(Đã dịch) Vãn Thiền - Chương 69
"Cha nhỏ." Sau một hồi im lặng, Yến Hạ cuối cùng cũng lên tiếng. Nàng cảm thấy từng lời thốt ra đều nặng nề. Nàng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Diệp Đề, muốn xác nhận một điều: "Ma Quân là người như thế nào?"
"Trước đây ta chưa bao giờ gặp Ma Quân, ta chỉ nghe truyền thuyết về Ma Quân từ hơn hai ngàn năm trước mà thôi." Diệp Đề lắc đầu nói.
Yến Hạ h��i: "Vậy Ma Quân của hơn hai ngàn năm trước là người như thế nào?"
Diệp Đề biết rất nhiều chuyện, cũng từng kể cho nàng nghe không ít truyền thuyết. Năm đó, y là tiên sinh kể chuyện nổi tiếng nhất ở Nam Hà trấn, Yến Hạ tin rằng y nhất định sẽ có câu trả lời nàng muốn.
Quả nhiên, Diệp Đề trầm ngâm giây lát: "Ta từng đọc được trong một ghi chép rằng Ma Quân khiến người ta khiếp sợ bởi vì trong mắt hắn, tất cả sinh linh đều chỉ là cỏ rác." Giọng Diệp Đề bình tĩnh nhưng trầm thấp: "Hắn hành sự điên cuồng, hỉ nộ vô thường, từng vì một câu nói mà phá hủy liên tiếp mấy tòa thành ở Nhân Giới."
"Chẳng ai nhìn thấu được hắn, cũng không ai dám cản hắn. Ta nhớ năm đó người viết cuốn ghi chép ấy từng ghi chú rằng ngươi chẳng thể nhìn thấy điều gì từ Ma Quân, nhưng dường như lại có thể nhìn thấy tất cả. Trước mặt hắn, ngươi sẽ cảm thấy…" Diệp Đề nghĩ ngợi, nhớ lại câu nói đó: "Mình chẳng là gì hết."
Yến Hạ trầm mặc hồi lâu.
Diệp Đề thấp giọng hỏi: "Ma Quân mà con gặp cũng như vậy ư?"
Yến Hạ lắc đầu: "Không, không phải như vậy."
Diệp Đề "À" một tiếng, cố tình nói đùa để không khí thoải mái hơn một chút: "Vậy là đám người đó viết ra để lừa người rồi, Ma Quân không hề đáng sợ như vậy đúng không?"
Yến Hạ im lặng, chẳng tài nào cười nổi. Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Ma Quân mà con gặp không giống trong ghi chép, có phải là vì… huynh ấy vốn chẳng phải là Ma Quân thật sự?"
Yến Hạ hồi tưởng lại những gì Minh Khuynh từng kể.
Khi còn rất nhỏ, hắn bị trục xuất khỏi Minh Gia, chịu sự truy sát của chính đạo Trung Nguyên. Sau này, lão minh chủ Thiên Cương Minh Diệp Thiện đã cứu và thu nhận hắn làm đồ đệ, nuôi dưỡng hắn đến khi trưởng thành. Sau khi Diệp Thiện qua đời, thân là đệ tử duy nhất của ông, Minh Khuynh tiếp nhận vị trí minh chủ dưới cái tên Túc Thất. Hắn cũng dùng thân phận này trong một khoảng thời gian rất dài.
Nàng còn nhớ Minh Khuynh từng kể với mình quá khứ của hắn trong căn viện ở Nam Hà trấn.
Hắn là một người dịu dàng đến mức không biết nói nặng lời với bất kỳ ai, nhưng để trở thành minh chủ thống lĩnh Trung Nguyên, hắn buộc phải biến mình thành một con người lạnh lùng và kiên cường.
Lúc đó rất nhiều người sợ hắn, mãi cho đến tận sau này, khi hắn không còn là Túc Thất, mọi người vẫn đinh ninh trong lòng về dáng vẻ mà hắn đã thể hiện khi đó.
Hắn luôn biết cách che giấu bản thân, biết cách biến mình thành một con người kh��c.
Dù là quá khứ hay hiện tại, mười năm trước hay mười năm sau đi nữa, hắn vẫn luôn là Minh Khuynh.
Nhưng mà… hắn muốn làm gì?
Hắn bế quan mười năm, rồi xuất quan đến Ma Thành và đảo hoang tìm ma tinh, giao đấu với Quỷ Môn chủ để đoạt lại sức mạnh, thậm chí còn bị thương. Sau đó hắn tiến vào Huyền Giới, cứu cha mẹ nuôi, mang một thân trọng thương trở về, cố ý tung tin tức mình bị thương ra ngoài để chính đạo Trung Nguyên kéo đến Ma Môn. Hắn rốt cuộc có mục đích gì?
Trong đầu Yến Hạ bây giờ loạn cào cào. Nàng muốn suy nghĩ thật kỹ, nhưng trước mắt chỉ toàn là ánh mắt của Minh Khuynh lúc nàng chuẩn bị rời đi.
Lúc đó, phải chăng thật ra hắn có điều muốn nói với nàng?
"Yến Hạ?" Diệp Đề biết không nên làm gián đoạn suy nghĩ của Yến Hạ, nhưng vào thời điểm này, y nên nói gì đó.
Nghe Diệp Đề gọi, Yến Hạ hoàn hồn, ngước mắt nhìn cha nhỏ, hỏi: "Cha nhỏ từng nói Ma Quân là bất tử, có đúng không?"
Diệp Đề ngỡ ngàng, gật đầu: "Đúng vậy, không một ai có thể làm hắn bị thương."
"Nhưng huynh ấy bị thương rồi." Mặt Yến Hạ trắng bệch, thẫn thờ lặp lại câu nói đó: "Huynh ấy bị thương rồi."
Phải chăng điều này cho thấy rằng Ma Quân bất tử cũng có ngày sẽ chết?
Rất nhiều năm về trước, nàng cùng Minh Khuynh từng trải qua một đêm ở trong hang động vực sâu Thất Hải. Nàng còn nhớ, lúc đó Minh Khuynh nói vực sâu Thất Hải là nơi Ma Quân bỏ mạng, tuy nhiên người đời sau không biết rằng Ma Quân không hề chết, hắn vẫn còn sống, bằng một phương thức khác.
Khi đó Yến Hạ cũng đã nghi ngờ, nàng nói rằng cha nhỏ cũng đã nói Ma Quân bất tử.
Nàng còn nhớ phản ứng lúc ấy của Minh Khuynh. Hắn nói rằng, mọi người phải diệt trừ hắn thì mới ngăn chặn được tai họa xảy ra.
Ngày đó nàng vẫn chưa biết mối quan hệ giữa Minh Khuynh và Ma Quân, càng không nghĩ nhiều đến những chuyện khác. Đến tận hôm nay, nàng mới hiểu ra hàm ý trong lời của Minh Khuynh.
Ma Quân bất tử thật, nhưng Minh Khuynh thì không. Nếu Ma Quân và Minh Khuynh trở thành một thể, máu thịt hòa hợp, thì hắn ta không còn là Ma Quân vĩnh viễn bất tử đó nữa.
Vậy nên hắn muốn chết. Hắn tính toán mọi việc chỉ vì muốn mình biến mất, mang theo nguồn cơn của mọi tai họa cùng biến mất theo hắn.
Đại điện Ma Môn vắng vẻ tĩnh mịch, tất cả ma binh ma tướng đều đã được điều động tản ra các nơi. Một cơn gió thổi vào đại điện, lay động tấm rèm.
Ở sâu trong Ma điện, phía sau bức rèm, Minh Khuynh ngồi trên cao, yên lặng chờ đợi cuộc chiến sắp tới.
Tiếng ồn ào bên ngoài điện len lỏi vào trong này.
Trong tiếng đao kiếm chém giết ngoài kia, Minh Khuynh nhắm mắt bất động. Tà áo dài rộng trải dài trên bậc thềm, hắn ngồi trên cao như một bức tượng đá lặng thinh nằm đó hàng trăm hàng ngàn năm, vĩnh cửu bất động.
Tiếng bước chân ngày càng gần, nhiều âm thanh hỗn loạn cũng ngày một rõ ràng hơn, đập tan sự yên tĩnh bấy lâu ở nội điện. Minh Khuynh từ từ mở mắt ra, đôi mắt đỏ như máu, lạnh lẽo vô tình.
Sắc đỏ chỉ lóe lên giây lát rồi khôi phục lại màu đen thăm thẳm. Minh Khuynh nhìn ra ngoài đại điện, đưa tay ấn lên ngực.
Nơi đó còn một vết thương do Quỷ Môn chủ gây ra trên đảo hoang. Từ ngày bị thương, hay nói đúng hơn là từ ngày lấy lại sức mạnh của ma tinh, vết thương đó ngày càng đau nhói, như có thứ gì đó đang nảy mầm trong tim, chuẩn bị chiếm lĩnh thân thể này.
Thời gian không còn nhiều nữa.
Chính đạo Trung Nguyên đến nhanh thật, còn nhanh hơn kế hoạch của hắn.
"Ngươi muốn từ bỏ mạng sống vì mấy kẻ này à?" Từ sâu trong đáy lòng, một giọng nói nhạo báng vang lên: "Nhưng mà từ đầu đến cuối, ta chỉ thấy bọn chúng muốn ngươi chết thôi."
Cảm xúc của Minh Khuynh không hề dao động bởi câu nói ấy. Hắn đáp: "Ta không sợ chết."
"Nhưng không đáng."
Minh Khuynh không đưa ra ý kiến: "Ta quên mất là ngươi không tài nào hiểu được."
Nội điện tĩnh lặng, Minh Khuynh phất tay áo đứng dậy, nói: "Ngươi thì sao? Ngươi có sợ chết không?"
Giọng nói trong lòng đáp lại: "Ma Quân chưa hề sợ hãi bất cứ điều gì."
"Vậy à." Minh Khuynh đáp một câu cụt ngủn như thế rồi không nói gì nữa.
Ma Quân cười lạnh, nói tiếp: "Ta không bao giờ chết."
Minh Khuynh cũng cười, đi lướt qua cây cột đá khắc đầy phù văn cổ xưa: "Không còn kịp nữa rồi."
Sắc đỏ trong mắt thấp thoáng ẩn hiện, Minh Khuynh vẫn thờ ơ đi qua cây cột thứ hai, tiếp tục tiến về phía trước.
Ý thức thuộc về bản thân hắn đang từ từ tiêu tan. Hắn cố gắng áp chế ý thức của Ma Quân ròng rã mười năm, đến bây giờ đã là cực hạn rồi. Ma Quân, sau khi thu hồi sức mạnh của mình, sẽ chiếm lấy cơ thể này lần nữa, nhưng điều đó không quan trọng, mọi chuyện sắp kết thúc rồi.
"Ngươi tưởng đám kiến này có thể giết ta?" Ma Quân điềm nhiên nói.
Lúc nói, Minh Khuynh đã đi đến cửa đại điện.
Bước một chân ra ngoài bậu cửa, ánh nắng mặt trời xuyên qua mái hiên, rọi xuống bậc thềm. Khoảnh khắc người trong nội điện bước ra, tiếng đánh chém dưới kia bỗng ngừng lại, tất cả ánh mắt hướng về phía người mặc y bào đen này.
Trên đài cao, Minh Khuynh cúi đầu nhìn chiến hỏa dưới chân, nhìn từng gương mặt quen thuộc bên dưới, nói với Ma Quân trong lòng: "Có lẽ thật sự có thể."
Truyen.free nắm giữ mọi quyền đối với nội dung biên tập này, mong quý bạn đọc trân trọng.