Giới thiệu
Tác giả: Phù Hoa Nhan đề gốc: "Khứ Tha Mụ Đích Ái Tình" Thể loại: Nguyên sang, Không CP, Tương lai, HE, Tình cảm, Đoản văn. Số chương: 12 Đây là một thiên cố sự xa xưa, nhan đề tựa hồ mang vẻ hài hước, song kỳ thực, lại là phương thức tác giả Phù Hoa dùng để giãi bày những bi kịch cuộc đời. Tác giả khéo léo vận dụng nét trào phúng cùng bút pháp nhẹ nhàng, thấm sâu vào tâm khảm độc giả. Câu chuyện được thuật lại từ nhiều góc độ của các nhân vật khác nhau, qua mỗi góc nhìn, độc giả sẽ được chiêm ngưỡng bức tranh toàn cảnh về các nhân vật chính yếu trong truyện, bao gồm: – Nam chính thứ nhất: Thành Tương. Thành Tương xuất thân từ thế gia phú quý, song song thân hắn lại vô tình bạc nghĩa. Mẫu thân mắc chứng tâm bệnh, thường xuyên ra tay đánh đập. Phụ thân lại chẳng màng quan tâm, phó mặc hắn cho mẫu thân cùng quản gia, mặc nàng tùy ý hành hạ. Do những di chứng ấy, từ thuở ấu thơ, hắn thân thể yếu ớt, tâm hồn hoảng sợ, gánh chịu áp lực nội tâm nặng nề. Mãi đến khi gặp gỡ Nữ chính thứ hai, nàng tựa như một điểm tựa giữa dòng đời để hắn bám víu. Nàng trao cho hắn dũng khí, dám đứng lên phản kháng. Bởi vậy, hắn đem lòng yêu nàng. – Nữ chính thứ nhất: Giản Trinh. Giản Trinh cũng xuất thân từ gia tộc quyền thế. Nàng có một đệ đệ song sinh, song tính cách hai người lại trái ngược hoàn toàn. Tỷ tỷ cương cường, dũng mãnh tựa nam nhi; đệ đệ yếu mềm, nhu nhược như nữ tử. Điều này khiến phụ thân hai người vô cùng bất mãn. Trong quan niệm của ông, nam nhi phải giữ phong thái bậc trượng phu, gánh vác trọng trách gia tộc; nữ nhi phải ôn nhu hiền thục, làm chủ nội trợ. Với sự cố chấp cố hữu, ông không ngừng dùng đòn roi hòng “rèn giũa” hai tỷ đệ. Về sau, tỷ tỷ cam chịu, vâng lời phụ thân để bảo hộ đệ đệ, nhưng đệ đệ lại ôm mộng giải thoát gông xiềng cho tỷ tỷ. Rồi một ngày, đệ đệ tự vẫn, tỷ tỷ được giải thoát. Nàng trở thành một nữ cường nhân lãnh đạm cường thế, nhưng vẫn phải thỏa hiệp cùng Nam chính thứ nhất, hoàn thành cuộc hôn nhân liên minh. Nơi đó, nàng tìm thấy Nữ chính thứ hai. Nàng ấy đã họa nên bức tranh tựa như khắc họa hai tỷ đệ nàng thuở nhỏ, là chấp niệm của nàng cùng đệ đệ, bởi vậy, nàng đem lòng ái mộ nàng ấy. – Nữ chính thứ hai: Giang Du. Giang Du là nhân vật bi thảm nhất, song cũng là người tỉnh táo nhất trong câu chuyện này. Nàng có một kế phụ thường xuyên đánh đập mẫu thân nàng. Vì đau đớn quá đỗi, mẫu thân nàng đành dùng nàng làm lá chắn cho bản thân. Mỗi lần như vậy, kế phụ sẽ lôi nàng vào phòng, làm nhục. Nàng không được đến trường, không được ra ngoài. Cả ngày nàng chỉ ngồi một mình nơi góc khuất, ngắm nhìn bầu trời mà thất thần. Vô tình, một cô bạn láng giềng tặng nàng bút màu để tập vẽ. Từ đó, nàng tìm thấy sự khuây khỏa trong hội họa. Nhưng việc nàng bị lạm dụng tình dục vẫn tiếp diễn. Cho đến một ngày, mẫu thân nàng tự vẫn, kế phụ bị bắt vào ngục, nàng được đưa vào trại mồ côi. Tại đây, viện trưởng đối đãi với nàng vô cùng nhân hậu. Nàng còn gặp được vị “ân sư” chỉ dẫn nàng về hội họa. Nàng thầm yêu ông, một mối tình kín đáo nhưng ai nấy đều thấu rõ. Ông chính là ánh sáng đời nàng, là người chân thành trân quý nàng. Đáng tiếc thay, đến cuối cùng nàng và ông lại không thể thành đôi. Bởi lẽ có ân sư, nàng mới thấu tỏ được ý nghĩa thật sự của tình yêu là gì, liệu đó là tình yêu, là chấp niệm, hay chỉ là một chiếc cọc cứu mạng? Chính vì thế, nàng nhận định rằng Nam chính thứ nhất cùng Nữ chính thứ nhất không yêu nàng. Kỳ thực, nàng chỉ là một lý do để họ sống tốt, là một cầu nối gắn kết họ với nhau, cùng thế giới bên ngoài. – Nam chính thứ hai: Tạ tiên sinh. Tạ tiên sinh là một bậc trượng phu đức độ! Ông thấu rõ quá khứ Nữ chính thứ hai từng chịu sự lạm dụng tình dục, nên không dám chấp nhận tình cảm của nàng. Bởi lẽ, trước khi trở thành người nàng yêu, ông đã là một ân sư, một phụ thân đối với nàng. Nếu giờ ông chấp nhận mối tình này, ắt sẽ trở nên lệch lạc, vì Nữ chính thứ hai đã từng trải qua một người cha tồi tệ. Bởi vậy, ông nguyện làm một phụ thân, một ân sư chân chính cho nàng. Ông yêu quý và trân trọng nàng, vô cùng mong mỏi được thấy nàng kết duyên và có một gia đình hạnh phúc của riêng mình. Đáng tiếc, ông mắc chứng ung thư, phải chịu xạ trị. Dù quá trình điều trị vô cùng đau đớn, khiến ông chỉ muốn buông xuôi, song ông vẫn cố gắng chống chọi. Vì ông lo lắng, nếu ông đi rồi, ai sẽ chăm sóc nàng, nàng sẽ ra sao? Đến cuối cùng, Nữ chính thứ hai khuyên ông hãy yên lòng ra đi, không có ông, nàng vẫn sẽ sống tốt. Ngày ông khuất núi là một ngày nắng đẹp, song ông mất mà mắt vẫn không nhắm.