Thiện Ác Bất Phân - Chapter 67: Mưu định
Bầu không khí trong căn phòng trọ vào buổi sáng hôm sau nặng nề một cách khác thường. Sự thật về thân phận của Vân Nhi và lời cầu viện của Đoạn Hồn Cốc đã được phơi bày, dù trong một hoàn cảnh đầy ép buộc và ám muội. Lớp mặt nạ ngây thơ, hiền lành của Vân Nhi đã phần nào bị lột bỏ, thay vào đó là sự căng thẳng, lo âu và cả một chút cam chịu của người đang mang trên vai vận mệnh của cả môn phái.
Nàng ngồi lặng lẽ ở góc phòng, không còn dám nhìn thẳng vào Tử Kiều như trước. Đêm qua, hắn đã dùng thủ đoạn không mấy quang minh để ép nàng nói ra bí mật, đã xâm phạm nàng dù chỉ bằng ngón tay và sự kích thích đầy nhục nhã. Nàng vừa sợ hãi quyền lực và sự thâm sâu khó lường của hắn, lại vừa le lói một niềm hy vọng rằng hắn chính là cứu tinh duy nhất cho Đoạn Hồn Cốc. Tâm trạng nàng rối bời, không biết nên căm giận, sợ hãi hay biết ơn.
Đông Tuyết vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường ngày, nhưng sự quan sát của nàng trở nên kỹ lưỡng hơn. Nàng nhận ra sự thay đổi trong bầu không khí, cảm nhận được sự căng thẳng giữa Quân sư và Vân Nhi sau đêm qua. Dù không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng trực giác của một sát thủ cho nàng biết có điều gì đó rất quan trọng vừa được hé lộ. Nàng chỉ im lặng làm tốt nhiệm vụ cảnh giới và bảo vệ, không can thiệp vào chuyện riêng của Quân sư.
Giang Tử Kiều, sau một đêm gần như thức trắng để tiêu hóa thông tin mới và đối mặt với sự trêu ngươi của Hệ thống, cũng đã lấy lại vẻ bình tĩnh cố hữu. Hắn không còn nhìn Vân Nhi với ánh mắt dò xét hay trêu đùa nữa. Nàng giờ đây không còn là một ẩn số cá nhân cần giải mã, mà là một quân cờ, một đầu mối liên lạc quan trọng với Đoạn Hồn Cốc, một thế lực mới đầy tiềm năng nhưng cũng không kém phần bí ẩn.
Hắn ngồi bên bàn, tay cầm chén trà đã nguội lạnh, tâm trí hoàn toàn tập trung vào việc phân tích tình hình và hoạch định kế sách. Đoạn Hồn Cốc gặp nạn bởi một phó tướng trấn thủ biên ải phía Nam. Kẻ này tham lam, tàn bạo, lại có thể có liên hệ với các thế lực phản nghịch ở Kinh Thành. Đây rõ ràng không phải là một vụ việc đơn lẻ.
"Ảnh Nguyệt Các hành động trong bóng tối, chuyên về ám sát và tình báo. Đối đầu trực diện với quan quân triều đình, dù là kẻ biến chất, cũng không phải là sở trường và dễ gây ra hậu quả khó lường, làm lộ thân phận thật sự của chúng ta với triều đình," Tử Kiều lẩm bẩm phân tích. Hắn nhớ lại lời Lý Khởi Phong về mối quan hệ giữa Ảnh Nguyệt Các và Thanh Quân Trắc – một sáng một tối, cùng phụng sự Hoàng Đế nhưng cũng có sự phân chia và kiềm chế lẫn nhau.
"Đúng rồi! Thanh Quân Trắc!" Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn. Thanh Quân Trắc là lực lượng tình báo và an ninh chính thức của triều đình. Họ có quyền điều tra quan lại, có lực lượng công khai, có danh nghĩa chính thống để đối phó với một phó tướng làm càn ở biên ải. Nếu Ảnh Nguyệt Các có thể hợp tác với Thanh Quân Trắc trong vụ này, đó sẽ là một nước cờ hoàn hảo.
Ảnh Nguyệt Các cung cấp thông tin tình báo chi tiết về tên phó tướng (thông qua Đoạn Hồn Cốc và mạng lưới riêng), cung cấp bằng chứng về sự biến chất, tham lam và có thể cả việc cấu kết với ngoại tộc hoặc phản loạn của hắn. Thanh Quân Trắc sẽ dùng những thông tin đó, đường đường chính chính tiến hành điều tra, lập án, bãi chức và trừng trị tên phó tướng theo luật pháp triều đình.
Như vậy, Đoạn Hồn Cốc sẽ được giải cứu một cách "danh chính ngôn thuận". Ảnh Nguyệt Các vừa đạt được mục đích giúp đỡ đồng minh tiềm năng, vừa có thể mượn đao diệt trừ một mắt xích của phe phản nghịch, lại vừa không cần trực tiếp nhúng tay vào việc đối đầu với quan quân, tránh được rủi ro bại lộ thân phận hoàng gia. Một mũi tên trúng nhiều đích!
Kế hoạch này đòi hỏi sự phối hợp ở cấp cao nhất. Hắn cần phải thuyết phục Lý Khởi Phong về lợi ích của việc hợp tác này. Và quan trọng hơn, Lý Khởi Phong phải có cách liên hệ và đủ "ảnh hưởng" để thuyết phục người đứng đầu Thanh Quân Trắc – một nhân vật chắc chắn cũng không hề đơn giản – chấp nhận hợp tác với một tổ chức "giang hồ" như Ảnh Nguyệt Các trong mắt họ.
"Việc này phải đợi đến Kinh Thành mới có thể tiến hành," Tử Kiều tự nhủ. Hắn sẽ thông qua Ảnh để truyền đạt ý tưởng này đến Lý Khởi Phong, đề nghị một cuộc gặp mặt bí mật giữa ba bên tại Kinh Thành để bàn bạc cụ thể.
Xác định được hướng đi rõ ràng, tâm trạng Tử Kiều cũng trở nên quyết đoán hơn. Hắn đứng dậy, nhìn Vân Nhi vẫn đang ngồi co rúm trên giường.
"Vân Nhi cô nương," hắn nói, giọng đã trở lại vẻ bình tĩnh, không còn sự ép buộc hay trêu đùa. "Chuyện của Đoạn Hồn Cốc, ta đã có phương hướng sơ bộ. Nhưng cần thời gian để xác minh và chuẩn bị. Từ giờ đến Kinh Thành, cô nương cứ yên tâm dưỡng sức. Mọi việc cứ nghe theo sự sắp xếp của ta."
Hắn không nhắc gì đến chuyện đêm qua, coi như nó chưa từng xảy ra, hoặc chỉ là một phương tiện cần thiết để đạt được mục đích. Thái độ công tư phân minh này khiến Vân Nhi vừa có chút nhẹ nhõm vì không bị truy cứu thêm, lại vừa cảm thấy một sự lạnh lùng khó tả từ hắn. Nàng chỉ biết gật đầu vâng dạ.
Vậy là, ba người lại tiếp tục hành trình lên Kinh Thành. Nhưng bầu không khí đã hoàn toàn thay đổi. Không còn những màn trêu đùa tình ái giữa Tử Kiều và Vân Nhi, cũng không còn sự căng thẳng vì bị thăm dò. Thay vào đó là một sự im lặng có phần nặng nề và tập trung hơn.
Tử Kiều phần lớn thời gian ngồi trầm ngâm suy nghĩ, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ hoặc đọc những cuốn sách mang theo, nhưng tâm trí hắn đang mải mê với những kế hoạch về Đoạn Hồn Cốc, về Thanh Quân Trắc, về Huyết Sát Đường và cả cách để cân bằng điểm Thiện Ác trong Hệ thống.
Thỉnh thoảng, hắn lại quay sang hỏi Vân Nhi những câu hỏi rất cụ thể về địa hình Lĩnh Nam, về các loại độc dược đặc trưng của Đoạn Hồn Cốc, về khả năng chiến đấu của các thành viên, về những kẻ thù khác mà họ từng đối mặt... Hắn đang thu thập thông tin một cách hệ thống để đánh giá thực lực và giá trị của đồng minh tiềm năng này.
Vân Nhi cũng trả lời một cách thành thật và chi tiết hơn. Nàng biết giờ đây số phận của môn phái phụ thuộc rất nhiều vào vị Quân sư này, nàng cần phải thể hiện giá trị của Đoạn Hồn Cốc. Nàng kể về những loại kỳ độc mà chỉ môn phái mình mới có, về khả năng chế tạo thuốc giải độc và các loại dược liệu quý hiếm, về mạng lưới thu thập tin tức ở vùng biên ải phía Nam mà họ đã xây dựng qua nhiều thế hệ. Những thông tin này càng khiến Tử Kiều thêm hứng thú và tin tưởng vào quyết định hợp tác.
Đông Tuyết vẫn giữ vai trò người bảo vệ thầm lặng. Nàng cảm nhận rõ sự thay đổi trong bầu không khí, sự nghiêm túc và tập trung cao độ của Tử Kiều. Nàng không hiểu rõ về Đoạn Hồn Cốc hay những kế hoạch lớn lao kia, nhưng nàng biết Quân sư đang chuẩn bị cho một ván cờ quan trọng. Nàng chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là bảo vệ hắn an toàn tuyệt đối. Ánh mắt nàng nhìn Tử Kiều đôi khi thoáng chút lo lắng, nhưng nhiều hơn là sự tin tưởng và... một chút gì đó ngưỡng mộ thầm lặng trước tài trí của hắn.
Hành trình cứ thế lặng lẽ trôi đi. Không còn những cảnh hương diễm mập mờ, không còn những lời trêu ghẹo động tình. Chỉ có tiếng bánh xe lăn đều trên đường, tiếng gió thổi qua những cánh rừng, và sự im lặng đầy toan tính của ba con người đang hướng về Kinh Thành – trung tâm của quyền lực, âm mưu và cả những cơ hội đổi đời. Tử Kiều biết, khi đến đó, một chương mới thực sự của cuộc đời hắn mới chính thức bắt đầu.