Chương 6
Khi quay lại trường, tôi hạ quyết tâm đời này nhất định phải cố gắng hết mình, chuẩn bị cho kỳ thi đại học.
Vừa bước vào ký túc xá, tôi liền phát hiện—đáng lẽ đang trong giờ học, vậy mà cả bạn cùng phòng lẫn giáo viên đều có mặt, thậm chí cả thầy giám thị cũng đến.
Quả nhiên, chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, lần này cũng không tránh được.
Tiền sinh hoạt của Lý Lôi và Triệu Tử Nguyệt khóa trong tủ đã không còn.
Đồ ăn tôi để trong tủ cũng biến mất sạch.
Tôi quay đầu liếc nhìn chiếc bàn nhỏ đặt trên giường mình, vẫn nguyên vẹn, điện thoại cũng còn đó.
Kiếp trước, ký túc xá bị trộm.
Lý Lôi và Triệu Tử Nguyệt chỉ mất đồ, tôi thì mất tiền.
Họ nghi ngờ Trương Hâm Duyệt.
Trương Hâm Duyệt vừa khóc vừa cầu xin tôi tin cô ấy. Cô ấy nói tuy mình nghèo thật, nhưng tuyệt đối không bao giờ làm ra chuyện như thế.
Huống chi, tiền của Lý Lôi và Triệu Tử Nguyệt vẫn còn nguyên trong tủ, chỉ mất mấy món đồ linh tinh.
Cô ta thậm chí còn thề độc: "Nếu là tôi lấy, cả nhà tôi không được chết tử tế."
Người bình thường ai mà tự dưng thề độc như vậy? Cộng thêm ánh nhìn thiện cảm tôi vẫn dành cho cô ta, tôi kiên quyết tin rằng người trộm đồ không thể là cô ta.
Cuối cùng, chuyện đó cứ thế rơi vào im lặng, không có kết luận.
Đời này, tôi đã mang theo toàn bộ tiền, trong tủ chỉ để lại ít đồ ăn vặt.
Tiền của Lý Lôi và Triệu Tử Nguyệt mất, đồ ăn vặt của tôi cũng không còn.
Ăn trộm đồ ăn vặt—kẻ trộm này đúng là kỳ quái.
Thấy tôi trở về, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Triệu Tử Nguyệt bắt đầu chất vấn tôi: "An Điềm, buổi sáng chỉ có một mình cậu về ký túc xá."
"Lúc tôi về ký túc xá, đồ đạc trong tủ của tôi vẫn còn nguyên."
Tôi quay đầu nhìn thầy Trần: "Thầy ơi, sáng nay ngoài em ra, ký túc xá mình còn ai xin nghỉ không ạ?"
Thầy Trần lắc đầu.
Tôi liếc nhìn Trương Hâm Duyệt đang đứng bên cạnh: "Vậy có ai trốn học không ạ?"
Thầy Trần chưa kịp trả lời, Trương Hâm Duyệt đã nổi đóa.
"An Điềm! Ý cậu là gì? Cậu định vừa ăn cướp vừa la làng sao? Nghi ngờ tôi trộm tiền, còn lấy luôn đồ ăn vặt của cậu?"
"Mặc dù điều kiện nhà tớ không tốt bằng nhà cậu, nhưng cậu không thể mở miệng ra là vu khống tớ!"
Trương Hâm Duyệt vừa nói nước mắt liền rơi xuống: "Hơn nữa bây giờ, tớ cũng không thiếu tiền, càng không thiếu đồ ăn vặt!"
Tôi cười, bây giờ nói cô ta không trốn học, tôi cũng không tin.
"Trương Hâm Duyệt, cậu khóc cái gì? Tôi nói cậu trốn học à? Tôi hỏi thầy Trần, trong lớp có bạn nào trốn học không. Cậu ở đây kích động cái gì?"
Tôi cười nói xong, giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Nhưng chính sự bình tĩnh đó dường như lại càng khiến Trương Tâm Duyệt bị chọc giận, cô ta khóc to hơn.
"Tớ luôn coi cậu là bạn thân nhất! Trước đây tớ tưởng cậu giúp tớ là vì muốn tốt cho tớ. Giờ thì sao? Rõ ràng cậu chẳng muốn tớ sống yên ổn! Cậu đâu khác gì mấy người bắt nạt tớ, thậm chí còn đáng ghét hơn bọn họ. Có chuyện gì xảy ra là cậu đổ hết lên đầu tớ. Mẹ tớ trước kia làm sai, tớ đã thay bà ấy xin lỗi cậu rồi. Cậu đâu có bị thương, vậy mà còn đòi mẹ tớ bồi thường tổn thất tinh thần. Cậu có thật sự xem tớ là bạn không?"
"Đúng đấy, tôi chưa từng xem cậu là bạn."
Trương Hâm Duyệt sững người ba giây, có lẽ không ngờ tôi lại nói thẳng như thế, rồi hoàn toàn sụp đổ, òa lên khóc nức nở.
"Thầy Trần, thầy báo cảnh sát đi, em chỉ mất ít đồ ăn vặt không sao, nhưng tiền của Lý Lôi và Triệu Tử Nguyệt đều mất rồi."
Sau đó, khi tôi đem điện thoại dự phòng trả lại cho thầy Trần, tôi thấy thầy ấy đang bị hiệu trưởng phê bình.
"Lớp các thầy sao cứ ba hôm hai bữa lại có chuyện, mà lúc nào cũng là mấy học sinh cá biệt đó. Mới điều tra nội bộ được mấy hôm, giờ lại lôi cả cảnh sát vào!"
Buổi chiều, đến giờ cơm tối.
Hai tên đàn em bên cạnh tên đầu gấu Cố Vũ kéo tôi vào khu rừng nhỏ sau núi của khu nhà học.
Trương Hâm Duyệt ang nép trong lòng Cố Vũ, hắn đang rít thuốc, lim dim mắt nhả khói.
Thấy tôi đến, ánh mắt Trương Hâm Duyệt lóe lên một tia oán hận.
Lúc này cô ta hoàn toàn không còn dáng vẻ yếu đuối chỉ biết khóc như trong ký túc xá nữa.
Cố Vũ đứng dậy, ngậm điếu thuốc tiến về phía tôi.
"Tao nhớ tao đã nói rồi, không ai được bắt nạt Trương Hâm Duyệt nữa, nếu không tao tuyệt đối không tha cho kẻ đó."
Cố Vũ rất cao, khí thế rất mạnh.
Nhưng tôi cũng không sợ, dù sao lúc nhỏ tôi cũng từng học võ.
Kiếp trước, Cố Vũ căn bản không đánh lại tôi, cuối cùng hắn chẳng làm gì được ngoài chuyện gây sự.
"Cố Vũ, những gì mày nói, liên quan quái gì đến tao?"
Cố Vũ áp sát tôi, cúi đầu nhìn xuống tôi: "Sao, muốn tao giúp mày nhớ lại à?"
Theo cái phất tay của hắn, hai tên đàn em lập tức xông lên giữ chặt lấy tay tôi.
Cố Vũ trực tiếp cầm điếu thuốc trên tay, định dí vào người tôi.
Trương Hâm Duyệt đứng sau lưng hắn, vui đến mức khóe miệng sắp không kìm được nữa.
Loại người như thế mà còn dám lên mặt chất vấn tôi trong ký túc xá, nói tôi không coi cô ta là bạn.
Muốn dùng tàn thuốc dí vào tôi à? Không thể nào!
Tôi tung chân đá thẳng vào hạ bộ của Cố Vũ.
Cơ bắp căng chặt, cú đá chính xác! Tôi nhanh chóng gạt bỏ hai tên đang giữ chặt tôi.
Tôi tôi nắm chặt, tung cú phản công quyết liệt!
Gió từ cú đấm rít lên, ba tên con trai bọn họ bị tôi đánh cho trở tay không kịp!
Hai tên đàn em không đánh lại được tôi, liền ngừng tấn công.
Tôi đuổi theo Cố Vũ đánh một trận tơi bời!
Trương Hâm Duyệt kinh ngạc trước sức mạnh của tôi, cô ta vội vàng đỡ Cố Vũ đang ngã bên cạnh dậy.
"An Điềm! Dừng tay đi! Đừng đánh nữa! Anh ta là người nhà họ Cố đấy, cậu còn đánh nữa là xong đời thật rồi"
"Bốp!"
Tôi tát một cái vào mặt Trương Hâm Duyệt.
"Mày…"
"Bốp!"
Không đợi Trương Hâm Duyệt nói xong, tôi lại tát thêm một cái nữa.
Xong đời?
Hừ.
Vậy thì tôi muốn xem, liệu tôi có thật sự xong đời không.
Trương Hâm Duyệt muốn đánh trả, nhưng e dè thực lực của tôi, chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Cố Vũ mất hết mặt mũi, từ khi hắn được nhà họ Cố nhận về làm Cố thiếu gia, hắn có bao giờ chịu cảnh khó xử như vậy?
Hắn tức đến mức gân xanh trên trán nổi rõ.
Tiếng chuông vào lớp vang lên.
Lúc này tôi mới phủi bụi trên người, xoay người bỏ đi.
Tiết học này Cố Vũ và Trương Hâm Duyệt không quay lại lớp, trốn học vốn là chuyện thường ngày với họ, huống chi giờ mặt mũi của họ đều bị tôi đánh bầm dập, không còn mặt mũi nào về lớp.
Tiết này là môn Toán, giáo viên phát bài kiểm tra mấy hôm trước.
"An Điềm, tiến bộ rất lớn! Tiếp tục giữ vững nhé!"
Lần này môn Toán, tôi từ vị trí đội sổ đã vươn lên top 10 của cả lớp.
Mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ.
Tôi chăm chú nghe giảng, không lãng phí một phút giây nào trên lớp.
Sau giờ học, tôi vẫn tiếp tục làm bài tập.
Lớp trưởng đột nhiên đi tới gọi tôi: "An Điềm, thầy chủ nhiệm gọi cậu lên văn phòng, Cố Vũ, Trương Hâm Duyệt họ đều ở đó, còn có hai đứa ở lớp Ba thường đi cùng Cố Vũ nữa."
Đến văn phòng giáo viên, tôi liếc mắt đã thấy hai tên đàn em vừa rồi.
Lúc đang đánh nhau giữa chừng thì hai tên đó biến mất.
Ban đầu tôi tưởng bọn chúng đánh không lại, bỏ đi gọi thêm người.
Ai ngờ hai đứa này lại chạy đi mách giáo viên.
Lúc này, cả giáo viên chủ nhiệm lớp tôi lẫn lớp Ba đều có mặt.
Cửa văn phòng giáo viên đóng kín, nhưng lúc này trên cửa sổ kính toàn là đầu người.
Các bạn học lớp chúng tôi và lớp ba rất nhiều người chạy đến hóng chuyện.
Lớp trưởng thậm chí còn viện cớ đi nộp bài tập mà ghé qua mấy lần.
Thầy chủ nhiệm lớp Ba lại yêu cầu họ kể lại sự việc một lần nữa trước mặt tôi.
"An Điềm tìm tụi em, hỏi Cố Vũ và Trương Hâm Duyệt đang ở đâu, nói là có việc muốn gặp họ. Tụi em liền dẫn cô ấy đến rừng nhỏ sau khu giảng đường, ai ngờ An Điềm như phát điên, xông lên đánh luôn tụi em."
Hai người vừa nói xong, Cố Vũ lập tức gật đầu lia lịa.
Hắn lại nhìn Trương Hâm Duyệt, Trương Hâm Duyệt cũng theo đó mà hùa theo.
"Đúng vậy, An Điềm đã đánh bọn em. Mẹ em trước đây làm chuyện sai trái là thật, nhưng em cũng đã xin lỗi cô ấy rất nhiều lần rồi, vậy mà cô ấy vẫn không chịu bỏ qua, thậm chí còn đánh cả bạn bè em nữa."
Thầy Trần im lặng vài giây, rồi mới lên tiếng.
"Các em học sinh bị đánh đừng lo lắng, các thầy cô nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này."
Lúc này, giáo viên các lớp khác uống một ngụm trà, vẻ mặt như đang xem kịch vui.
"Bốn người đánh không lại một cô bé? Haha, thầy Trần, lớp các anh đúng là toàn nhân tài xuất chúng."
Các giáo viên trước tiên đi kiểm tra camera giám sát.
Trong đoạn camera giám sát, tôi quả thật đã đi cùng hai nam sinh lớp Ba ra sau núi, nhưng rõ ràng tôi bị họ kéo đi chứ không phải tự nguyện.
Camera ở sau núi có góc khuất, căn bản không quay được chuyện gì đã xảy ra lúc đó, nhưng lại rõ ràng nhìn thấy điếu thuốc lá trên tay Cố Vũ.
"Thưa thầy Trần, đúng là mấy người đó là do em đánh, nhưng em hoàn toàn là tự vệ chính đáng."
"Vì chuyện phòng ký túc xá bị mất trộm, Cố Vũ nghĩ Trương Hâm Duyệt bị oan ức, hôm nay hắn ta đã sai hai bạn học lớp Ba này kéo em ra sau núi, hắn ta muốn dạy dỗ em, còn dùng đầu thuốc lá định châm em, để tự cứu mình, em đã chống trả."
Tôi liếc nhìn đồng hồ, cảnh sát chắc sắp đến trường rồi.
"Còn một chuyện nữa, em xin tự kiểm điểm, thầy Trần, em đã lén mang điện thoại đến trường. Trước khi giao cho thầy, em muốn cho thầy xem một đoạn video."
Khoảnh khắc Trương Hâm Duyệt nhìn thấy tôi lấy điện thoại ra, trong mắt cô ta lóe lên một tia hoảng loạn.
Giường của chúng tôi trong ký túc xá đều ở tầng trên, bên dưới là bàn học.
Để đảm bảo an toàn, tôi giấu điện thoại trên tầng trên. Để che giấu sự hiện diện của nó, tôi đặt vài món đồ nhỏ che khuất một phần tầm nhìn của điện thoại, nhưng đoạn video còn lại cũng đủ để thấy bằng chứng phạm tội của Trương Hâm Duyệt.
Vào khoảng tiết học thứ ba, Trương Hâm Duyệt xuất hiện.
Cô ta lấy tiền của Lý Lôi và Triệu Tử Nguyệt, vừa đếm vừa cười như điên: “Mấy đứa hám tiền, muốn xài miễn phí La Mer á? Cứ chờ nát mặt đi! Ha ha ha!"
Cô ta nhét tiền vào túi, rồi lại phá tung cửa tủ của tôi.
"Bình thường ra vẻ thiện lương cái gì, mấy thứ đồ ăn vặt rẻ tiền này cũng phải khóa lại à? Hôm nay tao đổ hết cho mày!"
Trương Hâm Duyệt vừa nói vừa xé toạc tất cả đồ ăn vặt của tôi, đổ hết vào thùng rác.
Sau khi làm xong những việc này, cô ta lại đến bàn học của mấy người chúng tôi để xem xét khắp nơi.
Sau khi vơ vét hết số tiền lẻ còn lại trên bàn, cô ta đá vào ghế của tôi một cái, rồi mới bỏ đi.
Trong video, ánh mắt cô ta tràn đầy oán hận và độc ác, hoàn toàn không có dáng vẻ yếu đuối mong manh như thường ngày.
Sự thật cứ thế trần trụi bày ra trước mắt mọi người.
Chỉ cần đầu óc không ngốc, liên kết lại các sự việc trước sau, là có thể đoán ra được chuyện gì đã xảy ra ở sau núi.
Trương Hâm Duyệt trên mặt thoáng qua một tia hoảng sợ, rất nhanh liền khóc lóc bắt đầu xin lỗi.
"Thầy ơi, em xin lỗi, là lỗi của em, em... em đồng ý bồi thường tiền."
Thầy Trần vừa tức giận vừa bất lực: "Trương Hâm Duyệt, năm ngoái điểm của em chỉ thiếu vài điểm là đỗ được trường top, năm nay em là một trong những học sinh triển vọng nhất của lớp có thể đỗ 985, em nói xem, tại sao em lại làm những chuyện như vậy?"