Giới thiệu
Năm thứ hai sau khi ta chết, khắp chốn phố phường đều đốt bùa giấy, trên đó viết: “Chúc Thính Lam sau khi chết đọa địa ngục, vĩnh viễn chẳng thể siêu sinh.” Lúc bấy giờ, ta đang tựa bên bàn ăn gà, phu quân ta cũng cầm lên một tờ, chỉ vào tên trên đó, hỏi: “Nương tử, Chúc Thính Lam là ai?” Ta thản nhiên nhả một mảnh xương gà, lạnh nhạt lắc đầu: “Không biết.”