Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Thiện Ác Bất Phân - Chapter 76: Khám bệnh

Sáng hôm sau, Dương Lâm Trường không đợi được mặt trời lên cao đã sốt sắng chạy sang cứ điểm bí mật của Tử Kiều. Gã công tử bột này sau một đêm ôm mộng về những "bí kíp" tán gái siêu việt, lại thêm hình ảnh người mẹ kế trẻ đẹp Liễu Thanh Liên ám ảnh, thì chẳng còn tâm trí nào nghĩ đến chuyện khác.

"Giang huynh đệ! Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đến Liên Hoa Các ngay thôi!" Lâm Trường vồ vập, vẻ mặt háo hức như đứa trẻ sắp được quà, hoàn toàn quên mất thái độ trịnh trọng cần có khi nhắc đến nơi ở của thiếp thất của cha mình.

Tử Kiều đã chuẩn bị sẵn sàng, vẫn trong bộ trường bào màu xanh thiên thanh trang nhã, tay cầm chiếc quạt giấy, phong thái ung dung, đối lập hẳn với sự nôn nóng của Lâm Trường. Hắn mỉm cười: "Thiếu gia không cần vội vàng như vậy. Thăm bệnh cần nhất là sự tĩnh tâm, nếu chúng ta đến quá đường đột, e rằng không tốt cho việc chẩn mạch."

Lời nói của hắn vừa như nhắc nhở, lại vừa như khơi gợi thêm sự tò mò về y thuật cao siêu, khiến Lâm Trường dù sốt ruột nhưng cũng phải gật gù nghe theo.

Hai người lại một lần nữa tiến về phía biệt viện Liên Hoa Các. Lần này là đường đường chính chính được mời đến, nhưng không khí vẫn không bớt đi vẻ âm u, tù túng. Canh phòng vẫn nghiêm ngặt, nhưng đám gia nhân thấy có thiếu gia dẫn đường thì không dám ngăn cản, chỉ cúi đầu nép sang một bên.

Bước vào phòng khách chính của Liên Hoa Các, Tử Kiều cảm nhận rõ sự khác biệt. Nơi này bài trí tinh tế, thanh nhã hơn hẳn cái phòng khách lòe loẹt của Lâm Trường, nhưng vẫn phảng phất một nỗi buồn và sự cô tịch khó tả. Liễu Thanh Liên đã ngồi chờ sẵn bên bàn trà, hôm nay nàng vận một bộ váy lụa màu trắng ngà, cổ áo không quá trễ nhưng chất liệu lụa mềm mại vẫn ôm sát lấy những đường cong yêu kiều. Mái tóc đen được búi cầu kỳ hơn một chút, cài một chiếc trâm bạc đơn giản mà thanh thoát. Nàng trang điểm rất nhẹ, gần như để mặt mộc, càng tôn lên vẻ đẹp thanh khiết, thoát tục, nhưng đôi mắt lại có chút quầng thâm mệt mỏi, khiến người ta không khỏi thương cảm.

Thấy hai người vào, nàng chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng thi lễ. "Thiếu gia, Giang tiên sinh."

"Di nương không cần đa lễ," Lâm Trường hấp tấp nói, mắt không rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của nàng. "Người cứ yên tâm, y thuật của Giang đại phu cao minh lắm!"

"Đa tạ thiếu gia và Giang tiên sinh đã có lòng," Thanh Liên đáp, giọng vẫn mềm mại nhưng có chút xa cách. Nàng mời hai người ngồi, rồi tự tay rót trà, động tác uyển chuyển, tao nhã. Ánh mắt nàng khẽ lướt qua Tử Kiều một cách kín đáo, một cái nhìn phức tạp, vừa như thăm dò, vừa như chờ đợi, lại vừa ẩn chứa một sự tính toán nào đó mà chỉ hắn mới có thể mơ hồ cảm nhận được.

Tử Kiều ngồi xuống đối diện, cũng nâng chén trà đáp lễ, bắt đầu vai diễn của mình. "Phu nhân khí sắc có vẻ không được tốt lắm. Xin phép cho tại hạ xem mạch."

Thanh Liên khẽ gật đầu, lại từ từ đưa cánh tay trắng nõn, thon thả đặt lên chiếc gối mềm trên bàn. Lần này, khi Tử Kiều vươn người tới, đặt ba ngón tay lên cổ tay nàng, hắn cảm nhận rõ hơn sự mềm mại, mịn màng của làn da nàng. Mạch đập vẫn khá đều, nhưng dường như còn nhanh hơn hôm qua một chút. Làn da nàng cũng không còn mát lạnh mà ấm áp lạ thường.

Nàng lại khẽ thở ra một hơi thật nhẹ, lần này mùi hương hoa sen thoang thoảng như đậm hơn, quyến rũ hơn, lướt qua cánh mũi Tử Kiều đầy mời gọi. Cổ tay nàng trong tay hắn khẽ cử động, những ngón tay mềm mại như vô tình cọ nhẹ vào lòng bàn tay hắn.

"Mạch tượng vẫn có chút rối loạn," Tử Kiều nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt đã có phần sâu hơn khi nhìn vào đôi mắt đang ngước lên nhìn mình của Thanh Liên. "Xem ra tâm tình phu nhân vẫn còn nhiều ưu tư."

"Giang tiên sinh nói phải," Thanh Liên khẽ đáp, giọng có chút u buồn. "Ở trong phủ này, tuy không thiếu thốn vật chất, nhưng lòng người lại khó đoán, thiếp thực sự cảm thấy... cô đơn." Nàng cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối, ánh mắt nhìn hắn đầy ẩn ý.

Dương Lâm Trường ngồi bên cạnh nghe vậy thì lại tưởng bở, vội chen vào: "Di nương đừng lo! Có ta ở đây rồi, ta sẽ thường xuyên đến thăm người, nói chuyện vui vẻ với người cho khuây khỏa!"

Thanh Liên chỉ mỉm cười nhẹ với Lâm Trường, một nụ cười xã giao hoàn hảo, rồi lại quay sang nhìn Tử Kiều, như thể chỉ có hắn mới thực sự hiểu được nỗi lòng của nàng.

"Xin phép phu nhân cho tại hạ xem sắc lưỡi," Tử Kiều nói, muốn tiếp tục thăm dò và cũng là để phá vỡ bầu không khí khó xử do Lâm Trường tạo ra.

Thanh Liên lại ngoan ngoãn hé môi, thè chiếc lưỡi nhỏ nhắn, hồng nhuận ra. Tử Kiều lại nghiêng người tới gần. Lần này, khoảng cách còn gần hơn trước. Hắn có thể nhìn rõ đôi môi nàng căng mọng, ẩm ướt, như mời gọi một nụ hôn. Khi hắn đang tập trung quan sát, chiếc lưỡi nàng lại khẽ đảo một vòng rất nhanh khiến Tử Kiều bất giác nuốt nước bọt.

Đồng thời, vai áo nàng lại "vô tình" trễ xuống nhiều hơn, để lộ gần như nửa bầu ngực bên trái. Da thịt trắng nõn, mịn màng nơi đó nổi bật dưới ánh sáng trong phòng.

"Khí huyết hư hao, tâm hỏa có phần vượng..." Tử Kiều lại đưa ra một nhận xét y học mơ hồ, nhưng ánh mắt không thể không dừng lại vài giây nơi cảnh xuân quang kia. Hắn cảm nhận rõ ràng sự cố tình trong từng hành động của nàng. Nàng đang thử hắn, đang muốn xem phản ứng của hắn, và cũng đang dùng chính vẻ đẹp của mình như một vũ khí.

"Có lẽ... tại hạ cần phải nghe thử hơi thở và cảm nhận nhiệt độ nơi ngực và lưng của phu nhân, xem có thực sự là do tâm hỏa hay không," Tử Kiều nói tiếp, quyết định chơi tới cùng với nàng. Hắn muốn xem nàng sẽ đi xa đến đâu.

Liễu Thanh Liên không hề tỏ ra bất ngờ hay ngượng ngùng. Nàng chỉ khẽ gật đầu, rồi từ từ quay lưng lại phía hắn. Bàn tay thon thả của nàng chậm rãi cởi bỏ nút cài của chiếc áo khoác ngoài bằng lụa, để nó trượt nhẹ xuống hai bên vai, rồi đến dây buộc của chiếc yếm lót bên trong cũng được nới lỏng.

Tấm lưng trần ngọc ngà, thon thả với đường cong hoàn hảo lại hiện ra trước mắt Tử Kiều, lần này còn rõ ràng và mời gọi hơn hôm trước. Hơi nước dường như vẫn còn vương lại trên làn da mịn màng, khiến nó trông càng thêm óng ả, quyến rũ.

"Phiền tiên sinh," nàng nói khẽ, giọng nói có chút gì đó run rẩy, nhưng không rõ là vì lạnh, vì ngượng hay vì đang cố gắng kiềm chế điều gì khác.

Dương Lâm Trường ngồi đó, mắt mở to hết cỡ, miệng há hốc nhìn tấm lưng trần tuyệt mỹ của người mẹ kế trẻ đẹp. Gã nuốt nước bọt ừng ực, hạ bộ đã sớm cương cứng dưới lớp quần lụa. Gã thầm khen Giang đại phu này đúng là biết cách "khám bệnh", tạo cơ hội ngàn vàng cho gã được "no mắt".

Tử Kiều hít một hơi sâu mùi hương hoa sen quyện với mùi da thịt nữ nhân đầy mê hoặc. Hắn đưa tay lên, lòng bàn tay ấm nóng áp nhẹ lên vùng lưng trên mịn màng của Thanh Liên.

Một luồng điện giật nhẹ chạy dọc cơ thể cả hai người. Tử Kiều cảm nhận rõ sự mềm mại, đàn hồi và cả sự run rẩy rất khẽ dưới tay mình. Làn da nàng nóng hơn bình thường một chút.

Hắn từ từ di chuyển bàn tay xuống thấp hơn, dọc theo đường cong cột sống, cảm nhận từng đốt xương tinh tế. Ngón tay hắn "vô tình" lướt qua phần eo thon thả, rồi dừng lại ở hõm lưng cong cong đầy quyến rũ.

"Phu nhân... có thấy khó thở hay tức ngực không?" hắn hỏi khẽ, giọng trầm khàn, hơi thở lại phả nhẹ vào gáy nàng.

"Có... có một chút..." Thanh Liên đáp lí nhí, người hơi ưỡn về phía trước, khiến cặp mông tròn trịa càng sát lại gần người hắn hơn.

Tử Kiều biết nàng đang diễn, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận sự kích thích mãnh liệt mà hành động này mang lại. Hắn di chuyển bàn tay vòng ra phía trước, đặt nhẹ lên phần bụng dưới mềm mại của nàng, ngay dưới rốn.

"Chỗ này... có cảm thấy trướng tức hay khó chịu không?" hắn lại hỏi, ngón tay cái khẽ day nhẹ lên vùng da bụng mịn màng.

"Ưm..." Thanh Liên khẽ rên lên một tiếng rất nhỏ, cơ thể lại run lên. Nàng lắc đầu nhẹ.

Bàn tay Tử Kiều lại "vô tình" trượt lên cao hơn một chút, mu bàn tay chạm nhẹ vào phần dưới của bầu ngực đang phập phồng. Hắn có thể cảm nhận được sự mềm mại và độ cong hoàn hảo của nó.

"Vậy... có lẽ khí tức bị tắc nghẽn ở trung tiêu," hắn lại đưa ra một lý do y học, nhưng bàn tay vẫn giữ nguyên vị trí, cái chạm nhẹ nhàng mà đầy ám muội đó như đang thử thách giới hạn của cả hai.

Liễu Thanh Liên cắn nhẹ môi dưới, đôi mắt đẹp nhìn xuống bàn tay hắn đang đặt trên bụng mình, rồi lại ngước lên nhìn vào mắt hắn qua tấm gương đồng đặt trên bàn trà gần đó. Ánh mắt nàng lúc này không còn vẻ thanh khiết nữa, mà tràn ngập sự mời gọi, sự táo bạo và cả một ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy.

Nàng khẽ lắc đầu, rồi thì thầm đủ để chỉ mình hắn nghe thấy: "Không phải khí tức tắc nghẽn... mà là... lòng thiếp đang loạn..."

Lời nói đầy ẩn ý này như một tín hiệu rõ ràng nhất. Nàng đang chủ động tấn công!

Tử Kiều tim đập mạnh. Hắn nhìn sâu vào mắt nàng qua gương, cũng đáp lại bằng một ánh mắt đầy ẩn ý và ham muốn. Hắn biết, màn "thăm bệnh" này sắp không còn đơn thuần là thăm bệnh nữa rồi. Hắn đưa tay còn lại lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, ngón tay lướt qua vành tai nhạy cảm.

Nhưng hắn vẫn chưa hành động gì thêm. Hắn muốn xem nàng sẽ làm gì tiếp theo.

Dương Lâm Trường ngồi đó, chứng kiến màn "thăm bệnh" đầy ám muội, dù không hiểu hết những ẩn ý sâu xa, nhưng cũng cảm nhận được bầu không khí nóng bỏng khác thường. Gã càng thêm tin tưởng vào "bí kíp" của Tử Kiều và háo hức chờ đợi đến lượt mình được "áp dụng". Gã hoàn toàn không biết rằng mình chỉ là một con tốt thí trên bàn cờ của hai kẻ cao tay hơn đang dùng chính gã làm lá chắn.

Buổi thăm bệnh kết thúc với một đơn thuốc bổ khí huyết vô thưởng vô phạt mà Tử Kiều kê ra. Hắn và Lâm Trường cáo từ ra về. Trước khi đi, Tử Kiều không quên trao cho Liễu Thanh Liên một ánh mắt đầy hứa hẹn. Nàng cũng đáp lại bằng một nụ cười bí ẩn.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free