Thiện Ác Bất Phân - Chapter 95: Suối vắng
Cuộc hoan lạc với Mị Kiều kết thúc chóng vánh, để lại trong Giang Tử Kiều một sự thỏa mãn thể xác nhưng cũng là một khoảng trống lạnh lẽo. Hắn đuổi nữ sát thủ nóng bỏng về phòng nàng ta như xua đi một món đồ chơi đã hết hứng thú. Nhưng khi chỉ còn lại một mình trong căn phòng nhuốm mùi ái ân, hình ảnh Lan Như Hương chạy đi trong nước mắt lúc nãy lại hiện về, ám ảnh tâm trí hắn.
Không giống như sự hả hê hay cảm giác kiểm soát tuyệt đối mà hắn thường cảm thấy sau khi chiếm đoạt những người phụ nữ khác, lần này, nỗi đau và sự tuyệt vọng trong ánh mắt nàng khi bị Mị Kiều làm nhục và chứng kiến hắn thân mật với kẻ khác lại khiến lòng hắn dấy lên một cảm giác khó tả. Đó không hẳn là tội lỗi theo kiểu thông thường, nhưng là một sự khó chịu, một sự áy náy mơ hồ rằng hắn đã đi quá xa, đã làm tổn thương người mà lẽ ra hắn nên... trân trọng hơn?
Lan Như Hương, người vợ hiền thục của ân nhân, người đã chăm sóc hắn những ngày đầu trọng sinh, người mà hắn luôn khao khát một cách đặc biệt... Nàng yếu đuối, mong manh như vậy, chạy ra ngoài trong đêm tối một mình, liệu có xảy ra chuyện gì không? Ý nghĩ đó khiến hắn không thể ngồi yên.
"Chết tiệt!" Hắn khẽ rủa một tiếng, sự lo lắng bất chợt lấn át cả sự mệt mỏi sau cơn mây mưa. Hắn không thể để nàng xảy ra chuyện gì được. Nàng là của hắn, dù theo cách nào đi nữa. Hắn phải đi tìm nàng, phải đảm bảo nàng an toàn, và phải... xoa dịu nàng.
Tử Kiều nhanh chóng mặc lại y phục chỉnh tề, cố gắng giũ bỏ mùi hương của Mị Kiều còn vương trên người. Hắn lặng lẽ rời khỏi nhà, hòa mình vào bóng đêm tĩnh lặng của Thạch Gia Thôn. Hắn đoán già đoán non nơi nàng có thể đến. Con suối nhỏ cuối thôn, nơi nàng thường ra đó một mình khi có tâm sự.
Bước chân hắn nhanh hơn. Khi đến gần bờ suối, quả nhiên hắn nghe thấy tiếng khóc thút thít, nức nở vọng lại từ phía những tảng đá lớn ven bờ. Tiếng khóc bị kìm nén đến đáng thương, khiến trái tim vốn đã chai sạn của Tử Kiều cũng phải khẽ nhói lên một cách lạ lùng.
Hắn chậm rãi bước ra khỏi bóng cây, cố gắng tạo ra tiếng động nhẹ để nàng không quá hoảng sợ. "Tẩu tử..." Hắn gọi khẽ, giọng trầm ấm mang theo sự quan tâm thực sự, khác hẳn vẻ lạnh lùng chiếm đoạt lúc trước.
Lan Như Hương nghe tiếng gọi quen thuộc, giật bắn mình quay lại. Thấy Tử Kiều đứng đó dưới ánh trăng, đôi mắt nàng mở lớn vì kinh ngạc, sợ hãi và cả tủi nhục. Nàng vội vàng đưa tay lau vội nước mắt, theo phản xạ muốn đứng dậy bỏ chạy.
"Đừng đi!" Tử Kiều bước nhanh tới, giữ nhẹ lấy cổ tay nàng, ngăn nàng lại. Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn truyền sang khiến nàng khẽ run lên. "Đêm khuya sương lạnh, tẩu ra đây một mình làm gì? Lại còn khóc nữa?"
Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng trên tảng đá ẩm ướt, kéo nhẹ nàng ngồi xuống cùng. Lần này, hắn không dùng sức mạnh để ép buộc, mà là một sự dẫn dắt nhẹ nhàng.
"Đệ... đệ đến đây làm gì?" Lan Như Hương lí nhí hỏi, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, khuôn mặt vẫn còn đẫm nước mắt. "Chuyện lúc nãy... đệ không cần để tâm đâu... Tẩu... tẩu không sao..." Giọng nàng lạc đi, rõ ràng là nói dối.
"Không sao ư?" Tử Kiều nhìn sâu vào đôi mắt sưng húp của nàng, giọng đầy vẻ "thương xót". "Nhìn tẩu thế này mà bảo là không sao? Là đệ không tốt... là đệ đã để A Kiều... làm tẩu khó xử..." Hắn cố tình đổ lỗi một phần cho Mị Kiều, dù biết rõ ai mới là người khơi mào và dung túng.
"Đệ xin lỗi... Đệ không nên để chuyện đó xảy ra..." Hắn đưa tay lên, lần này là thật lòng muốn lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má nàng. Ngón tay hắn ấm áp chạm vào làn da mềm mại, khiến nàng khẽ rùng mình nhưng không còn né tránh quyết liệt nữa.
Sự dịu dàng bất ngờ này của hắn khiến Lan Như Hương càng thêm tủi thân và yếu lòng. Nàng bật khóc nức nở, gục đầu vào vai hắn như một đứa trẻ tìm nơi nương tựa. "Tử Kiều... đệ ơi... tẩu phải làm sao bây giờ...? Chồng thì như vậy... người ngoài thì... Tẩu sống còn ý nghĩa gì nữa..."
Tiếng khóc của nàng như cứa vào lòng Tử Kiều. Hắn vòng tay ôm lấy thân hình mảnh mai đang run rẩy của nàng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng gầy. "Không sao đâu... có đệ ở đây rồi..." hắn thì thầm, giọng ấm áp đầy an ủi. "Đừng khóc nữa... Ngoan nào..."
Hắn để nàng khóc thỏa thuê trong lòng mình, cảm nhận hơi ấm và mùi hương cơ thể thanh khiết quen thuộc. Sự gần gũi này, sự yếu đuối và phó mặc hoàn toàn của nàng lại một lần nữa khơi dậy ngọn lửa dục vọng trong hắn. Nhưng lần này, nó không còn là sự chiếm đoạt thô bạo nữa, mà pha lẫn cả sự thương yêu, muốn che chở, muốn dùng thân thể mình để sưởi ấm, để xoa dịu nỗi đau của nàng.
Khi tiếng khóc đã ngơi bớt, hắn mới nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, nhìn sâu vào đôi mắt đẫm lệ. "Tẩu đẹp lắm, dù là lúc khóc," hắn nói khẽ, rồi không đợi nàng phản ứng, cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn.
Nụ hôn lần này rất khác. Nó không còn cuồng nhiệt chiếm đoạt, mà là sự dịu dàng, chậm rãi, như đang nếm trải, đang khám phá. Hắn dùng môi lưỡi của mình nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi mềm mại đang run rẩy của nàng, từ từ dẫn dắt nàng vào một thế giới khác, nơi chỉ có sự ấm áp và khoái lạc nhẹ nhàng.
Lan Như Hương ban đầu hơi cứng người lại vì bất ngờ và xấu hổ, nhưng sự dịu dàng của hắn, hơi ấm của hắn, và cả nỗi cô đơn, tuyệt vọng trong lòng đã khiến nàng từ từ thả lỏng. Nàng hé môi, vụng về đáp lại nụ hôn của hắn, một sự chấp nhận trong vô thức.
Nụ hôn kéo dài, sâu lắng và đầy cảm xúc. Tử Kiều cảm nhận được sự đáp lại ngày càng nhiệt tình hơn từ nàng. Hắn biết, trái tim nàng, dù tổn thương, vẫn còn chỗ cho hắn.
Bàn tay hắn bắt đầu khám phá cơ thể nàng một lần nữa, nhưng lần này là sự vuốt ve đầy trân trọng. Hắn luồn tay vào trong áo, chạm vào làn da mịn màng, ấm áp. Hắn tìm đến đôi gò bồng đảo, không còn là sự bú mút thô bạo, mà là những nụ hôn nhẹ nhàng, những cái liếm láp đầy yêu thương lên đầu vú đang cương cứng.
"Ưm..." Lan Như Hương khẽ rên lên, người hơi ngả ra sau, tựa vào lồng ngực hắn. Cảm giác được nâng niu, trân trọng này khiến nàng cảm thấy một sự ấm áp lạ thường, xua tan đi phần nào nỗi ô nhục lúc trước.
Tử Kiều lại di chuyển xuống thấp hơn. Hắn nhẹ nhàng kéo chiếc váy ngủ của nàng lên. Lần này, hắn không nhìn vào nơi đó với ánh mắt chiếm đoạt nữa, mà là sự ngưỡng mộ vẻ đẹp thiêng liêng. Hắn nhớ lại cảm giác được nàng vụng về "chăm sóc" lúc ở nhà tắm, một ý nghĩ chợt lóe lên.
Hắn quỳ xuống trước mặt nàng, nhìn sâu vào mắt nàng.
"Tẩu tử... hãy để đệ... giúp tẩu quên đi mọi muộn phiền nhé?"
Rồi hắn không đợi nàng trả lời, cúi đầu xuống, áp môi lưỡi mình vào đóa hoa bí ẩn đang e ấp mời gọi. Hắn muốn dùng chính sự dịu dàng của mình để "thanh tẩy" đi những gì nhơ nhớp mà hắn và cả hoàn cảnh đã gây ra cho nàng.
Lưỡi hắn nhẹ nhàng như cánh bướm, lướt trên hai cánh môi mềm mại, rồi tìm đến hạt châu nhỏ bé, day ấn, mơn trớn một cách đầy tinh tế và kiên nhẫn. Hắn không vồ vập, không thô bạo, chỉ dùng sự ấm áp và ẩm ướt của miệng lưỡi để từ từ đánh thức những khoái cảm sâu kín nhất trong nàng.
"A... Tử... Kiều..." Lan Như Hương thở dốc, cơ thể bắt đầu run lên không phải vì sợ hãi, mà là vì sự đê mê đang xâm chiếm. Nàng chưa bao giờ được ai đó đối xử dịu dàng và trân trọng như vậy ở nơi nhạy cảm này. Cảm giác vừa xấu hổ lại vừa sung sướng đến lạ kỳ.
Nàng đưa tay lên ôm lấy đầu hắn, những ngón tay luồn vào mái tóc, như một sự chấp nhận và mời gọi thầm lặng.
Tử Kiều cảm nhận được sự hưởng ứng của nàng, hắn càng thêm dịu dàng. Lưỡi hắn luồn vào sâu hơn, khám phá từng nếp gấp, hút lấy dòng mật ngọt đang tuôn chảy ngày càng nhiều. Hắn muốn nàng phải hoàn toàn tan chảy trong sự ôn nhu này.
Tiếng rên rỉ của Lan Như Hương ngày càng trở nên rõ ràng hơn, không còn là tiếng khóc nấc, mà là những âm thanh ái ân đầy bản năng. Nàng ưỡn người lên, đôi chân khẽ dạng ra, hoàn toàn mở lòng đón nhận sự chăm sóc của hắn.
Cuối cùng, khi cảm nhận được cơ thể nàng co giật mạnh mẽ, báo hiệu cơn cực khoái sắp đến, Tử Kiều mới từ từ rời khỏi nơi đó. Hắn ngẩng lên nhìn khuôn mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt nhắm nghiền nhưng hàng mi ướt đẫm khẽ rung động, khóe môi nở một nụ cười mãn nguyện trong vô thức.
Hắn đứng dậy, cởi bỏ y phục của mình. Dương vật cương cứng của hắn sừng sững dưới ánh trăng. Hắn nhẹ nhàng tách hai chân nàng ra, đưa vật nam tính của mình đặt vào cửa huyệt vẫn còn đang co thắt vì dư âm khoái lạc.
Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, như muốn hỏi một lời đồng ý cuối cùng. Lan Như Hương khẽ gật đầu, ánh mắt tràn ngập sự phó thác và tin tưởng.
Hắn từ từ đẩy vào. Lần này, không có sự thô bạo, chỉ có sự hòa quyện chậm rãi, ấm nóng. Bên trong nàng vẫn còn chặt khít nhưng đã mềm mại và trơn trượt hơn rất nhiều.
Tử Kiều bắt đầu di chuyển, nhịp điệu khoan thai, sâu lắng. Hắn ôm chặt lấy nàng, hôn lên mái tóc, lên vầng trán, thì thầm những lời dịu dàng bên tai nàng. Hắn muốn cuộc giao hoan này phải thật đẹp, thật đáng nhớ, như một sự bù đắp cho những tổn thương trước đó.
Lan Như Hương hoàn toàn thả lỏng trong vòng tay hắn. Nàng ôm lấy hắn, cảm nhận từng nhịp thúc đầy yêu thương đang xoa dịu tâm hồn nàng. Nàng rên rỉ khe khẽ, không phải vì đau đớn hay nhục nhã, mà là sự sung sướng thực sự khi được hòa quyện cùng người đàn ông này.
Cuộc mây mưa diễn ra thật chậm rãi, thật tình cảm dưới ánh trăng và tiếng suối reo. Không còn sự vội vã chiếm đoạt, chỉ còn sự giao hòa của hai tâm hồn đang tìm kiếm sự đồng điệu.
Khi cả hai cùng đạt đến đỉnh điểm, đó là một sự bùng nổ nhẹ nhàng nhưng lại kéo dài và sâu lắng. Tử Kiều bắn tinh vào sâu bên trong nàng, cảm nhận sự ấm áp và co thắt cuối cùng.
Hắn nằm xuống bên cạnh, kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt. Hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau.
[Hệ thống: Giao hợp với Lan Như Hương. Phát hiện yếu tố tình cảm và sự tự nguyện cao hơn. Điểm Thiện +20. Điểm Ác +1. Điểm Ác hiện tại: 973. Điểm Thiện hiện tại: 1890.]
[Cảnh báo Tâm Ma giảm nhẹ do có yếu tố tình cảm tích cực.]
"Hệ thống... lần này lại cộng điểm Thiện?" Tử Kiều hơi ngạc nhiên nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Xem ra cách tiếp cận "ôn nhu" này không chỉ làm hài lòng Lan Như Hương mà còn có lợi cho cả điểm số hệ thống của hắn.
Hắn nhìn Lan Như Hương đang thiếp đi trong lòng mình, khuôn mặt đã bình yên hơn rất nhiều. Lòng hắn dâng lên một cảm giác phức tạp. Hắn biết mình vẫn đang lợi dụng nàng, nhưng lần này, có lẽ đã có thêm một chút gì đó... gọi là tình cảm thực sự? Hắn không chắc. Chỉ biết rằng, hắn muốn giữ nàng bên mình, muốn bảo vệ nụ cười bình yên này.
Hắn nhẹ nhàng bế nàng lên, cẩn thận đưa nàng trở về căn nhà tranh, đặt nàng nằm xuống giường rồi đắp chăn cẩn thận. Hắn ngồi đó nhìn nàng một lúc lâu nữa, rồi mới lặng lẽ quay về phòng mình, lòng ngổn ngang nhưng cũng có chút gì đó thanh thản hơn. Ván cờ tình ái ở Thạch Gia Thôn này, xem ra còn phức tạp và khó lường hơn hắn tưởng.