Giới thiệu
Đêm hội hoa đăng Nguyên Tiêu, Đế hậu thiết yến tại Ung Viên nhằm tuyển chọn vương phi cho Định Bắc vương điện hạ. Trong yến tiệc, một tiểu thư thế gia dịu dàng hành lễ, nguyện dâng lên khúc đàn, rồi thưa: “Thần nữ tài mọn, xin được múa rìu qua mắt thợ.” Người khoác gấm đen ngồi trên cao lạnh nhạt ngắt lời: “Đã biết bản thân kém cỏi, hà cớ gì phải đàn?” Cả đại điện tĩnh lặng, không một ai dám mở miệng phản bác. Tiểu tiểu thư phủ Tĩnh An hầu Minh Đàn ngồi lặng lẽ nơi xa trộm liếc nhìn, chỉ thấy Định Bắc vương điện hạ ngông cuồng, vô lễ, kiêu ngạo tột cùng, tuyệt không phải bậc lương thiện. Sau này, nàng lại bị ban hôn cho Định Bắc vương. Đêm động phòng hoa chúc, tiểu tiểu thư Minh gia run rẩy cởi áo, nới dây lưng cho phu quân. Người ấy đột nhiên cất lời, bảo rằng nghe nói nàng có một khúc đàn nổi tiếng khắp Thượng Kinh. Nàng cố ra vẻ đoan trang hành lễ, song thực tế lại căng thẳng đến mức quên cả cự tuyệt, chỉ khẽ dò hỏi: “Thiếp thân tài mọn, vậy… xin được… múa rìu qua mắt thợ?” Hỏng rồi. Vừa dứt lời nàng mới sực nhớ ra, vội liếc trộm phu quân, lại bắt gặp ánh mắt như cười như không của hắn: “Không xấu, bổn vương chỉ cảm thấy, vương phi của bổn vương thật tuyệt sắc.” Tiểu thư kiêu ngạo x Vương gia chiến thần. Truyện mang yếu tố hư cấu, tình tiết diễn biến chậm, phong tục không thuộc riêng một triều đại nào.