Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Vãn Thiền - Chương 86

Nghe Minh Khuynh nói vậy, Yến Hạ như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng. Nàng hỏi: "Cách gì?"

"Có lẽ Quỷ Môn chủ dùng công pháp của Huyền Giới để giam giữ mọi người ở đây. Ta từng nhìn thấy công pháp này khi giao chiến với kẻ đó tại Huyền Giới. Có lẽ ta có thể phá vỡ kết giới này để đưa muội ra ngoài." Minh Khuynh giải thích.

Nhưng chuyện này đâu có đơn giản đến thế, bây giờ Minh Khuynh chỉ là một tàn hồn, làm sao hắn có thể ra tay?

Nhận thấy sự băn khoăn của Yến Hạ, Minh Khuynh nói tiếp: "Nếu ta không lầm thì trong Ngũ Đạo có một loại trận pháp đặc biệt."

Yến Hạ ngẩn người, nhất thời chưa kịp nhớ ra.

Nhưng có người đã hiểu ngay ý của Minh Khuynh.

"Ngươi nói là thuật Phục Sinh à?" Người nói là Văn Bắc Vân, nét mặt hắn nghiêm túc chưa từng thấy.

Bấy giờ Yến Hạ mới nhớ ra, đúng là nàng có nghe vị trưởng bối nhắc qua loại trận pháp này. Đó là bí thuật nội bộ của Ngũ Đạo không thể truyền ra ngoài, đồng thời cũng là cấm thuật. Tuy nhiên, trận pháp đó đã thất truyền rồi, vị trưởng bối ấy cũng chưa từng chứng kiến, nên Yến Hạ không rõ, càng không biết trận pháp ấy dùng để làm gì.

Nhưng trước mắt có một người hiểu rõ, không ai khác chính là tông chủ Ngũ Đạo Văn Bắc Vân năm xưa.

Yến Hạ dồn hết mọi hy vọng vào Văn Bắc Vân. Văn Bắc Vân đón nhận ánh mắt của Yến Hạ, nét mặt cũng trở nên nặng nề hơn. Hắn khẽ thở dài nói: "Đúng là có trận pháp như thế thật."

Văn Bắc Vân ngập ngừng, như có điều khó nói. Dù Yến Hạ không biết đó rốt cuộc là trận pháp gì nhưng cũng đoán ra được phần nào. Có thể khiến trưởng bối cẩn trọng, Văn Bắc Vân do dự như vậy, trận pháp này chắc chắn có nhược điểm gì đó nếu không mọi người cũng không xếp nó vào hàng cấm thuật.

"Rốt cuộc là thế nào?" Yến Hạ khó hiểu chất vấn.

Minh Khuynh không đáp lời, Yến Hạ đành chuyển ánh mắt nghi hoặc sang Văn Bắc Vân. Văn Bắc Vân bất đắc dĩ, miễn cưỡng nói: "Thuật Phục Sinh là trận pháp các tiền bối của Ngũ Đạo sáng tạo ra, từng được dùng để đối phó với Ma tộc. Chỉ cần tìm ra vật phẩm gắn bó với người đã khuất lúc sinh thời thì có thể triệu hồi hồn phách, ngưng kết thiên địa linh khí thành nhục thể, hồi sinh người đó trong một khoảng thời gian nhất định."

Tác dụng của trận pháp này vượt xa sức tưởng tượng của Yến Hạ. Nàng ngỡ ngàng nhìn Văn Bắc Vân, rồi nghe hắn nói tiếp: "Nhưng trận pháp này gây tổn hại cực lớn cho người thi triển, với lại…"

"Với lại?" Yến Hạ lẩm bẩm hỏi, biết Văn Bắc Vân đang cố che giấu điều gì đó.

"Văn tiền bối." Minh Khuynh cắt ngang lời Văn Bắc Vân.

Nhưng Văn Bắc Vân không để ý đến hắn, chỉ liếc nhìn một cái rồi lắc đầu nói: "Ngươi là Ma Quân, làm gì có chuyện kém ta đến mười mấy đời chứ. Bây giờ cho dù Ma Quân gọi ta là tiền bối, ta vẫn phải nói."

Minh Khuynh im lặng. Văn Bắc Vân nói: "Trận này dùng để triệu hồi người chết, nhục thể chỉ có thể tồn tại trong phạm vi trận pháp được khởi động và chỉ kéo dài mười canh giờ. Trong mười canh giờ đó nếu người thi triển không kịp phá giải trận pháp thì hồn phách của người đó cũng sẽ biến mất theo nhục thể."

Yến Hạ siết chặt tay, thấp giọng nói: "Biến mất, ý là…"

"Hoàn toàn biến mất, vĩnh viễn không còn tồn tại trên thế gian nữa." Văn Bắc Vân cười khổ nói, "Trong trận chiến với Ma Môn năm xưa, nhiều người đã bất chấp mở trận pháp để triệu hồi hồn phách người chết về quyết chiến, nhưng điều đó quá tàn nhẫn với chính họ. Rất nhiều người không đợi được trận pháp giải trừ, cuối cùng hồn phi phách tán, không còn tồn tại trong lục đạo luân hồi."

Yến Hạ đã hiểu.

Vì vậy trận pháp này mới được xem là cấm thuật, đệ tử Ngũ Đạo bị cấm thi triển nữa. Ngũ Đạo muốn cứu vớt thiên hạ chúng sinh, nhưng điều đó lại đồng nghĩa với việc hiến tế hồn phách của vô số anh hùng khác vì thương sinh.

Đồng thời nàng cũng hiểu ra ý Minh Khuynh. Nàng lập tức lắc đầu quầy quậy, kiên quyết nói: "Không được!"

Quá nguy hiểm, Minh Khuynh đã chịu quá nhiều khổ ải, hy sinh quá nhiều rồi. Nàng không muốn dùng cách này để đẩy chàng vào hiểm cảnh một lần nữa.

"Yến Hạ." Minh Khuynh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh ấy càng khiến Yến Hạ khó chấp nhận hơn. Hắn nói, "Ngũ Đạo đang đối mặt với tấn công của Quỷ Môn, cha mẹ nuôi muội đang gặp nguy hiểm lớn."

"Nhưng mà…"

Minh Khuynh biết Yến Hạ đang phải đối mặt với lựa chọn thế nào, hiểu nàng đang đau khổ đến nhường nào, thế nên hắn cố gắng làm giọng mình trở nên ôn hòa hơn. Hắn thấp giọng nói: "Họ đang chờ muội đến cứu đấy."

"Nhưng ta không muốn dùng huynh đổi lấy tính mạng của họ!" Yến Hạ lắc đầu.

"Nếu muội không cứu họ, Ngũ Đạo sẽ diệt vong lần nữa đấy." Những gì Minh Khuynh nói là sự thật.

Yến Hạ cụp mắt im lặng. Dù Minh Khuynh và Văn Bắc Vân trong Tứ Tượng Đồ không nhìn rõ biểu cảm của nàng, họ vẫn có thể thấy bờ vai nàng đang run rẩy không ngừng. Đó là sự phẫn nộ, là nỗi không cam lòng.

Minh Khuynh nói: "Chỉ cần muội quay lại kịp lúc, ta sẽ không sao đâu."

Yến Hạ ngẩng đầu lên. Minh Khuynh mỉm cười nói: "Muội sẽ về kịp mà, đúng không?"

Yến Hạ lập tức gật đầu.

Minh Khuynh nói: "Ta tin muội."

Giọng hắn vẫn bình tĩnh như mọi khi, hắn nhìn Yến Hạ, ánh mắt thân thuộc như trong quá khứ. Yến Hạ bỗng nhớ lại rất lâu về trước, lúc nàng còn là tiểu cô nương cái gì cũng chẳng biết, vừa bước chân ra khỏi Nam Hà trấn, nàng đi theo bên cạnh Minh Khuynh, ánh mắt hắn nhìn nàng khi đó cũng giống như hiện tại.

Từ đầu đến cuối, hắn vẫn luôn tin tưởng nàng.

Minh Khuynh nói đúng. Nàng không có lựa chọn nào khác, nhưng nàng có thể dốc hết sức mình.

·

Ngũ Đạo, Thương Nam Sơn.

Trận chiến đã kéo dài hồi lâu, ân oán bao năm giữa Quỷ Môn và Ngũ Đạo cũng sắp đi đến hồi kết.

Chiến đấu nhiều canh giờ, Sở Hàn đã mình đầy thương tích. Y chống kiếm đứng dậy, nhưng thân hình lảo đảo rồi lại phun ra một ngụm máu tươi. Y lau vết máu trên miệng, ngẩng đầu nhìn quanh. Lâm Mạn Thảo đang vất vả chống lại thế công của ba người, liên tục thoái lui, lưng đập mạnh vào bức tường phía sau.

Sở Hàn lo lắng nhíu mày, mặc kệ vết thương trên người, y xông qua đó, chặn đứng tiến công của kẻ địch phía trước. Nhưng Sở Hàn cũng đã sức cùng lực kiệt, thanh trường kiếm rơi khỏi tay, người y ngã sụp xuống đất.

"Lão tam!" Lâm Mạn Thảo vội vàng tiến lên đỡ y nhưng bản thân bà cũng đã kiệt sức, chẳng những không đỡ được Sở Hàn mà còn ngã xuống theo y.

Đám người Quỷ Môn dường như được tiếp thêm sức mạnh nào đó, không còn như Quỷ Môn ngày trước. Mấy người Lâm Mạn Thảo có thể chống chọi nhất thời, nhưng không thể đối phó mãi với chiến lực dường như vô tận của bọn chúng. Họ đã tiêu hao hết sức lực, ai cũng biết nếu cứ tiếp tục thế này thì chỉ còn đường chết mà thôi.

Nhưng bọn họ không thể lùi bước.

Con đường họ đang đi là con đường cuối cùng, không còn đường lui nữa.

Nhìn thanh chiết phiến của Quỷ Ngũ ập đến, Lâm Mạn Thảo cắn răng nhấc thanh kiếm của Sở Hàn lên, giơ tay vung kiếm, kiếm khí cắt ngang sơn hà, chạm trán với thanh chiết phiến đó.

Hai luồng lực đạo mạnh mẽ va vào nhau, gió rít gào. Giữa tiếng gió, Lâm Mạn Thảo phẫn nộ gào lên một tiếng, dồn thêm khí lực vào tay, ép lui Quỷ Ngũ.

Sắc mặt Quỷ Ngũ khẽ biến đổi, thầm hô không ổn rồi lách người tránh né. Lâm Mạn Thảo ép lui được hắn, nhưng không tấn công tiếp mà chỉ đứng từ xa nhìn chằm chằm. Quỷ Ngũ nhanh chóng hiểu ra ý đồ, cười lạnh nói: "Xem ra ngươi đã chẳng còn sức để nhúc nhích nữa rồi."

Lâm Mạn Thảo đứng im nhưng ánh mắt bà vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, không hề tỏ ra yếu đuối.

Đám người Quỷ Môn phía sau Quỷ Ngũ lại xuất thủ, thế công lần này càng mạnh mẽ hơn gấp bội. Nhưng ngay lúc ấy, tiếng đàn vang lên, sóng âm bắn tới như vô số lưỡi dao sắc bén tấn công đám người Quỷ Môn.

Quỷ Ngũ không hề lo lắng, dường như đã sớm đoán được. Hắn ngước mắt nhìn Diệp Đề đang ôm đàn ngồi trên lầu gác, ánh mắt trầm xuống.

Lâm Mạn Thảo đứng sau đám người thấy rõ ràng biểu cảm của Quỷ Ngũ. Chỉ trong chớp mắt, bà chợt đoán ra điều gì đó, vội vàng quay đầu hét lên với Diệp Đề: "Lão tứ cẩn thận!"

Nhưng lời vừa dứt, mọi thứ đã xảy ra.

Một lưỡi đao đỏ như máu xoẹt qua bầu trời, xuyên qua đám đông, xuyên qua cả những đợt sóng âm, nhắm thẳng vào cây đàn của Diệp Đề.

Diệp Đề tuy có phát giác, nhưng lưỡi đao đến quá nhanh, thế công quá mạnh mẽ. Ngay khoảnh khắc y nhận ra, lưỡi đao đã ập đến trước mặt. Cây đàn gỗ vỡ tan tành, vụn gỗ bay tán loạn trên không, dây đàn đứt lìa phát ra âm thanh kinh động trời đất. Bóng người Diệp Đề rơi xuống từ trên cao, may mắn tiếp đất vững vàng.

Lâm Mạn Thảo chạy tới bên cạnh Diệp Đề, thấy trên người y không có vết thương chí mạng nào, chỉ có vết thương ở hai bàn tay, bà thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lúc này không phải lúc để yên tâm. Nếu không nghĩ ra cách giải quyết kẻ địch trước mắt, e rằng không một ai trên Thương Nam Sơn có thể sống sót, bao gồm cả người mà họ quan tâm nhất, người mà họ một lòng muốn bảo vệ.

"Lão tứ." Lâm Mạn Thảo gọi Diệp Đề, cắn răng nói, "Lùi lại, để ta."

"Không lùi." Trong hoàn cảnh này mà Diệp Đề vẫn còn cười được, đôi mắt vốn không thấy đường của y như được phủ một lớp sáng mờ ảo. Y bước lên trước nói: "Hôm nay không ai được phép lùi bước."

Lâm Mạn Thảo im lặng nhìn y, rồi lại có người bước lên bên cạnh. Bà quay lại nhìn, đó là Sở Hàn, tay nắm chặt thanh kiếm của mình. Lâm Mạn Thảo nhìn bọn họ, cảm thấy một ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lòng, chực chờ bùng nổ ra bên ngoài.

Diệp Đề không còn đàn, Sở Hàn chẳng cầm nổi kiếm và Lâm Mạn Thảo cạn kiệt sức lực. Bọn họ đứng trong tuyệt cảnh nhưng chưa bao giờ sợ hãi. Con đường mà họ từng đi qua, có bao giờ là dễ dàng êm đẹp đâu chứ?

"Thiền chúng… không bao giờ sợ chết." Giọng Lâm Mạn Thảo trầm thấp, run rẩy nhưng kiên định không gì lay chuyển nổi.

Sát thủ Quỷ Môn đã kéo đến, vô số bóng đen hợp thành kiếm trận bao vây họ ở giữa.

Từ phía xa, một giọng nói lặp lại câu nói của Lâm Mạn Thảo, như đáp lại tín ngưỡng kiên cường của bà. Giọng nói ấy cất lên: "Thiền chúng, không bao giờ sợ chết."

Tiếng gió quá lớn, tiếng đao kiếm chém giết càng dữ dội, khiến âm thanh kia trở nên nhỏ bé, yếu ớt không đáng kể. Thế nhưng, nó vẫn vang vọng giữa chiến trường, lọt vào tai từng người như tiếng sấm truyền, như một lời tuyên thệ đanh thép.

Mọi người bất giác quay đầu tìm kiếm hướng phát ra tiếng nói, rồi họ trông thấy một người đang vùi mình trong chiếc áo khoác to lớn, trắng như tuyết. Một người gần như có thể bị gió thổi ngã bất cứ lúc nào.

Y từng bước đi xuyên qua đám đông, sắc mặt trắng bệch, không ngừng ho khan. Dáng vẻ y như ngọn đèn dầu trước gió, sinh mệnh có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.

Nhưng y đã bước đến giữa đám đông, đứng trước mặt Lâm Mạn Thảo, Sở Hàn và Diệp Đề.

Giờ đây, họ là bốn người.

Giờ đây, họ đại diện cho hai mươi bốn thiền chúng.

Lâm Mạn Thảo khẩn trương nhìn người xuất hiện trước mặt. Không ai hiểu rõ tình trạng sức khỏe của Yến Lan Đình hơn bà, cũng không ai hiểu lần này y ra tay sẽ dẫn đến kết cục gì hơn bà.

Nhưng một khi Yến Lan Đình đã bước ra, y sẽ không lùi bước.

Tất cả ánh mắt dồn lên người Yến Lan Đình. Thần thái y rất ôn hòa, giống như một công tử nhà dòng dõi thư hương. Y cụp mắt, ho khẽ mấy tiếng, sau đó giơ tay cởi áo khoác ngoài.

Chiếc áo rơi xuống đất, dính đầy bụi đất. Chiếc y sam mỏng manh trên người y lay động theo gió. Lúc ngước mắt lên, ánh mắt y đã hoàn toàn thay đổi.

Ánh mắt ấy còn lạnh lẽo, khắc nghiệt hơn cơn gió lạnh, như lưỡi dao bén nhọn lấp lánh dưới ánh trăng.

Áo bào y bay nhẹ trong gió, một thanh đao xuất hiện trong tay y.

Đó là một thanh đao mà hơn hai trăm năm trước, không một ai là không biết tới, nó tên là Yến Nguyệt.

Có cả một đoạn thần thoại thuộc về thanh đao này, nhưng kể từ sau khi Yến Lan Đình trọng thương, nó không còn xuất hiện nữa.

Mãi cho đến tận ngày hôm nay, Lan Đình Yến Nguyệt cuối cùng cũng tái xuất thế gian.

Truyen.free xin chân thành cảm ơn quý độc giả đã dành thời gian thưởng thức bản dịch này.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free