Giới thiệu
Tương truyền rằng, lần đầu gặp mặt, Giang Nhược thân vận bộ âu phục tầm thường, đứng giữa đại sảnh khách sạn, đòi hỏi tiền thù lao qua đêm. Khi nhận được tiền mặt, cậu cẩn trọng kiểm đếm nhiều lượt, ngẩng đầu lên thì vô tình đối diện nhãn thần của Tịch Dữ Phong. Cách một tầng cầu thang xoáy ốc, một người nhét tay vào túi áo, ánh mắt dõi xuống; một người tay nắm xấp tiền, ngước nhìn lên. Một người thờ ơ quan sát cảnh tượng, sự khinh miệt ẩn hiện trong vẻ vô tình; một người hé nở nụ cười khiêu khích, thầm nhủ cành cao đến vậy cũng chẳng thể với tới. Tương truyền rằng, lần thứ hai gặp mặt, hai người đã chung chăn gối. Ngày hôm sau tỉnh dậy chỉ còn Giang Nhược, cậu đỡ lấy vòng eo rã rời mà gọi điện thoại, nghiến răng thốt: “Tịch công tử đã khát khao bao lâu rồi?” Tịch Dữ Phong vẫn điềm nhiên như cũ, chỉ hỏi: “Muốn bao nhiêu?” Lại có lời đồn rằng sau này Tịch Dữ Phong đã bao dưỡng Giang Nhược, hai người luôn bất đồng, đến nỗi Giang Nhược còn dám làm khó dễ Tịch Dữ Phong ngay trước mặt chúng nhân chỉ vì một chai rượu đã tặng. Đương nhiên Tịch Dữ Phong sẽ không dung thứ cho một món đồ chơi ngỗ ngược. Theo lời kể của những người đi ngang qua buồng vệ sinh, động tĩnh bên trong khá lớn, lúc Giang Nhược đi ra thì khóe mi đẫm lệ, vẻ thê lương tựa như vừa bị răn dạy. Lại có tin đồn rằng Tịch gia thiếu chủ đã có vị hôn thê môn đăng hộ đối, Giang Nhược chẳng còn kiêu căng được bao lâu nữa. Lại có tin đồn Tịch gia ồn ào náo loạn, nguyên nhân là Tịch Dữ Phong cự tuyệt hôn sự. Vì một tiểu tinh tú. Giữa vô vàn lời đồn đại, Tịch Dữ Phong cau mày, mất hứng không rõ nguyên cớ, liền hỏi Giang Nhược: “Đùa cợt đủ rồi chăng?” “Chưa hề.” “Còn mong cầu điều gì?” Giang Nhược khóe môi nở nụ cười rạng rỡ: “Muốn lời đồn cuối cùng hóa thành sự thật.” “… Có thể chăng?” Lãnh khốc công x Dụ thụ. Niên thượng, từ bao dưỡng trở thành tình yêu đích thực, ẩn chứa nhiều tình tiết ‘máu chó’.