Thiện Ác Bất Phân - Chapter 61: Tính kế
Những ngày tháng tại Thạch Gia Thôn sau khi Tử Kiều trở về trôi qua trong một sự bình lặng tương đối. Hắn tận hưởng khoảng thời gian "nghỉ ngơi" này theo cách riêng của mình, dồn tâm trí vào việc hệ thống lại những gì đã xảy ra và hoạch định những bước đi chiến lược cho tương lai với vai trò mới là Quân sư của Ảnh Nguyệt Các.
Ban ngày, hắn thường ngồi một mình dưới mái hiên nhà, tay cầm một cuốn sách thuốc nhưng tâm trí lại đang lơ đãng tương tác với giao diện Hệ thống Thiện Ác Bất Phân. Các chỉ số hiện lên rõ ràng trong đầu hắn:
[Người chơi: Giang Tử Kiều]
[Trạng thái: Phàm Nhân]
[Cấp độ: 1]
[Điểm Thiện: 1000]
[Điểm Ác: 505]
[Nghiệp Điểm chưa phân bổ: 400]
[Kỹ năng: Sơ cấp Ẩn Thân Thuật]
[Nhiệm vụ chính tuyến (Giai đoạn 1): Hoàn thành giao hợp tự nguyện với 10 người phụ nữ khác nhau. Tiến độ: 5/10.]
[Nhiệm vụ phụ: Chưa có]
[Cửa hàng: Chưa mở khóa]
Điểm Thiện 1000, điểm Ác 505... 400 Nghiệp Điểm... Nhiệm vụ còn cần 5 người nữa. Hắn nhíu mày tính toán. Hệ thống này quả thực khó lường. Việc cân bằng Thiện Ác và sử dụng Nghiệp Điểm hiệu quả sẽ là chìa khóa quan trọng. Hắn cần mạnh hơn, không chỉ về mưu lược mà còn cả thực lực, kỹ năng [Ẩn Thân Thuật] là chưa đủ. Có lẽ nên dùng Nghiệp Điểm để thử mở khóa Cửa Hàng hoặc tìm cách nhận thêm nhiệm vụ phụ?
Đang suy tư, Tử Kiều chợt nghe tiếng cười nói vui vẻ từ sân nhà bên cạnh. Hắn ngẩng lên nhìn. Lan Như Hương đang ngồi cùng Mị Kiều và Đông Tuyết dưới giàn thiên lý, tay thoăn thoắt đan áo len. Nàng trông thực sự tươi tắn hơn, nụ cười rạng rỡ khi nghe Mị Kiều kể chuyện phiếm.
Mị Kiều thì vẫn giữ vẻ hoạt bát, lẳng lơ, luôn biết cách khuấy động không khí. Đông Tuyết ngồi im lặng hơn, tay cầm một cuốn sách (có lẽ là về võ học hoặc y dược mà Tử Kiều đưa cho), nhưng cũng không hoàn toàn tách biệt, thỉnh thoảng lại khẽ nhếch môi khi nghe Mị Kiều nói điều gì đó quá hài hước.
Lan Hương vui vẻ hơn, tốt. Tử Kiều lạnh lùng phân tích. Nàng bớt nghĩ về Đại Hùng sẽ càng dễ dàng chấp nhận sự sắp đặt của mình. Mị Kiều và Đông Tuyết ở cạnh cũng giúp nàng khuây khỏa, đồng thời cũng nằm trong tầm kiểm soát của mình. Hắn quan sát sự tương tác giữa họ như một người chơi cờ, không hề có chút ghen tuông, chỉ đơn thuần là tính toán và đánh giá.
Đêm đó, Tử Kiều lại trằn trọc. Đầu óc hắn đầy ắp những kế hoạch về Huyết Sát Đường, về việc củng cố lực lượng Ảnh Nguyệt Các. Nhưng bên cạnh đó, những hình ảnh về các người phụ nữ cũng không ngừng hiện về. Lan Như Hương với vẻ dịu dàng mời gọi đầy tội lỗi. Mị Kiều nóng bỏng sẵn sàng phục vụ. Và Đông Tuyết... tảng băng đã từng tan chảy dưới tay hắn.
Hắn nhớ lại đêm ở Kinh Thành, nhớ lại sự mãnh liệt bất ngờ của nàng khi bị ép buộc đến đỉnh điểm. Hắn tò mò muốn biết, liệu đó chỉ là phản ứng sinh lý đơn thuần trong tình thế đó, hay ngọn lửa dục vọng thực sự đã được nhen nhóm bên trong lớp băng giá kia? Hắn cảm thấy một thôi thúc muốn kiểm chứng lại, muốn khám phá sâu hơn con người thật của nàng. Dục vọng thể xác, sự tò mò và cả ý muốn chinh phục lại trỗi dậy.
Hắn đứng dậy, quyết định tìm đến nàng. Không cần lý do, không cần tình huống ngẫu nhiên. Hắn là Quân sư, và hắn muốn nàng đêm nay.
Hắn lặng lẽ đi sang căn nhà bên cạnh. Cửa phòng Đông Tuyết chỉ khép hờ. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Ánh trăng mờ ảo chiếu qua cửa sổ, rọi lên bóng dáng Đông Tuyết đang ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, dường như đang tĩnh tọa điều tức. Nàng mặc bộ đồ ngủ bằng lụa trắng đơn giản, nhưng vẫn tôn lên những đường nét thanh mảnh mà đầy sức sống của cơ thể.
Nghe tiếng động rất khẽ, Đông Tuyết lập tức mở mắt. Đôi mắt nàng trong đêm tối vẫn sắc như dao, lạnh lùng nhìn hắn. Thấy là Tử Kiều, sự cảnh giác trong mắt nàng giảm đi, nhưng thay vào đó là một vẻ phức tạp khó tả. Nàng biết hắn đến đây làm gì.
"Quân sư?" Nàng khẽ gọi, giọng vẫn đều đều nhưng có chút gì đó khác lạ so với ban ngày.
Tử Kiều không đáp lời. Hắn bước thẳng tới giường, ngồi xuống đối diện nàng, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào nàng. Hắn đưa tay lên, chạm nhẹ vào má nàng. Làn da nàng mát lạnh, mịn màng.
Đông Tuyết khẽ run lên một cái rất nhẹ, nhưng lần này nàng không né tránh. Nàng chỉ nhìn hắn, đôi môi mỏng mím lại, như đang chờ đợi.
"Đêm ở Kinh Thành..." Tử Kiều thì thầm, giọng khàn đặc. "...ta vẫn chưa quên."
Ánh mắt Đông Tuyết dao động. Nàng nhớ lại đêm đó, sự sợ hãi, nhục nhã, nhưng cả khoái cảm mãnh liệt đến không thể kiểm soát. Nàng cúi mặt xuống, hàng mi dài khẽ rung động.
Thấy nàng không phản kháng, Tử Kiều xem đó là một sự ngầm chấp thuận. Hắn cúi xuống, tìm đến đôi môi lạnh của nàng. Hắn hôn nhẹ nhàng lúc đầu, rồi dần trở nên mãnh liệt hơn. Đông Tuyết hơi cứng người lại, nhưng rồi cũng từ từ hé môi, vụng về đáp lại. Nụ hôn của nàng vẫn còn sự gượng gạo của lý trí đang đấu tranh, nhưng cũng có sự đáp lại của bản năng và có lẽ cả chút ham muốn bị chôn giấu.
Tử Kiều luồn tay vào trong áo ngủ của nàng, tìm đến đôi gò bồng đảo săn chắc, vừa vặn. Hắn kéo nhẹ chiếc áo lót đơn giản sang một bên, để lộ bầu vú trắng nõn với đầu nhũ hoa hồng hào đã sớm cương cứng. Hắn cúi đầu xuống, áp môi mình vào đó, bắt đầu bú mút.
Lần này, phản ứng của Đông Tuyết rõ ràng hơn.
Nàng khẽ ưỡn người lên, một tiếng rên rất nhẹ bật ra từ cổ họng. Bàn tay nàng theo bản năng đưa lên, bám nhẹ vào vai hắn, những ngón tay khẽ siết lại. Cơ thể nàng đang phản ứng lại sự kích thích quen thuộc, và lần này, dường như không còn hoàn toàn là sự ép buộc nữa.
Tử Kiều cảm nhận được sự thay đổi đó. Hắn càng thêm hứng khởi. Hắn bú mút mạnh hơn, dùng lưỡi trêu đùa đầu vú đang ngày càng nhạy cảm. Hắn rời khỏi bên này, chuyển sang bên kia, để lại những dấu hôn đỏ ửng trên làn da trắng như tuyết.
Hắn di chuyển xuống thấp hơn, kéo chiếc quần ngủ của nàng xuống, để lộ âm đạo thanh khiết, gọn gàng. Nơi đó đã hơi ẩm ướt. Hắn lại cúi đầu xuống, dùng miệng lưỡi của mình để kích thích, liếm láp.
"A..." Lần này tiếng rên của Đông Tuyết không còn là tiếng hét vì sợ hãi hay nhục nhã, mà là tiếng rên khe khẽ của khoái cảm thực sự. Cơ thể nàng run rẩy, đôi chân dài khẽ co lại rồi lại duỗi ra trong sự đê mê. Nàng không còn cố gắng chống cự nữa, dường như đã chấp nhận và thậm chí đang tận hưởng sự xâm phạm đầy khoái lạc này. Nàng vẫn nhắm mắt, nhưng khuôn mặt đã ửng hồng, đôi môi hé mở thở dốc.
Tử Kiều say sưa với việc mang lại khoái cảm cho nàng. Hắn liếm dọc khe thịt, mút mạnh hạt châu đang sưng cứng, luồn lưỡi vào sâu hơn khám phá bên trong. Hắn muốn thấy tảng băng này thực sự tan chảy, muốn thấy sự đam mê ẩn giấu bên trong nàng bùng nổ.
Khi cảm nhận được cơ thể nàng co giật mạnh mẽ, báo hiệu cơn cực khoái sắp đến, hắn mới rời khỏi nơi đó. Hắn nhìn khuôn mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt mơ màng ngấn nước. Hắn nâng người dậy, đưa dương vật đã cương cứng cực điểm của mình đặt vào cửa huyệt đang co thắt mời gọi.
Hắn từ từ đẩy vào. Lần này, không còn sự đau đớn của lần đầu, chỉ còn cảm giác chặt khít, ấm nóng và trơn trượt. Đông Tuyết khẽ rên lên một tiếng dài đầy thỏa mãn khi cảm nhận được sự lấp đầy quen thuộc.
Tử Kiều bắt đầu di chuyển, chậm rãi lúc đầu, rồi dần dần tăng tốc. Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, thấy sự lạnh lùng đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy. Nàng cũng nhìn hắn, rồi chủ động vòng tay ôm lấy cổ hắn, đôi chân quấn quanh hông hắn, bắt đầu phối hợp một cách nhiệt tình và có phần... hoang dại.
Cuộc giao hoan lần này hoàn toàn khác đêm ở Kinh Thành. Nó không còn sự ép buộc, mà là sự hòa quyện của hai cơ thể đang cùng nhau tìm kiếm khoái lạc. Tiếng rên rỉ của Đông Tuyết không còn bị kìm nén, tiếng da thịt va chạm vang vọng khắp phòng. Nàng chủ động thay đổi tư thế, khi thì nằm trên, khi lại để hắn thúc từ phía sau, mỗi tư thế đều mang lại những cảm giác mãnh liệt và mới lạ.
Cuối cùng, sau một hồi mây mưa cuồng nhiệt, cả hai cùng đạt đến đỉnh điểm trong sự hòa quyện tuyệt đối. Tử Kiều bắn tinh sâu vào bên trong nàng. Hắn nằm xuống bên cạnh, ôm lấy thân hình mềm mại, nóng bỏng của nàng vào lòng, cảm nhận sự thỏa mãn lan tỏa.
Đông Tuyết dụi đầu vào ngực hắn, hơi thở vẫn còn hổn hển. Nàng im lặng một lúc lâu, rồi mới thì thầm, giọng nói vẫn còn chút run rẩy nhưng đã không còn băng giá: "Tại sao... lại là thiếp?"
Tử Kiều vuốt ve mái tóc nàng, khẽ cười: "Vì nàng đặc biệt." Hắn không nói dối hoàn toàn. Sự tương phản trong con người nàng thực sự khiến hắn bị cuốn hút.
Nàng không nói gì thêm, chỉ nhắm mắt lại, dựa vào lòng hắn tìm kiếm sự bình yên sau cơn bão tình.
[Hệ thống vang lên: Hoàn thành giao hợp tự nguyện với Đông Tuyết. Nhiệm vụ chính tuyến không có tiến triển (do đối tượng đã được tính trước đó).]
[Phát hiện sự thay đổi tích cực trong trạng thái tâm lý và tình cảm của đối tượng. Điểm Thiện +50. Điểm Ác +1 (Bản chất hành vi giao hợp). Điểm Thiện hiện tại: 1050. Điểm Ác hiện tại: 506.]
Lại cộng điểm Thiện? Tử Kiều nhíu mày rồi lại mỉm cười. Xem ra việc làm cho "tảng băng" này tan chảy và cảm thấy thỏa mãn cũng được hệ thống ghi nhận là việc tốt. Hệ thống này quả thực ngày càng thú vị. Hắn ôm chặt Đông Tuyết hơn, cảm thấy một sự gắn kết mới, phức tạp hơn vừa được hình thành giữa họ.