Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Thiện Ác Bất Phân - Chapter 77: Chân tướng

Dương Lâm Trường háo hức đợi đến chiều tối hôm sau là không thể nhịn được nữa, lại vội vã tìm đến quán trọ nơi Giang Tử Kiều đang tá túc. Gã công tử bột này, sau khi được "khai sáng" bởi ba chiêu thức nhập môn hôm trước và màn "thưởng lãm" di nương tắm đầy kích thích, giờ đây coi Tử Kiều như một vị thần trong lĩnh vực chinh phục mỹ nhân, một kho tàng bí mật mà gã phải tìm mọi cách khai thác triệt để.

"Giang huynh đệ! Mau mau! Chỉ giáo thêm cho tiểu đệ vài chiêu nữa đi!" Lâm Trường vừa bước vào phòng đã vồ vập, kéo Tử Kiều ngồi xuống bàn trà, nơi Vân Nhi vừa ý tứ rót trà nóng đã vội vàng lui ra ngoài cùng Lão Mã. "Mấy chiêu hôm qua quả thực vi diệu, nhưng tiểu đệ cảm thấy vẫn chưa đủ 'đô'! Nhất là với những mỹ nhân băng giá, kiêu kỳ như... à mà thôi, huynh đệ hiểu mà!" Gã cười hề hề, ánh mắt liếc về hướng Liên Hoa Các.

Tử Kiều mỉm cười đầy ẩn ý, phong thái vẫn ung dung, tự tại. "Thiếu gia đừng nóng vội. Bí kíp chinh phục nhân tâm đâu phải chuyện một sớm một chiều. Hôm qua mới là nhập môn, để thiếu gia hiểu được cái 'thần'. Hôm nay, chúng ta sẽ đi sâu hơn vào những chiêu thức mang tính 'tâm công', đánh thẳng vào nội tâm và khao khát sâu kín của nữ nhân."

Hắn lại bắt đầu bài "giảng" của mình, giọng điệu vừa uyên bác lại vừa có phần thần bí, hoàn toàn chinh phục được sự tò mò và thán phục của Lâm Trường. Hắn giới thiệu về "Quan Tâm Đánh Lạc Hướng" – nghệ thuật tỏ ra quan tâm đến những sở thích, những nỗi niềm vu vơ của mỹ nhân, khiến họ cảm thấy được đồng cảm, được sẻ chia, từ đó dần hạ thấp phòng bị mà không hay biết.

"Ví như," Tử Kiều nói, mắt nhìn xa xăm như đang hồi tưởng, "Nàng thích đọc sách, thiếu gia không nên chỉ tặng sách quý, mà hãy tìm hiểu xem nàng thích thể loại nào, thích tác giả nào, rồi thỉnh thoảng 'vô tình' nhắc đến một câu thơ, một điển tích nàng tâm đắc. Hoặc nếu nàng hay thở dài nhìn ra cửa sổ, đừng vội hỏi nàng buồn chuyện gì, mà hãy kể về một nơi phong cảnh tươi đẹp nào đó, về sự tự do tự tại của mây trời, khơi gợi nỗi khao khát tiềm ẩn trong lòng nàng..."

Hắn lại nói về "Kích Thích Trí Tò Mò", dạy Lâm Trường cách nói chuyện nửa vời, cách tạo ra những bí mật nhỏ xung quanh bản thân, cách úp mở về những chuyến đi xa, những mối quan hệ đặc biệt, khiến mỹ nhân phải không ngừng suy đoán, tò mò muốn khám phá con người thật của thiếu gia. "Sự bí ẩn luôn có sức hấp dẫn chết người đối với nữ nhân, thiếu gia ạ."

Trong lúc Lâm Trường đang say sưa gật gù, cố gắng tiếp thu từng lời vàng ngọc, Tử Kiều lại khéo léo lái câu chuyện về Liễu Thanh Liên. "Tuy nhiên, với một người có hoàn cảnh đặc biệt, lại được Tướng quân 'giấu kỹ' như Liễu phu nhân, thì những chiêu thức này cần phải áp dụng một cách cực kỳ tinh tế. Thiếu gia có biết... nàng ấy thực sự mong muốn điều gì không? Ngoài sách vở ra, nàng còn có sở thích nào khác? Hay... có nỗi sợ hãi nào thầm kín?"

Dương Lâm Trường gãi đầu, cố lục lọi trong trí nhớ những thông tin ít ỏi mà gã biết hoặc nghe lỏm được. "Mong muốn à? Ta thấy nàng ấy suốt ngày chỉ quanh quẩn trong cái Liên Hoa Các đó, hết đọc sách lại đánh đàn, thêu thùa. Có lẽ nàng ấy muốn được ra ngoài nhiều hơn? Còn sợ hãi... ta cũng không rõ. Chỉ biết cha ta rất nghiêm khắc với nàng, có đặt ra nhiều quy tắc, cấm nàng tiếp xúc với người ngoài quá nhiều. Nghe nói trước khi vào phủ, gia đình nàng ấy gặp biến cố gì đó lớn lắm, có thể nàng ta còn ám ảnh chuyện cũ?"

"Gia đình gặp biến cố? Bị canh giữ nghiêm ngặt?" Tử Kiều lẩm bẩm, như đang tự phân tích nhưng thực chất là đang khơi gợi thêm. "Vậy thì 'tâm bệnh' của nàng ấy càng nặng. Việc thiếu gia quan tâm đến sức khỏe nàng ấy là rất đúng. Nhưng có lẽ, ngoài việc xem mạch, chúng ta cần phải 'bắt' đúng bệnh gốc mới mong chữa trị tận gốc được." Hắn nhìn Lâm Trường đầy ẩn ý. "Hay là... chúng ta lại đến Liên Hoa Các một chuyến nữa? Lần này, với tư cách là thầy thuốc, tại hạ sẽ thử dùng vài câu hỏi 'chẩn bệnh tâm lý' xem sao. Biết đâu lại khai thác được điều gì đó hữu ích cho việc... à... 'chữa bệnh' cho nàng, và cũng là cơ hội để thiếu gia thể hiện sự quan tâm sâu sắc hơn?"

Ý đồ quá rõ ràng, nhưng lại được bọc trong lớp vỏ "chữa bệnh" và "bí kíp", Dương Lâm Trường lập tức hưởng ứng nhiệt tình. "Được! Được! Ý kiến của huynh đệ quá hay! Chúng ta đi ngay! Ta cũng muốn xem huynh đệ dùng 'tâm công' với di nương thế nào!"

Vậy là, hai kẻ "đồng đạo" lại một lần nữa tìm đường đến Liên Hoa Các. Lần này, Liễu Thanh Liên đón tiếp họ với vẻ mặt có phần bình thản hơn, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên sự chờ đợi và cả một chút thách thức. Nàng vẫn vận bộ váy lụa trắng ngà, nhưng chiếc áo khoác ngoài dường như mỏng hơn, và cổ áo trong cũng trễ hơn một chút so với hôm qua, để lộ khe ngực sâu hút đầy mời gọi.

Sau vài câu chào hỏi, Tử Kiều lại đề nghị xem mạch. Liễu Thanh Liên lại đưa tay ra. Lần này, khi ngón tay Tử Kiều chạm vào cổ tay nàng, nàng không hề rụt rè mà còn khẽ ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi môi anh đào khẽ hé mở như muốn nói điều gì đó. Hơi thở nàng mang theo mùi hoa sen thoang thoảng, nhưng lại có phần gấp gáp hơn.

"Mạch tượng của phu nhân... vẫn còn chút rối loạn," Tử Kiều nói, mắt không rời khỏi đôi mắt đẹp kia. "Xem ra những ưu tư trong lòng vẫn chưa được giải tỏa."

"Tiên sinh nói phải," Thanh Liên đáp khẽ, giọng nói mềm mại như tơ. "Đêm qua thiếp lại không ngủ được. Cứ trằn trọc mãi... nghĩ đến những chuyện đã qua... rồi lại nghĩ đến tương lai mờ mịt..." Nàng thở dài, một tiếng thở dài não nề nhưng lại đầy khêu gợi khi lồng ngực phập phồng dưới lớp áo mỏng.

"Phu nhân có tâm sự gì, nếu không ngại, có thể chia sẻ với tại hạ," Tử Kiều nói, giọng đầy vẻ quan tâm. "Y học cho rằng, giải tỏa được tâm bệnh thì thân bệnh tự khắc sẽ lui."

Liễu Thanh Liên nhìn hắn, rồi lại liếc nhanh sang Dương Lâm Trường đang ngồi nghe với vẻ mặt đầy tò mò. Nàng lắc đầu nhẹ: "Những chuyện này... đâu tiện nói ra..."

"Có gì mà không tiện chứ!" Lâm Trường lại chen vào. "Di nương cứ nói với Giang huynh đệ đi! Huynh ấy là tri kỷ của ta, lại y thuật cao minh, chắc chắn sẽ giúp được người!"

Thanh Liên chỉ cười buồn, không đáp. Nàng đứng dậy, đi về phía cửa sổ, nhìn ra khu vườn tĩnh lặng. "Tiên sinh, có lẽ thiếp cần chút không khí trong lành. Hay là... người ra ngoài vườn cùng thiếp đi dạo một lát được không? Thiếp có vài loại kỳ hoa dị thảo mới trồng, muốn nhờ tiên sinh xem giúp."

Đây rõ ràng là một lời mời riêng, muốn tách Lâm Trường ra. Tử Kiều lập tức hiểu ý. "Được chứ. Tại hạ cũng rất hứng thú với các loại hoa cỏ." Hắn đứng dậy.

"Vậy còn ta?" Lâm Trường ngơ ngác hỏi.

"Thiếu gia cứ ngồi đây thưởng trà đợi một lát," Thanh Liên quay lại nói với gã, giọng ngọt ngào.

"Thiếp chỉ hỏi Giang tiên sinh vài câu về cây cỏ thôi, sẽ quay lại ngay."

Nói rồi, nàng không đợi Lâm Trường đồng ý, đã cùng Tử Kiều bước ra ngoài hoa viên nhỏ sau Liên Hoa Các, để lại gã công tử bột ngồi một mình với chén trà nguội lạnh và sự hụt hẫng khó tả.

Hoa viên phía sau khá nhỏ nhưng được chăm sóc rất kỹ lưỡng, hoa cỏ đua nhau khoe sắc, có cả một hồ nước nhỏ với hòn non bộ và mấy chú cá vàng đang tung tăng bơi lội. Không khí yên tĩnh và trong lành hơn hẳn bên trong phòng khách.

Khi đã đi được một đoạn khá xa, khuất sau những lùm cây, đảm bảo không còn ai nghe thấy, Liễu Thanh Liên mới dừng lại, quay người đối diện với Tử Kiều. Vẻ mặt nàng không còn nét u buồn hay e lệ nữa, thay vào đó là sự sắc sảo và dò xét.

"Giang tiên sinh," nàng nói thẳng, không vòng vo. "Người thực sự là ai? Mục đích người tiếp cận cha con họ Dương là gì?"

Tử Kiều cũng không bất ngờ trước câu hỏi này. Hắn biết nàng sớm muộn cũng sẽ hỏi. Hắn mỉm cười nhẹ: "Tại hạ là ai không quan trọng. Quan trọng là... chúng ta có chung kẻ thù hay không, Liễu phu nhân?"

Ánh mắt hai người giao nhau, một cuộc đấu trí thầm lặng diễn ra. Cả hai đều đang thăm dò, đánh giá đối phương.

Liễu Thanh Liên im lặng một lúc lâu, rồi khẽ thở dài. "Xem ra tiên sinh cũng không phải người tầm thường. Đúng vậy, tiện thiếp và cha con họ Dương... có mối thù không đội trời chung."

"Ồ?" Tử Kiều nhướng mày. "Xin phu nhân nói rõ hơn?"

"Tiện thiếp vốn là con gái của Liễu gia chủ, tri phủ Hàng Châu," Thanh Liên bắt đầu kể, giọng nói chứa đầy sự căm hận. "Gia phụ thanh liêm, chính trực, nhưng lại vô tình phát hiện ra con đường buôn lậu muối và vũ khí của Dương Anh cấu kết với một số quan lại khác và cả... Huyết Sát Đường. Ông ấy định thu thập đủ bằng chứng để mật báo về triều đình."

Nàng nghiến răng: "Nhưng Dương Anh đã ra tay trước. Hắn vu cho gia phụ tội danh thông đồng với giặc phỉ, rồi cho người sát hại cả nhà tiện thiếp. Chỉ có tiện thiếp may mắn trốn thoát được nhờ sự bảo vệ của một gia nô trung thành. Nhưng cuối cùng vẫn bị người của Dương Anh bắt lại."

Nàng cười một tiếng chua chát: "Hắn không giết tiện thiếp ngay, vì thấy tiện thiếp có chút nhan sắc. Hắn giữ tiện thiếp lại bên mình, coi như một chiến lợi phẩm, một công cụ để hắn thỏa mãn thú tính và khoe khoang. Hắn ép tiện thiếp phải làm vợ lẽ, nhốt trong cái Liên Hoa Các này, ngày ngày phải chịu đựng sự hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần."

Câu chuyện bi thảm của nàng khiến Tử Kiều không khỏi động lòng trắc ẩn, nhưng hắn vẫn giữ sự cảnh giác. "Vậy tại sao phu nhân lại dễ dàng phối hợp với tại hạ và thiếu gia trong màn kịch thăm bệnh?"

"Vì tiện thiếp thấy được cơ hội," Thanh Liên đáp, ánh mắt sắc bén trở lại. "Sự xuất hiện của tiên sinh, cách tiên sinh đối đáp với Lâm Trường, sự thông minh và bình tĩnh của người khi bị phát hiện nhìn trộm... tất cả cho tiện thiếp thấy tiên sinh không phải người đơn giản. Có lẽ... tiên sinh chính là người có thể giúp tiện thiếp báo thù."

Nàng tiến lại gần Tử Kiều hơn, giọng nói trở nên tha thiết xen lẫn quyến rũ: "Giang tiên sinh, nếu người có thể giúp tiện thiếp lật đổ Dương Anh, báo thù cho gia đình, tiện thiếp nguyện làm trâu làm ngựa, dùng cả tấm thân này để báo đáp công tử."

Nàng nói rồi, bất ngờ đưa tay kéo nhẹ vạt áo mình xuống thấp hơn nữa, để lộ gần như trọn vẹn đôi gò bồng đảo căng tròn, trắng nõn. Đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào mắt hắn, tràn ngập sự mời gọi và cam tâm tình nguyện.

"Chỉ cần công tử muốn... bất cứ lúc nào..."

Lời đề nghị quá mức thẳng thắn và táo bạo. Một mỹ nhân tuyệt sắc, mang trong lòng mối thù sâu nặng, lại sẵn sàng dâng hiến thân mình để đổi lấy cơ hội báo thù. Tử Kiều cảm thấy yết hầu mình khô lại. Dục vọng lại trỗi dậy mãnh liệt trước sự mời gọi đầy cám dỗ này.

Hắn biết đây là một cơ hội ngàn vàng để vừa có được mỹ nhân, vừa có được một đồng minh nắm giữ nhiều bí mật quan trọng. Nhưng hắn cũng cảm nhận được sự nguy hiểm tiềm ẩn. Người phụ nữ này thông minh, xinh đẹp và đầy thủ đoạn. Liệu nàng có thực sự đáng tin?

Hắn nhìn sâu vào đôi mắt nàng, cố gắng đọc vị những suy nghĩ ẩn giấu. Hắn đưa tay lên, nhưng không chạm vào cơ thể nàng, mà chỉ nhẹ nhàng kéo vạt áo nàng lại, che đi cảnh xuân quang mời gọi.

"Phu nhân," hắn nói, giọng trầm ổn. "Mối thù của cô cũng là mối thù của ta. Dương Anh và bè lũ của hắn cần phải bị trừng trị. Nhưng việc báo thù không thể chỉ dựa vào sự hy sinh thân xác."

Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt đầy sự tự tin và quyền lực: "Hãy tin ta. Ta có kế hoạch của riêng mình. Cô chỉ cần phối hợp tốt, cung cấp những thông tin cần thiết. Đến lúc thích hợp, ta sẽ cho cô cơ hội tự tay kết liễu kẻ thù. Còn bây giờ..." Hắn mỉm cười nhẹ. "...chúng ta nên quay lại trước khi tên công tử bột kia sốt ruột."

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free