Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Vãn Thiền - Chương 26

Ngoài khung cửa sổ đã dần hửng sáng, tiếng đàn văng vẳng bên tai, Yến Hạ quay đầu nhìn, hóa ra đêm đã qua.

Trong phòng tĩnh lặng lạ thường, chỉ có tiếng đàn êm dịu văng vẳng. Đèn đốm đã tắt tự bao giờ, làn khói từ lò xông hương quyện cùng ánh nắng ban mai, tạo nên một dải màu lung linh.

Tô Khuynh và Tuân Chu đã đi từ lúc nào. Trước đó, Phó Nhiên đề nghị được ở riêng với Yến Hạ, cả hai đã không chút do dự đồng ý. Có lẽ Tô Khuynh vốn đã quá hiểu Phó Nhiên nên không hề bận tâm, còn Tuân Chu, hẳn là vì tin tưởng Tô Khuynh và đang nóng lòng trở về.

Dù sao thì, hiện tại trong phòng chỉ còn lại Yến Hạ và Phó Nhiên phía sau bình phong, cùng vài thiếu nữ đang tấu nhạc bên kia.

Yến Hạ khẽ thấp thỏm ngồi yên, chốc chốc lại nhìn các thiếu nữ, chốc chốc lại nhìn về phía tấm bình phong. Ánh nắng ban mai hắt vào, khiến bóng người sau bình phong trở nên mơ hồ, chẳng thể nhìn rõ động tác của hắn, điều này càng khiến lòng Yến Hạ thêm hoài nghi.

Không lâu sau, một tiếng động rất khẽ vang lên, tựa như tiếng lật trang sách. Nếu không nhờ không gian tĩnh lặng, chẳng ai có thể nghe thấy.

Trong lúc Yến Hạ đang chăm chú lắng nghe động tĩnh, Phó Nhiên cuối cùng cũng cất lời, thản nhiên hỏi: "Ta nghe Linh Nhi nói, ngươi tên Yến Hạ."

Yến Hạ ngơ ngác, vì quá căng thẳng mà buột miệng hỏi một câu không đâu vào đâu: "Linh Nhi là ai?"

Thiếu nữ đang đánh đàn bỗng bật cười – đó chính là người đã dẫn Yến Hạ vào phòng. Động tác trên tay vẫn tiếp tục, nàng chớp mắt đáp: "Là ta."

Yến Hạ nhìn thiếu nữ một cái, sực nhớ lại lời Phó Nhiên vừa nói. Nàng nhìn sang tấm bình phong, ngập ngừng đáp: "Yến Hạ là tên ta."

Phó Nhiên khẽ cười, rồi tiếp lời: "Con gái nuôi của Yến Lan Đình, Lâm Mạn Thảo, Sở Hàn và Diệp Đề. Từ nhỏ đã sống ở Nam Hà trấn, chưa từng rời đi nửa bước. Là một cô nương nhỏ hiểu chuyện, lại vô cùng hiếu thuận, hằng ngày chăm sóc cha mẹ nuôi, sở thích lớn nhất là đến tửu lâu trong trấn để nghe Tô Khuynh đánh đàn."

"Không, không phải…" Yến Hạ ngỡ ngàng, xen lẫn chút hoài nghi, đến câu cuối, hai gò má nàng bất giác đỏ ửng. Nàng không kiềm được mà ngắt lời hắn, mãi đến khi hoàn hồn mới lí nhí: "Ta chỉ là…" Nàng muốn giải thích đôi chút, nhưng suy nghĩ giây lát về khả năng nói dối của mình, cuối cùng đành im lặng.

Phản ứng của nàng khiến Phó Nhiên bật cười. Yến Hạ bị hắn cười đến xấu hổ, lo lắng nhìn ra ngoài cửa, không biết những lời này có bị Tô Khuynh nghe thấy không.

Nàng nhanh chóng tìm cách lái sang chuyện khác, to gan hỏi: "Sao ngươi biết những chuyện này?"

Phó Nhiên có thể thuật lại mọi chuyện liên quan đến nàng một cách rõ ràng không thiếu sót, khiến nàng ngoài kinh ngạc còn cảm thấy hoảng sợ. Phó Nhiên đáp lại đầy hợp tình hợp lý: "Vì ta phái người điều tra rồi."

Trong khi Yến Hạ vẫn còn đang ngẩn người, Phó Nhiên nói rõ hết ngọn ngành: "Lúc Quỷ Môn điều tra hành tung của thiền chúng, chúng ta đã chú ý đến nơi đó. Sau này, Quỷ Môn bị Yến Lan Đình tính kế, Bích Nhãn một mình trốn thoát khỏi Nam Hà trấn đã tiết lộ chuyện ngươi là con gái nuôi của Yến Lan Đình cho mọi người biết. Biết được ngươi thì việc điều tra chỉ cần một hai canh giờ là xong, dù sao thì…" Phó Nhiên dừng lại, giọng hắn mang theo ý cười, "Dù sao thì những gì ngươi trải qua quả thật quá đỗi đơn giản."

Yến Hạ nghẹn lời. So với những người nàng gặp dạo gần đây thì những trải nghiệm đó chẳng tính là gì, gần như một tờ giấy trắng. Trước kia, ngoài những chuyện thường nhật ở Nam Hà trấn, nàng chẳng còn trải qua chuyện gì khác nữa.

Thế nhưng, Phó Nhiên nhanh chóng tiếp lời: "Trải nghiệm của ngươi đơn giản thật, nhưng thân phận lại chẳng hề đơn giản chút nào."

Câu này hàm chứa vô vàn ý nghĩa, nét mặt Yến Hạ lập tức trở nên căng thẳng.

Phó Nhiên đã nói đến đây, tất nhiên cũng không có ý định che giấu, hắn nói: "Ta có một câu chuyện, ngươi muốn nghe không?"

Yến Hạ nhỏ giọng hỏi: "Là chuyện có liên quan tới ta sao?"

"Có lẽ vậy."

Từ trận đại chiến với Quỷ Môn hôm ấy cho đến khi Yến Hạ quyết định một mình rời khỏi Nam Hà trấn đi tìm kiếm cha mẹ nuôi, những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó đều là những trải nghiệm mới mẻ chưa từng có. Nhiều ngày qua, nàng luôn bị động đón nhận mọi chuyện mà không hề biết gì về nguyên nhân gây ra chúng.

Nếu thật sự có liên quan tới nàng, nàng cũng rất muốn biết.

Yến Hạ kiên định gật đầu: "Ta muốn."

Phó Nhiên khẽ mỉm cười, tỏ vẻ rất hài lòng với đáp án của Yến Hạ: "Xem ra thiền chúng đã không nhìn lầm người."

Hàm ý trong câu nói của hắn, Yến Hạ tạm thời chưa thể hiểu, nhưng nàng biết nó nhất định có liên quan đến chuyện Phó Nhiên sắp kể với nàng. Nàng im lặng chờ Phó Nhiên cất lời, nhưng trước đó Phó Nhiên chợt quay sang nói với thiếu nữ đánh đàn: "Linh Nhi à, tới lúc đổi nhạc rồi."

Thiếu nữ đánh đàn ngừng động tác trên tay, ngẩng đầu mỉm cười: "Không biết nên đàn khúc nào đây?"

"Ừm." Phó Nhiên nghĩ ngợi giây lát, rồi phất tay nói: "Đàn khúc Bi Thu Phong đi."

"Vâng, công tử." Thiếu nữ tên Linh Nhi cụp mắt giấu đi nụ cười, ngón tay khẽ lướt trên dây đàn, tiếng đàn lại nổi lên.

Tiếng đàn hòa quyện cùng tiếng chuông réo rắt, vang lên ảm đạm, sầu thảm. Tựa như gió thu lướt qua, cỏ cây khô héo, nhạn kêu từng hồi dài, mang theo nỗi bi thương thảm thiết.

Yến Hạ: "..."

Phó Nhiên công tử, người vốn rất chú trọng lời ăn tiếng nói, tỏ ra cực kỳ hài lòng với khúc nhạc này. Hắn gật đầu, bắt đầu kể chuyện: "Mấy hôm nay chắc ngươi cũng biết nguyên nhân Ngũ Đạo bị hủy diệt rồi chứ?"

Không lâu trước đây, Tuân Chu có kể cho nàng nghe chuyện này rồi. Yến Hạ gật đầu.

"Đã vậy thì câu chuyện này cũng đơn giản đi nhiều rồi." Tiếng lật sách lại vang lên. Yến Hạ không thấy được động tác của Phó Nhiên sau bình phong, chỉ nghe hắn tiếp lời: "Ngươi có biết thiền chúng thật ra không phải người của Ngũ Đạo?"

Yến Hạ khó hiểu, lẩm bẩm: "Không phải?"

"Không phải. Hai mươi bốn thiền chúng không thuộc về bất cứ thế lực nào, bọn họ chỉ phục tùng duy nhất Yến Lan Đình."

Yến Hạ vội vàng hỏi: "Nhưng tại sao…"

"Tại sao bọn họ bị cuốn vào cuộc chiến giữa Tam Môn Thất Phái và Ngũ Đạo? Thậm chí bị truy sát, rơi vào bước đường cùng như ngày hôm nay?" Phó Nhiên ngắt lời nàng.

Tất cả đều nói trúng những ngờ vực trong lòng Yến Hạ. Nàng lưỡng lự một lát rồi khẽ gật đầu, ánh mắt chưa từng rời khỏi tấm bình phong dù chỉ một khắc.

Giọng Phó Nhiên lại cất lên, nhưng khẽ thở dài, giọng mang chút thương cảm nói: "Mọi chuyện đều do hai chữ "đạo nghĩa" mà ra."

"Đạo nghĩa?" Yến Hạ vô thức lặp lại hai tiếng ấy. Không hiểu vì sao, hai tiếng ấy lại khiến lòng nàng có cảm giác nặng nề khó nói nên lời.

Phó Nhiên gật đầu: "Đúng vậy, đạo nghĩa. Thiền chúng đã ra tay giúp đỡ Ngũ Đạo, không tiếc mạng sống, cuối cùng tử thương gần hết. Chỉ vì họ cho rằng Ngũ Đạo không sai, và họ không đáng chết."

"Họ…" Yến Hạ nhớ lại những chuyện xảy ra trong viện ngày hôm ấy, nhớ lại trận chiến giữa cha mẹ nuôi và Quỷ Môn, lòng nàng như có thứ gì khó chịu đè nén, không thể nói rõ thành lời.

Tiếng đàn Bi Thu Phong uyển chuyển, rồi trầm xuống như sắp chìm vào đáy vực sâu thăm thẳm.

Phó Nhiên nói: "Vì đạo nghĩa, hai mươi bốn thiền chúng mất đi hai mươi người, cuối cùng chỉ còn bốn vị cha mẹ nuôi của ngươi. Sự kiên trì của họ đã đổi lại việc Ngũ Đạo không hoàn toàn diệt vong, có một người sống sót nhờ sự bảo vệ của họ."

Yến Hạ từng nghe tên của người đó. Trong lúc Quỷ Môn tìm đến tiểu viện ở Nam Hà trấn, Bích Nhãn không ít lần nhắc đến cái tên đó, nàng hỏi: "Văn Bắc Vân?"

"Không sai, Thủ lĩnh Ngũ Đạo, Lạc Thủy Cung cung chủ Văn Bắc Vân."

Nghe Phó Nhiên nói đến người này, Yến Hạ không khỏi thắc mắc: "Nhưng mấy năm nay ta ở cùng với cha mẹ nuôi, chưa từng gặp người đó…"

"Yến Hạ." Phó Nhiên ngắt ngang lời nàng, nhàn nhạt hỏi: "Trên đời không có mấy ai dám đối đầu với Yến Lan Đình, ngươi biết thứ khiến người khác dè chừng hắn nhất là gì không?"

Yến Hạ hồi tưởng lại ngày xảy ra biến cố ở Nam Hà trấn: hơn trăm người Quỷ Môn xuất hiện trong trấn chỉ để đối phó bốn vị cha mẹ nuôi của nàng. Mà trong bốn người đó, Quỷ Môn kiêng dè nhất lại là cha lớn Yến Lan Đình, người trông yếu ớt nhất bên ngoài.

Nhớ lại cảnh tượng phượng hoàng giang cánh, ngọn lửa vút thẳng lên trời, trận pháp khiến tất cả mọi người biến mất không còn tung tích, Yến Hạ chắc chắn trả lời: "Là trận pháp, bọn họ sợ trận pháp của cha lớn."

"Không phải trận pháp." Dường như Phó Nhiên đã đoán trước được câu trả lời của Yến Hạ, hắn lắc đầu nói: "Là đao."

Đây là đáp án Yến Hạ hoàn toàn không thể ngờ tới. Nàng ngạc nhiên nhìn bóng người phía sau bình phong. Phó Nhiên nói tiếp: "Nghe nói nhiều năm về trước, Ma Môn làm loạn, một mình Yến Lan Đình độc chiến hơn ngàn Ma binh, chỉ bằng một thanh đao."

"Nhưng…" Yến Hạ nghi hoặc. Nàng chưa từng thấy cha lớn dùng đao. Nhưng chợt nhớ tới cơ thể yếu ớt hiện tại của y, nàng đành cười khổ.

Đúng vậy, với thân thể hiện tại của cha lớn đương nhiên không thể dùng đao nữa.

Từ lúc chào đời đến giờ, nàng chỉ thấy cha lớn bệnh tật triền miên, chưa hề nghĩ rằng ban đầu y không như thế, y cũng từng có hào quang riêng mình, chỉ là bây giờ… tất cả đã là quá khứ.

Phó Nhiên không biết những gì Yến Hạ đang nghĩ, hắn tiếp tục câu chuyện: "Trận pháp sau này hắn sử dụng là của Ngũ Đạo."

"Ngũ Đạo?" Yến Hạ lẩm bẩm.

Phó Nhiên nói: "Xích Phong Thần Ẩn Trận là một trong những tuyệt kỹ nổi tiếng của Văn Bắc Vân, là bí thuật bất truyền của Ngũ Đạo Lạc Thủy Cung. Sau này Văn Bắc Vân truyền cho Yến Lan Đình, Yến Lan Đình lại truyền cho ngươi, vậy thì chỉ có một nguyên nhân."

Quanh đi quẩn lại, câu chuyện cuối cùng vẫn hướng về Yến Hạ. Ánh mắt Yến Hạ ghim chặt lấy bóng người Phó Nhiên, dường như nhận ra câu nói tiếp theo sẽ vô cùng quan trọng.

Phó Nhiên không để Yến Hạ chờ lâu, hắn nói: "Vậy thì chỉ có thể là Văn Bắc Vân đã chết rồi. Trước khi chết, hắn đã truyền lại bí thuật của Lạc Thủy Cung cho Yến Lan Đình. Yến Lan Đình truyền cho ngươi có lẽ vì… ngươi có quan hệ gì đó với Văn Bắc Vân."

"Ý ngươi là…"

Phó Nhiên khẽ "Ừm" một tiếng, rồi đưa ra lời phán định cuối cùng: "Dù là mối quan hệ gì, rốt cuộc ra sao cũng chẳng ai biết rõ. Nhưng có một điểm ta có thể khẳng định, đó là ngươi chính là truyền nhân cuối cùng của Ngũ Đạo."

Ngũ Đạo là gì, nó đại diện cho điều gì, Yến Hạ còn chưa kịp hiểu rõ thì thân phận "truyền nhân cuối cùng của Ngũ Đạo" đã bất ngờ rơi lên đầu nàng. Nàng hoang mang, mờ mịt, trầm mặc hồi lâu mới khẽ hỏi: "Vậy thật ra ta mới là nguồn gốc của mọi phiền phức, đúng không?"

Nàng lặng lẽ cúi đầu nhìn chén trà đã lạnh ngắt trên bàn, thấp giọng hỏi: "Nếu ta còn tiếp tục ở lại sẽ liên lụy đến khách điếm, liên lụy Tuân đại hiệp, và cả… Tô Khuynh công tử, đúng không?"

Yến Hạ thẫn thờ, tiếng đàn vẫn bi ai sầu thảm. Phó Nhiên ngồi sau bình phong, nghe Yến Hạ nói vậy bỗng bật cười thành tiếng.

Yến Hạ ngẩng đầu nhìn.

Phó Nhiên buồn cười hỏi: "Liên lụy Tô Khuynh? Sao ngươi lại nghĩ vậy? Ngươi biết hắn là ai không?"

- Hết chương 26 -

Lảm nhảm:

Không biết mọi người có cảm giác giống t không?

Yến Hạ tạm thời không bằng nữ 9 hai bộ trước nhưng chỉ tạm thời thôi. Nữ 9 của bà Hạnh không bao giờ yếu đuối, vô dụng đâu.

Mọi quyền sở hữu với bản dịch này thuộc về truyen.free, không được sao chép dưới mọi hình thức.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free