi theo cha nhỏ. Hai người lặng lẽ đi ra khỏi viện. Sau khi xác định trong viện vẫn yên tĩnh, không ai phát hiện ra sự biến mất của họ, Yến Hạ mới quay đầu lại, vẻ mặt hơi khó tin nhìn cha nhỏ.
Cha nhỏ trước mặt nàng hơi khác lạ, nói đúng hơn là khác hoàn toàn với ấn tượng của Yến Hạ. Nếu không phải ngữ khí và thần thái vẫn quen thuộc, e rằng Yến Hạ đã chẳng thể nhận ra y.
Từ khi có ký ức đến giờ, cha nhỏ trong mắt nàng vẫn luôn là một người râu ria xồm xoàm, bình thường hiếm khi thấy y chăm chút cho bản thân, bộ dạng thì lôi thôi lếch thếch. Nhưng giờ đây, cha nhỏ đứng trước mặt Yến Hạ lại có một bộ dạng hoàn toàn khác xưa. Bộ râu trên mặt đã được cạo sạch sẽ, mái tóc dài chải gọn sau gáy. Trông y rất trẻ, trẻ hơn những gì Yến Hạ tưởng tượng rất nhiều, dường như thời gian chẳng hề để lại chút dấu vết nào trên người y. Trông y không quá ba mươi tuổi, mặc bộ y sam xanh đơn giản, nét mặt thoáng hiện nụ cười, ngũ quan thanh tú rõ ràng dưới ánh trăng.
Thanh sam bạch y, dáng vẻ văn nhân mặc khách, chính là để chỉ người trước mắt này.
Yến Hạ nhất thời không thốt nên lời, hai chữ "cha nhỏ" cũng nghẹn lại nơi cổ họng, không sao gọi ra được.
Dù thế nào chăng nữa, nàng cũng chưa từng nghĩ cha nhỏ lại là người như thế này, chưa từng nghĩ rằng khi rũ bỏ lớp ngụy trang, cha nhỏ lại không phải một người nhà quê tầm thường.
"Yến Hạ này." Cha nhỏ đứng khoanh tay, ánh mắt không rõ hướng về nơi nào. Yến Hạ khựng lại giây lát, lúc này mới sực nhớ ra cha nhỏ vốn không thấy đường.
Nàng gật đầu, đáp: "Cha nhỏ."
Mắt cha nhỏ vẫn hướng về phía trước, không quay đầu nhưng nhanh chóng lên tiếng: "Con muốn rời khỏi nơi này đúng không?"
Mới đây, khi nói chuyện với Tiết Mạn, hai người đã nhắc đến chuyện này. Tiết Mạn từng nói với nàng rằng bên ngoài có rất nhiều điều không giống với trấn Nam Hà xa xôi hẻo lánh này. Nàng có thể không còn là tiểu cô nương của trấn nhỏ, mà có thể trở thành người xứng đáng với Tô Khuynh.
Nhưng nàng đã không đáp lại những lời đó của Tiết Mạn, bởi vì nơi đây là nhà của nàng, có những người quan trọng nhất với nàng, nàng không thể rời đi.
Yến Hạ còn chưa kịp trả lời, cha nhỏ đã tiếp lời: "Con có biết không, bọn ta hao tâm tổn sức là để con vĩnh viễn ở lại nơi này."
Đây là lần đầu tiên cha nhỏ nói những lời như vậy, điều này càng khiến những ngờ vực trong lòng Yến Hạ thêm lớn. Cha nhỏ không có ý định giải thích, dường như muốn giao lại chuyện phiền phức ấy cho người khác. Y cười khẽ, lắc đầu nói: "Đáng tiếc, rốt cuộc vẫn chỉ là vọng tưởng." Dứt lời, y phất tay, một vật bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay. Yến Hạ quan sát vật ấy. Đó là một cây quạt trông rất bình thường, nhưng Yến Hạ lại cảm thấy nó không hề đơn giản như vậy. Trên cánh quạt khắc một hình thù mà Yến Hạ vô cùng quen mắt.
Đó chính là hình vẽ con ve sầu nàng từng nhìn thấy trên bức tường ở trấn Nam Hà.
Yến Hạ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm hình vẽ trên quạt. Cha nhỏ có vẻ đã nhận ra ánh mắt nghi hoặc của nàng, y phất phất cây quạt trong tay, cười nói: "Lần trước con đã hỏi ta có từng nhìn thấy đồ án thiền (*) rồi đúng không?"
(*) Thiền là ve sầu.
Câu trả lời không cần phải được giải đáp thêm nữa, bởi đáp án đã nằm ngay trên tay cha nhỏ.
"Thiền… rốt cuộc là thứ gì?" Yến Hạ nhìn hình vẽ trên quạt, lí nhí hỏi.
Tay cha nhỏ lần theo hoa văn trên đồ án. Giọng y trầm thấp nhưng lại mang một sức mạnh nào đó. Ánh trăng rọi qua mái nhà phản chiếu trong mắt y, khiến đôi mắt y vốn ảm đạm, nay lại được phủ một lớp sáng thanh khiết. Y cười nói: "Thiền chính là chúng ta đó."
Yến Hạ không hiểu ý của cha nhỏ, nhưng nàng hiểu biểu cảm của y lúc này. Y chưa từng chú tâm đến vậy, cũng chưa từng tự do đến thế, tựa như trong thoáng chốc đã cởi bỏ xiềng xích tr��i buộc bao năm, cuối cùng cũng có ngày được nhìn thấy ánh sáng.
Nàng chợt cảm thấy trong lòng đầy ắp kỳ vọng mãnh liệt, như chỉ cần bước thêm một bước là có thể phá tan món đồ đã phủ bụi từ lâu kia.
Dưới cái nhìn chuyên chú của Yến Hạ, cha nhỏ lắc lắc cây quạt trên tay, phì cười nói: "Sớm muộn con cũng sẽ biết mọi chuyện thôi, nhưng không phải bây giờ. Con quay về mau đi, đừng để đại ca bọn họ biết được."
Yến Hạ đứng bất động tại chỗ, lo lắng hỏi: "Còn người thì sao?"
"Ta ư?" Cha nhỏ thản nhiên cười, chỉ tay lên bầu trời tối đen nói: "Đợi trời sáng rồi ta sẽ về."
— Hết chương 9 —
Bản dịch này được thực hiện và giữ bản quyền bởi truyen.free.