Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Tiên Ấn - Chương 120 : Hành động

"Đại thúc, Vân Tố tỷ tỷ sao vậy? Nàng ghét chúng ta ư?"

Thấy thái độ của Vân Tố lãnh đạm, Tiểu Ức Khổ đứng tại chỗ buồn bã.

Bạch Mộc Trần vuốt ve đầu tiểu cô nương, cười nói: "Không phải nàng ghét bỏ chúng ta, chẳng qua tính tình của nàng có chút lãnh đạm, không muốn nói chuyện với người khác mà thôi."

"Không muốn nói chuyện với người khác sao?"

Tiểu Ức Khổ nửa hiểu nửa không nhưng vẫn gật đầu, bỗng nhiên nói: "Ta hiểu rồi, trước kia người khác rất hay ức hiếp ta cùng mẫu thân, khi đó ta cũng không vui, cho nên ta cũng không thích nói chuyện với người khác. Vân Tố tỷ tỷ cũng thế ư, có phải nàng cũng bị người khác ức hiếp hay không, nếu không vì sao nàng lại bị thương nặng như thế?"

"Ha ha, việc này... cũng không sai biệt lắm! Thật ra, Vân Tố cô nương lạnh nhạt với chúng ta như vậy, cũng có phần liên quan đến chúng ta."

"Tại sao ạ?"

"Nàng là không muốn làm liên lụy đến chúng ta..."

Bạch Mộc Trần dừng một chút, tiếp tục kiên nhẫn giải thích: "Tiểu thư thử nghĩ xem, kẻ địch của Vân Tố cô nương vô cùng lợi hại, nếu như địch nhân của nàng tìm tới nơi này, lại biết được chúng ta cứu sống nàng, vậy chúng ta cũng sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Chính vì vậy nên Vân Tố cô nương không muốn làm cho chúng ta bị liên lụy vào ân oán của nàng. Hơn nữa, không bao lâu nữa, Vân Tố cô nương sẽ rời đi, đến lúc ��ó tới nơi chân trời góc biển, tiêu dao tự tại một phương, có nhớ tới chúng ta hay không cũng không còn ý nghĩa gì nữa."

"Nga?"

Tiểu Ức Khổ nửa hiểu nửa không nhưng vẫn gật đầu, bỗng nhiên nói: "Đại thúc, nói như vậy, Vân Tố tỷ tỷ là người tốt, ít nhất nàng còn quan tâm tới an nguy của chúng ta, có lẽ?"

"Ách, phải, có lẽ, đúng là vậy!"

Bạch Mộc Trần trả lời có chút miễn cưỡng, nhưng nhìn gương mặt của Tiểu Ức Khổ, hắn thật sự không biết nên nói điều gì cho phải.

Có đôi khi, càng đơn thuần lại càng đơn giản.

Trong lòng Tiểu Ức Khổ, để phán đoán một người là tốt hay xấu cũng không phức tạp, chỉ cần biết đối phương đối xử với mình là tốt hay xấu là đủ, mọi chuyện chỉ đơn giản là vậy!

"Vậy đại thúc thì sao?"

"Ta? Ta làm sao?"

"Đại thúc cũng quan tâm tới Vân Tố tỷ tỷ chứ!"

Tiểu Ức Khổ mang theo hồi ức nói: "Những năm qua, trong lúc Vân Tố tỷ tỷ hôn mê, đại thúc thường xuyên tới thăm Vân Tố tỷ tỷ, còn giúp cho Vân Tố tỷ tỷ điều hòa tiên nguyên. Mỗi lần con nhìn thấy đại thúc đi ra ngoài cũng vô cùng suy yếu... Còn nữa, sau khi Vân Tố tỷ tỷ tỉnh lại, đại thúc hầu như ngày nào cũng đến đây thăm hỏi, là vì lo lắng cho vết thương của Vân Tố tỷ tỷ hay sao. Đừng nghĩ là con nhỏ tuổi không biết chuyện gì, Tiểu Vũ từng bảo với con, đây chính là sự yêu thích..."

"Ách! Tiểu... Tiểu thư..."

Nghe được những chuyện này, Bạch Mộc Trần cũng phải há hốc mồm cứng lưỡi, vô cùng xấu hổ. Đây là tiểu cô nương trong ấn tượng của mình trầm mặc ít nói, đơn thuần đáng thương hay sao chứ? Từ khi nào mà nàng lại biết được mấy thứ chuyện linh tinh như vậy?

"Ha ha, tiểu thư bây giờ đã giống Tam thiếu gia rồi, còn nhỏ mà đã lém lỉnh hơn người."

Cười khổ một tiếng, Bạch Mộc Trần ra vẻ thở dài nói: "Xem ra gần nhất tiểu thư việc học hành có vẻ quá đỗi dễ dàng, e rằng phải giao thêm nhiệm vụ rồi."

"A! Lại thêm nhiệm vụ sao!? Đại thúc..."

Tiểu Ức Khổ vẫn cảm thấy mình đã rất nỗ lực, nhưng Bạch Mộc Trần luôn luôn thỉnh thoảng giao phó nàng làm một vài việc, như sửa sang lại sách, sao chép chú giải, thậm chí luyện chế tiên phù và các loại khác... Làm tốt thì còn được, nhưng nếu có nửa điểm qua loa, không cần Bạch Mộc Trần mở miệng, Ôn Nhã đã nghiêm khắc răn dạy nàng.

Dĩ nhiên, mặc dù Tiểu Ức Khổ đã bị phạt không ít lần, nhưng trong lòng nàng hiểu được, vô luận mẫu thân hay là Bạch đại thúc, cũng đều muốn tốt cho nàng, vì vậy nàng chưa bao giờ có nửa câu oán trách, ngược lại càng thêm cố gắng.

Nhìn ra tâm tư của Tiểu Ức Khổ, Bạch Mộc Trần cười nói: "Trải qua học tập mấy năm, căn cơ của tiểu thư đã vững chắc, đan đạo cũng có thể xem là đã nhập môn, cũng đến lúc nên học một chút thuật pháp phòng thân, để sau này chẳng may gặp phải nguy hiểm, cần phải tự mình chống đỡ... Cho nên, tiểu thư sau này cần phải cố gắng hơn nữa mới được!"

"Nga a... A!?"

Tiểu Ức Khổ bỗng nhiên ngẩn ra, hai mắt chớp lên vẻ kích động: "Đại... Đại thúc, thật... thật sự là thế ư? Liệu có thể không...?"

Thuật pháp phòng thân, tự nhiên là thủ đoạn công kích hoặc là phòng ngự.

Tiểu cô nương này thỉnh giáo Bạch Mộc Trần chuyện đó không biết bao nhiêu lần, đáng tiếc đối phương đều lấy lý do là căn cơ chưa vững chắc, đan đạo chưa thành để từ chối nàng. Không nghĩ tới lần này đối phương lại chủ động nói ra, thật sự làm cho nàng vui mừng hết sức!

Nhìn bộ dáng Tiểu Ức Khổ vui sướng vô cùng, Bạch Mộc Trần cũng khẽ mỉm cười. Trước kia hắn từ chối tiểu cô nương này không phải là hắn muốn thế, mà chỉ hi vọng nàng có thể chuyên chú h���c tập đan đạo, gây dựng căn cơ vững chắc. Nhưng lần trước Tiểu Ức Khổ gặp nạn đã nhắc nhở Bạch Mộc Trần, ở một địa phương tràn ngập ỷ mạnh hiếp yếu như Tiên Giới, nếu như không thể tự bảo vệ mình, cho dù tài nghệ cao tới đâu, cũng khó tránh khỏi sẽ bị người khác kiềm chế, thậm chí có thể dẫn đến nguy hiểm đến tính mạng.

Bạch Mộc Trần trong lòng rất rõ ràng, tất cả các cuộc tranh đấu vì lợi ích đều cực kỳ tàn khốc. Một ngày nào đó chính mình sẽ rời khỏi Nam Môn thị tộc, rời khỏi mẹ con Ôn Nhã, cho nên trước khi hắn phải rời đi, hắn phải giúp cho hai mẹ con Ôn Nhã mạnh mẽ hơn, ít nhất là phải có được năng lực tự vệ.

"Bạch đại thúc, người chuẩn bị dạy con thứ gì ạ?"

"Tiểu thư muốn học cái gì?"

"Đương nhiên là tiên đạo pháp thuật vô cùng lợi hại, càng lợi hại càng tốt, để xem Tiểu Vũ sau này có còn dám trêu chọc con hay không!"

"Nga, thật vậy sao? Tam thiếu gia lại dám trêu chọc tiểu thư sao? Là tiểu thư trêu chọc hắn mới đúng..."

"Chuyện này... làm gì có làm gì có, hừ hừ, chính là hắn trêu chọc con."

"Ha ha, nếu như vậy, vậy thì bắt đầu từ luyện kiếm đi!"

"A! Thật nha! Thật tốt quá thật tốt quá!"

Cõi tiên tuy hiểm nguy, lòng người lại còn khó lường, biết tự bảo vệ mình mới là điều cốt yếu.

Phía bắc Cảnh Lan Lĩnh, cách xa hơn mười vạn dặm, chính là nơi Thiên Cứu phủ tọa lạc.

Bởi vì địa thế không thuận lợi, so sánh với sự phồn thịnh của Thiên Vi phủ, Thiên Cứu phủ địa thế xa xôi, cũng không có các thương đội lớn đến lập nghiệp, quả thật bề ngoài có chút tiêu điều vắng vẻ. Mà thân là Phủ chủ của Thiên Cứu phủ, Bùi Thiện Vân vẫn luôn cảm thấy có chí nhưng lực bất tòng tâm.

Lúc này, Bùi Thiện Vân đang đứng trong đình viện, lẳng lặng ngắm nhìn phía chân trời.

Trời đất thăm thẳm ngàn xưa dựng, vạn đại tiên triều ắt có hồi. Ai dám cười nói xưng tự tôn, một khúc huyền hoàng đoạn hồn phách.

Muôn đời năm tháng trước đây, bầu trời vẫn là bầu trời này, mặt đất vẫn là mặt đất kia, vô số cường giả san sát, vô số thế lực tranh hùng. Nhưng hôm nay, bầu trời vẫn thế, mặt đất cũng chẳng đổi thay, lại có bao nhiêu cường giả còn sống sót? Lại có bao nhiêu thế lực còn tồn tại?

Bùi Thiện Vân thích thơ văn, đồng thời hắn cũng rất thích quyền thế.

Có đôi khi, hắn đa sầu đa cảm giống một vị văn nhân; có đôi khi, hắn lòng dạ độc ác chẳng khác một kẻ kiêu hùng. Trong lòng hắn, thơ văn là một loại cảnh giới, là thứ điểm tô tâm hồn, là niềm vui thú của bản thân, còn quyền lực lại là căn nguyên của sức mạnh, là dục vọng cần theo đuổi, là khát vọng kiểm soát sinh mệnh. Hai bên mặc dù có chút mâu thuẫn, nhưng đồng dạng là sự thỏa mãn tâm linh.

Bùi Thiện Vân tu hành đến nay đã tám ngàn sáu trăm năm, thật tình nếu đem tính toán, so sánh với Thiên Vi phủ Phủ chủ Nguyễn Kinh Niên cao hơn một thế hệ, chỉ đáng tiếc nhiều năm như vậy, tu vi của hắn vẫn chỉ dừng ở Thiên Tiên Cửu Phẩm, chẳng thể nào tiến thêm một bước, mà Thiên Cứu phủ cũng dần dần bắt đầu suy thoái. Chuyện này đối với một người tham vọng ngút trời như hắn mà nói, không thể nghi ngờ là một đả kích thật lớn. Vì vậy, Bùi Thiện Vân mới liều m���ng tranh giành tài nguyên, phát triển thế lực, thậm chí không ngại trở mặt với Thiên Vi phủ, trở mặt với cả Thái Nhất Tông.

Thật ra thì thử nghĩ xem cũng không thấy có gì kỳ quái, Bùi Thiện Vân chính là Thiên Tiên Cửu Phẩm, tu vi đến cảnh giới của hắn, mọi tiềm lực dường như đã cạn kiệt, muốn tiến thêm một bước bước vào La Thiên, trừ phi có kỳ ngộ lớn, nếu không cuối cùng cả đời hắn cũng khó đạt thành tựu.

Ý nghĩ của Bùi Thiện Vân cùng Nguyễn Kinh Niên tương tự, nếu cảnh giới đã đạt đến cực hạn, sao không dùng quyền thế để gây sóng gió một phen.

Mơ ước trên đời này ai cũng có, Bùi Thiện Vân cũng không ngoại lệ. Giấc mộng của hắn chính là trở thành người đứng đầu ba mươi sáu phủ, thậm chí còn vượt lên trên Thái Nhất Tông, trở thành chúa tể của cả Phượng Lân Châu.

Dĩ nhiên, ý nghĩ như vậy không ít người đều có, nhưng ai có thể chân chính làm được tới trình độ như vậy? Mặc dù Bùi Thiện Vân cũng cảm thấy, đây chỉ là mơ ước, chỉ là một nguyện vọng viển vông, trên thực tế bản thân hắn cũng khó mà làm được.

Cát bụi phong trần khó rửa, hồng trần vạn trượng tựa phù du, công danh lợi lộc ai là người nắm giữ?

Suy nghĩ rối loạn, Bùi Thiện Vân tiện tay cầm lấy chén rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch.

Ngay lúc này, một đạo thanh quang xuyên không mà đến, rơi vào lòng bàn tay Bùi Thiện Vân, đích thị là một ngọc giản truyền tin xanh biếc.

"Ân?!"

Bùi Thiện Vân lướt mắt xem nội dung ngọc giản, sắc mặt nhất thời trầm hẳn, cũng không khỏi có vài phần kinh ngạc.

Trầm ngâm giây lát, Bùi Thiện Vân nhíu mày nói: "Cầm tín vật của ta, đi mời hai vị Phủ chủ Thiên Tội phủ cùng Thiên Ám phủ đến đây, bảo có việc cần thương lượng."

Nói xong, Bùi Thiện Vân lật tay lấy ra một chiếc ngọc tiên tiện tay vung ra, chỉ thấy không gian cạnh bên khẽ vặn vẹo, từ đó một thân ảnh bước ra, tiếp lấy ngọc tiên, sau đó cung kính thi lễ một cái liền biến mất tăm.

Bản dịch này được chắt lọc từ nguồn nguyên bản, đảm bảo sự truyền tải nguyên vẹn ý nghĩa.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free