Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Trường Sinh Đảo - Chương 8

Thí sinh Hàn Quốc và chuyến dời nhà

Có lẽ cần nói một chút về hòn đảo thí nghiệm này.

Nơi này vốn là bản mô phỏng chưa hoàn chỉnh của Trường Sinh Đảo. Lúc King và Queen ở trạng thái mạnh nhất, họ đã liên thủ tạo ra các quy tắc tại nơi đây, nhằm tạo ra một vùng đất có khả năng tiến hóa không ngừng, bằng cách hấp thu những sinh linh đã chết trên đảo. Bởi vậy, nơi đây không hề có các động vật cấp thấp, nhưng hoa quả thì lại luôn chín mọng; cây cối nơi đây cứng gấp trăm lần trên Trái Đất, còn mặt đất thì khỏi phải nói, ngay cả sàn hợp kim cũng không sánh bằng.

Nơi đây luôn diễn ra những cuộc đào thải khắc nghiệt nhất. Tù nhân phạm tội cũng bị ném lên đảo cho tự sinh tự diệt, cùng với những tên tù nhân khác. Chúng muốn kết bè kết đảng hay xây thành đắp lũy gì đó thì tùy, dù sao cũng không thể sống quá mười năm.

Việc kiểm tra tân sinh, hay nói cách khác là người mới của Trường Sinh Đảo, cũng diễn ra tại đây. Quy tắc đào thải chỉ có một: ai còn sống và đạt được hơn 10% sức mạnh cube sẽ được hòn đảo truyền tống ra ngoài và có cơ hội làm lại từ đầu, với điều kiện tâm trí vẫn chưa bị hủy hoại. So sánh một cách đơn giản, điều kiện để rời khỏi hòn đảo là khi một nắm đấm của ngươi có sức công phá bằng mấy quả tên lửa đạn đạo, thì sẽ bị ném ra ngoài.

Sức mạnh lớn hơn 10% cube không thể tồn tại trên hòn đảo thí nghiệm, đây là quy định thép tại nơi này.

Những người ở lại sớm muộn gì cũng chết và trở thành một phần của hòn đảo.

Hòn đảo thí nghiệm rất lớn, phải nói là vô cùng lớn; tuy được gọi là một hòn đảo, nhưng nó cũng phải bằng một số quốc gia nhỏ. Hơn nữa, vì đã có vô số thế hệ tiền bối đến thí luyện tại nơi này, nên cũng tồn tại một số kiến trúc, thậm chí là cơ sở quân sự. Những người còn sống trên đảo nhưng không vượt qua được 10% sức mạnh cube, đành ngậm ngùi ở lại trên đảo, cũng phân chia các thế lực đấu tranh với nhau. Giống như trong tù, ai vào trước, ai mạnh hơn thì làm đại ca. Các đại ca nhìn nhau cũng không vừa mắt, thế là xây thành đắp lũy, kêu gọi đàn em đánh giết loạn xạ.

Bởi vậy, các cơ sở công sự không hề thiếu; hơn nữa, một số người tiến vào đảo cũng có chủ đích, nên mang theo không ít đồ chơi công nghệ cao, hi vọng dựa vào những thứ này giúp người quen ra khỏi đảo, hay ít nhất là cũng có thể xưng vương xưng bá trên đảo.

Tuy nhiên, những người còn sống mới đau khổ phát hiện ra rằng, cứ mười năm một lần, hòn đảo sẽ có một cuộc "reset" lớn, không rõ nguyên nhân gì; mà toàn bộ người còn sống trên đảo không ai sống quá mười năm kể từ khi đặt chân đến đây. Trong khi đó, cửa vào thì cứ mười hai năm mới mở ra một lần, bởi vậy các tân sinh đến đảo đều không biết sự xấu số của các tiền bối.

Tìm thấy những công sự của những người đi trước, bọn họ đều vui mừng, ra sức củng cố.

Không biết đã bao nhiêu năm tháng trôi qua, những công sự này càng ngày càng vững chắc, nhưng hầu như đều chẳng mấy khi được sử dụng...

Cùng lúc khi Thần Tiễn đang chạy trối chết, King đang đổ mồ hôi ứng phó với bạn học, trong một công sự được ẩn giấu sâu trong lòng núi, một bóng người thon dài, đang lười nhác ngồi trên ghế dựa. Cô gái với mái tóc nâu, khuôn mặt bình phàm, không có điểm gì quá nổi bật, tết bím tóc hai bên; nhưng bộ tóc khá dày nên cứ rủ xuống bộ ngực ngạo nghễ của cô, nhìn qua vô cùng hấp dẫn. Tay khẽ đẩy gọng kính, cô gái đột nhiên chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình chiếc laptop trước mắt, rồi quay đầu lại phía sau hét lên:

“Ji Won, lại đây mà xem này, tên người Mỹ tèo rồi!!”

Cửa phòng sáng lên rồi mở ra, một thiếu niên tóc xoăn vội lao vào phòng, lưng để trần, trên vai vẫn còn vắt khăn, vầng trán ướt đẫm mồ hôi. Mồ hôi chảy dọc xuống từng bắp thịt hoàn mỹ, mang tính bùng nổ trên cơ thể. Vừa lao vào, hắn vội vã kéo cô gái ra khỏi ghế, rồi tự mình ngồi vào, ngưng trọng nhìn vào màn hình.

“Là ai làm vậy hả Ji Jine? Radiz có tốc độ cao nhất trong số các thiên tài mà, chúng ta muốn bắt được hắn cũng chẳng được!!” Giọng nói hắn trầm ổn, có chút gì đó già dặn so với lứa tuổi của mình.

“Không biết, nhưng anh ngồi cẩn thận nào, đừng dựa vào lưng ghế, lưng anh đầy mồ hôi kìa, đừng làm bẩn ghế chứ!!” Cô gái làu bàu.

Không quan tâm đến Ji Jine đang càu nhàu, Ji Won tập trung nhìn vào màn hình khẽ lẩm bẩm:

“Radiz tuy vênh váo nhưng cũng không phải ngu ngốc. Nếu đánh không lại hắn cũng có thể chạy, làm sao lại bị bức bách phải dùng sinh mệnh lực đổi lấy sức mạnh thế kia?!”

Ở một bên ��ứng nghe, Ji Jine đẩy đẩy cặp mắt kính của mình, ấn nút tua lại, ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời:

“Tất nhiên là hắn cảm thấy đáng giá để làm thế rồi! Chim chết vì mồi mà! Anh nhìn kỹ đi, tên kia lúc chiến đấu màu hai mắt bắt đầu chuyển thành vàng, tay cầm cây gậy ánh sáng ấy, mái tóc có xu hướng chuyển bạc. Trên thế giới này có mấy người có những đặc điểm như thế đâu?!”

Ji Won ngớ ra một lúc, rồi bừng tỉnh, hắn kích động nói:

“Chẳng lẽ là hắn?!” Hắn càng nói càng lộ vẻ vui mừng khôn xiết.

Ji Jine thở dài nhìn Ji Won. Bạn trai mình cái gì cũng được, chỉ mỗi tội không biết khống chế cảm xúc; may mắn là nghề nghiệp hắn chọn cũng khó cho ai thấy mặt được. Vỗ vỗ lưng Ji Won, Ji Jine nói:

“Bình tĩnh nào, không hiểu vì lý do gì mà hắn xuất hiện trên đảo này sớm như vậy, là bẫy chăng? Phải nghĩ kỹ đã. Hơn nữa, muốn giết hắn sợ cũng không dễ như vậy, nhìn gương Radiz đi! Lúc bộc phát hắn thậm chí di chuyển với tốc độ âm thanh đấy, ruồi do thám của em cũng không thấy tăm hơi, vậy mà bị người ta một gậy đánh chết!”

Ji Won gật đầu, mắt vẫn nhìn vào màn hình nhưng cất giọng đều đều nói với bạn gái:

“Cũng không có gì. Radiz tuy di chuyển nhanh nhưng chính hắn cũng không khống chế được tốc độ. Muốn chạy trốn thì còn được, chứ muốn công kích thì rất khó để đổi hướng. Thành ra, nếu có thể đọc được chuyển động của hắn cộng với phản xạ đủ nhạy là được thôi.”

“Hển, nhìn không ra anh cũng có khả năng quan sát ghê ta!” Ji Jine gật gù cười nói.

“Làm phi công của robot mà không quan sát tốt thì đối thủ đã cho anh ăn hành từ đời nào rồi.” Ji Won quay ra cười nói.

“Nhưng lần này phi công ưu tú của chúng ta sai rồi. Tốc độ của Radiz mỗi lần bẻ góc đúng là có giảm xuống, nhưng không có tốc độ phản xạ tương đương với vận tốc âm thanh thì đừng hòng né. Cách người này chuyển động như thể là hắn đọc được... không... hắn biết trước Radiz sẽ tấn công vào chỗ nào vậy. Chúng ta biết về King, nhưng thực lực của mấy ông già đó cũng không rõ, xem ra phải cẩn thận hơn khi đối mặt với hắn.” Ji Jine ngưng trọng đáp.

“Hả...�� Ji Won ngớ ra rồi bấm vào nút tua lại trên màn hình.

“Ừ, đúng rồi! Ji Jine, gã này có thể biết trước đòn tấn công của đối thủ, hay thật, làm sao hắn làm được nhỉ?!”

“Không biết, có lẽ phải theo dõi hắn thêm một thời gian nữa, tạm thời đừng để lộ chuyện này ra ngoài!”

“Đương nhiên rồi. King không đáng sợ vì sức mạnh của hắn giờ này chẳng bằng 1% trước kia, đến ruồi máy của chúng ta cũng đo được. Nhưng nếu để đám thiên tài trên đảo này lấy được năng lực của hắn, chỉ sợ kẻ đó sẽ lập tức trở thành tồn tại khủng bố, đi đồ sát khắp đảo không cần cố kỵ gì nữa chứ chẳng chơi. Ngẫm lại hắn lúc này chẳng khác gì lão nhà sư Đường gì gì ấy nhỉ?” Ji Won ha ha cười nói.

“Đường Tăng, đúng vậy, hắn lúc này là thịt Đường Tăng, nhưng mà chỉ là của chúng ta mà thôi.” Ji Jine gật đầu đáp.

Bụp.

Đột nhiên màn hình theo dõi tối đen, hai người ngơ ngác nhìn nhau, đều dấy lên một ý nghĩ:

“Bị phát hiện rồi?!”

Trong gốc cây to bên rừng, nhìn cô gái gặm nhấm mấy quả cây kỳ lạ, như thể đang trút giận lên đầu những thứ đáng thương này, King nhàn nhạt nói:

“Đi thôi!”

“Đi đâu?” Linh ngớ ra hỏi, đồng thời hai tay cũng chùi chùi mép. Thứ quả đó không ngờ ăn vào ngon thật, đầu óc có vẻ cũng sáng sủa ra bao nhiêu.

“Vùng này đã bị người ta giám thị. Thấy mấy con ruồi vo ve quanh đây không? Là camera quan sát có người điều khiển hết đấy. Ở đây không an toàn chút nào.”

“Sao cậu biết?” Linh đưa tay bắt thử một con ruồi, nhưng những thứ này phản ứng cũng khá nhanh, tránh thoát được, thoạt nhìn cũng không khác gì mấy con ruồi bình thường.

“Hòn đảo thí nghiệm này, ngoại trừ con người thì không có sinh vật sống nào khác.” King lãnh đạm nói. Là người tạo ra hòn đảo này, lẽ dĩ nhiên hắn biết được một số thứ không được công bố ra.

“Ồ, nhưng mà chúng ta đi đâu bây giờ?” Linh cũng không nghi ngờ gì đáp án của King. Mình ở đây lạ nước lạ cái, hắn nói gì có muốn cãi cũng chẳng được.

“Cậu có yêu cầu gì với nơi ở không?”

“Hở, thế cũng được à? Ừm, để xem, tốt nhất là có một căn nhà, bên cạnh cái hồ... càng đẹp càng tốt...” Linh hồn nhiên cho ngón tay lên miệng ngẫm nghĩ. Ngốc mấy cô cũng biết hoàn cảnh của mình lúc này, nhưng ai cấm người ta có quyền mơ mộng chứ.

“Được, có một nơi phù hợp như vậy. Chúng ta cần di chuyển nhanh để tránh khỏi lũ ruồi máy, làm phiền nhé.” Ai ngờ King đồng ý ngay không do dự. Không chờ Linh trả lời, hắn vòng tay qua ôm eo cô, triệu tập ra cây gậy ánh sáng, dẫm lên nó, cả hai như cưỡi xe máy, phóng đi vun vút trong rừng.

Mấy con ruồi máy vận tốc chậm rì căn bản không thể theo kịp; hơn nữa, King còn đặc ý mở ra một vòng ánh sáng bao quanh hai người, lợi dụng quang nguyên tố giúp cả hai lập tức tàng hình, biến mất trên màn ảnh camera.

“Ối, từ từ thôi, gió vào mặt khó thở quá... Nhẹ tay thôi cái thằng này, ôm eo con gái mà siết mạnh thế à?

“Á, ai bảo cậu lỏng tay ra...!?”

“May quá, tí nữa thì rơi, cơ mà tay cậu đang tóm vào đâu thế hả!?”

“A...a... đừng bỏ tay...”

Giữa rừng cây yên ắng cứ thế vang lên những âm thanh lanh lảnh nhưng không thấy một bóng người.

“Ôi trời, làm thế nào...”

Linh ngây ngốc cảm thán nhìn cảnh tượng trước mắt: một căn nhà nhỏ bằng gỗ trên hồ, trên cao còn có một thác nước đang không ngừng trút xuống những dải bạc trắng mỹ lệ. Chỗ này so với tưởng tượng trong đầu cô còn muốn đẹp hơn n lần, làm cô quên hẳn cái cảm giác khiếp sợ vừa rồi khi cái tên đầu gỗ này ôm mình nhảy xuống thung lũng.

Xung quanh từng gờ đá nhô lên trên những vùng nước nông dàn trải, chẳng khác gì mấy khu suối du lịch. Không... so với mấy nơi đó, những tảng đá ở đây còn sắp xếp theo quy luật, làm những dòng nước chảy qua bị chặn lại, tạo thành những xoáy nước nho nhỏ, nhìn cực kỳ bắt mắt. Giữa hồ là căn nhà nhỏ bằng gỗ đó. Bên ngoài còn có một bộ bàn ghế nhìn qua tuy khá cũ nhưng không nhiễm chút bụi nào. Cả căn nhà tọa lạc trên một dải đất vừa, không lớn không nhỏ. Mấy tảng đá nhô lên trên mặt hồ tạo thành một con đường đá dẫn đến nơi đây.

Thực sự là thắng cảnh nhân gian! Tại cái thế kỷ mà đồ sắt nhiều hơn đồ gỗ Linh đang sống, mấy khóa du lịch tìm về thiên nhiên cũng là một việc xa xỉ. Bởi lẽ, cây cối rừng rậm ngày càng ít đi, mà người thì ngày càng nhiều lên, thành ra chính phủ buộc phải tăng thuế với loại hình du lịch mà đa phần gây hại cho thiên nhiên này. Nhà Linh không thuộc loại giàu có gì, vì vậy cô cũng rất ít được tiếp xúc với thiên nhiên kiểu này, trừ những chuyến ngoại khóa bắt buộc của trường.

Một cảnh tượng tuyệt đẹp, thác nước trên cao đổ xuống, ánh m���t trời lúc xế chiều với sắc màu vàng càng làm nổi bật căn nhà gỗ cổ kính nơi đây. Cảnh sắc nên thơ làm Linh xúc động, rút điện thoại ra chụp ảnh lia lịa, hoàn toàn quên mất khốn cảnh của mình.

Thả Linh ra cho cô chạy tự do khám phá, thung lũng này hoàn toàn bao kín. Phía trên có một trận pháp cấm chế cực mạnh bao phủ, bất cứ ai đi qua đều chịu sự giám thị của mình. King yên tâm ngồi trên chiếc ghế trước cửa căn nhà, những ký ức về cuộc sống nơi đây dần lóe lên trong đầu hắn.

“Nếu chúng ta đã mất công tạo ra hòn đảo này như vậy, tại sao không tạo ra một nơi thật đẹp nhỉ?” Tiếng cười nói chan hòa của một cô gái vang lên trong đầu King.

“Để làm gì?” Hắn khi đó nhíu nhíu mày hỏi.

“Sau này dỗi việc chúng ta có thể đến đây nghỉ ngơi an dưỡng, không phải rất tốt sao?”

“Tôi có thể hoạt động liên tục mà không cần nghỉ ngơi mà?”

“Dù có là cỗ máy tối tân nhất cũng sẽ có lúc phải rỉ sét thôi. Lúc đó, chỗ này sẽ là nơi bảo dưỡng của nó.” Cô gái tiếp tục mỉm cười nói với King.

“Được, vậy muốn ki��n tạo một chỗ như thế nào đây?” King ngẫm nghĩ một chút rồi cũng chấp nhận hành động mà hắn cho là vô bổ này.

“Ừm... Để xem... tốt nhất là có một ngôi nhà gỗ bên hồ, dưới một thác nước... Phải rồi, hãy tạo ra thật nhiều thắng cảnh, sau này mỗi năm chúng ta sẽ đến đây ở một vài ngày, tiện thể giám sát quá trình tiến hóa của hòn đảo luôn, nhé...!”

“Ta có thể theo dõi nơi này qua chân lý mà?”

“Được rồi mà, cứ làm đi, sau này ngươi sẽ thấy việc này có ích đến mức nào.” Cô gái mặc kệ câu hỏi của King, rồi nhẹ nhàng lăng không bay đi trước.

King nhất thời chưa hiểu Queen rốt cuộc muốn làm những gì, nhưng dù sao cũng tiện một công làm luôn nên hắn cuối cùng cũng thực hiện theo lời cô.

Cảm giác lúc đó ấm áp như vậy, nhưng giờ đây trong đầu hắn chỉ như một khối dữ liệu ký ức. Hắn như một cái máy tính đang lôi những file cũ ra duyệt lại một lượt vậy. Từ khi nghe câu nói của Linh, những ký ức này cứ như vậy hiện ra trong óc hắn.

“Một ngôi nhà gỗ ven hồ... à.”

King khẽ lẩm bẩm trong khi mắt dõi theo cô gái đang chạy nhảy tung tăng chụp ảnh ở xa xa.

Dòng chữ này, cùng vạn ngôn từ tiếp theo, được bảo hộ bởi truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free