Thiện Ác Bất Phân - Chapter 60: Tửu lệnh
Những ngày ở Thạch Gia Thôn, sau khi Tử Kiều trở về, trôi qua trong một sự yên tĩnh có phần đơn điệu. Việc lớn đã tạm gác lại, kẻ thù đã bị đẩy lùi, hắn có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn để đọc sách, tĩnh tâm, nhưng đôi khi sự bình lặng quá mức lại khiến chàng thư sinh vốn quen với sóng gió cảm thấy có chút buồn tẻ. Bên cạnh hắn là ba người phụ nữ, mỗi người một vẻ, một tâm tư: Lan Như Hương dịu dàng, ngày càng quyến luyến nhưng vẫn còn đó sự e dè; Mị Kiều nóng bỏng, lẳng lơ luôn tìm cách trêu chọc; và Đông Tuyết lạnh lùng, bí ẩn nhưng lại khiến hắn tò mò muốn khám phá.
Một buổi tối, trăng sáng vằng vặc, gió thổi hiu hiu mang theo hương lúa chín từ ngoài đồng. Sau bữa cơm tối đạm bạc nhưng ấm cúng, Tử Kiều bất chợt nảy ra một ý nghĩ. Hắn nhìn ba người phụ nữ đang ngồi lặng lẽ mỗi người một góc, không khí có phần hơi trầm lắng, liền mỉm cười đề nghị:
"Đêm nay trăng đẹp quá, chúng ta ngồi không cũng buồn. Hay là... ta chơi một trò chơi nhỏ cho thêm phần thú vị?"
Lan Như Hương hơi ngẩn người, ngước nhìn hắn dò hỏi. Mị Kiều lập tức hưởng ứng, đôi mắt sáng lên đầy hứng thú: "Ô, chơi gì vậy công tử? Thiếp thích chơi lắm!" Đông Tuyết thì chỉ khẽ nhướng mày, tỏ vẻ không quan tâm nhưng cũng không phản đối.
"Một trò chơi uống rượu đơn giản thôi," Tử Kiều giải thích, lấy ra một bộ xúc xắc và mấy chiếc bát uống rượu nhỏ. "Chúng ta lần lượt gieo xúc xắc. Ai có số điểm thấp nhất trong vòng đó sẽ phải chịu một hình phạt nho nhỏ, rất nhẹ nhàng thôi nhé," hắn nhấn mạnh, nhìn về phía Lan Như Hương đang có vẻ hơi lo lắng. "Người bị phạt có thể chọn một trong ba: uống cạn một chén rượu này," hắn chỉ vào chén rượu nhỏ, "hoặc cởi bỏ một món đồ trang sức hoặc vật dụng không quá quan trọng trên người, ví dụ như trâm cài tóc, vòng tay, khăn choàng vai chẳng hạn, hoặc cuối cùng, nếu không muốn cả hai thứ trên, thì phải làm theo một yêu cầu nho nhỏ, vui vẻ của người thắng cuộc. Chỉ là để mua vui thôi, không có gì nặng nề cả. Mọi người thấy sao?"
Luật chơi nghe qua khá vô thưởng vô phạt, lại thêm sự nhấn mạnh "nhẹ nhàng, vui vẻ" của Tử Kiều, Lan Như Hương cũng bớt đi vẻ e dè. Mị Kiều thì đã gật đầu lia lịa. Đông Tuyết cũng không có lý do gì để từ chối một trò chơi giải trí đơn thuần.
Vậy là, trò chơi bắt đầu dưới ánh đèn dầu ấm áp và ánh trăng bạc ngoài hiên. Vòng quay xúc xắc bắt đầu lăn.
Những vòng đầu tiên, không khí khá vui vẻ và nhẹ nhàng. Người thua cuộc chủ yếu chọn uống rượu. Men rượu cay nồng nhanh chóng làm má ai nấy ửng hồng, tiếng cười nói cũng trở nên tự nhiên hơn. Lan Như Hương, sau vài chén rượu ép, dường như cũng thả lỏng hơn, nụ cười đã tươi tắn và bớt đi vẻ ưu tư thường ngày.
Đến lượt Mị Kiều thua, nàng cười duyên, liếc nhìn Tử Kiều rồi nhanh chóng chọn hình phạt thứ hai, tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay đặt xuống bàn. Hành động tuy đơn giản nhưng cổ tay trắng nõn và ánh mắt lúng liếng của nàng lại đầy vẻ khêu gợi.
Đông Tuyết cũng có một lần gieo điểm thấp nhất. Nàng lạnh lùng chọn uống rượu. Tử Kiều quan sát thấy khi nàng uống, đôi môi mỏng khẽ mím lại, yết hầu khẽ động, một vẻ đẹp kiên cường nhưng cũng không kém phần quyến rũ.
Rồi đến lượt Tử Kiều cố tình gieo điểm thấp. Mị Kiều thắng cuộc, cười khúc khích ra lệnh: "Hình phạt cho công tử là... hãy kể một câu chuyện cười thật vui đi!" Tử Kiều cũng vui vẻ kể một câu chuyện tiếu lâm hắn nhớ được, tuy không quá đặc sắc nhưng cũng đủ khiến cả ba người phụ nữ bật cười.
Không khí càng lúc càng thoải mái. Men rượu làm mờ đi những khoảng cách, những e dè thường ngày. Trò chơi tiếp tục, và hình phạt "cởi đồ" bắt đầu được lựa chọn nhiều hơn, dù vẫn chỉ dừng lại ở những vật dụng bên ngoài. Mị Kiều tháo thêm chiếc khăn choàng vai bằng lụa mỏng. Đông Tuyết cởi bỏ đôi hài thêu. Lan Như Hương ngượng ngùng tháo chiếc trâm cài tóc bằng gỗ đơn sơ, để mái tóc đen dài xõa xuống bờ vai mềm mại.
Trong một lượt chơi, Mị Kiều lại thua cuộc. Lần này, người thắng là Tử Kiều. Nàng nhìn hắn, đôi má đã ửng hồng vì rượu, ánh mắt lúng liếng đầy chờ đợi.
"A Kiều thua rồi," Tử Kiều cười nói, ánh mắt lướt qua bộ ngực căng đầy đang lồ lộ sau lần yếm đỏ của nàng. "Lần này không được uống rượu hay cởi đồ nữa đâu nhé. Phải thực hiện mệnh lệnh của ta."
"Vâng ạ," Mị Kiều đáp, giọng ngọt ngào. "Mệnh lệnh của công tử, thiếp nào dám không nghe." Nàng cố tình ưỡn ngực thêm một chút.
Tử Kiều nhìn nàng, rồi lại liếc nhanh sang Đông Tuyết và Lan Như Hương đang tò mò lắng nghe. Hắn muốn tăng thêm "gia vị" cho trò chơi, muốn thử phản ứng của cả ba.
"Mệnh lệnh của ta là..." hắn chậm rãi nói, giọng đầy vẻ ám muội. "Nàng hãy lại đây, ngồi vào lòng ta. Sau đó... hãy để ta 'nếm thử' xem rượu trên người nàng có ngọt như rượu trong chén không."
Yêu cầu này quá mức táo bạo và gợi tình. Mị Kiều hơi ngẩn người, rồi bật cười khúc khích. Nàng không hề tỏ ra ngần ngại, ngược lại còn rất hứng thú. Nàng đứng dậy, yểu điệu bước tới, rồi nhẹ nhàng ngồi vào lòng Tử Kiều, vòng tay ôm lấy cổ hắn.
"Công tử muốn 'nếm' ở đâu trước ạ?" Nàng thì thầm vào tai hắn, hơi thở ấm nóng mang theo mùi rượu và hương thơm cơ thể quyến rũ.
Tử Kiều cười tà, một tay ôm chặt lấy eo nàng, tay kia không chút khách sáo luồn vào trong chiếc yếm đỏ, kéo nó xuống một bên, để lộ hoàn toàn bầu ngực căng tròn, trắng nõn với đầu vú hồng hào đang cương cứng mời gọi.
"Bắt đầu từ đây đi," hắn nói, rồi không đợi nàng phản ứng, cúi đầu xuống, áp môi mình vào đó.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên đỉnh vú, rồi bắt đầu dùng lưỡi liếm láp xung quanh quầng vú. Sau đó, hắn ngậm trọn lấy đầu vú vào miệng, bắt đầu bú mút một cách say sưa và nhiệt tình. Âm thanh mút mát chùn chụt vang lên khe khẽ nhưng đủ để những người còn lại nghe thấy rõ.
"Ư... a... Công tử..." Mị Kiều rên lên khe khẽ, người ưỡn cong trong lòng hắn, hai tay ôm lấy đầu hắn, những ngón tay luồn vào mái tóc, như đang tận hưởng và cổ vũ. Nàng cố tình rên rỉ lớn hơn một chút, ánh mắt liếc về phía Đông Tuyết và Lan Như Hương đầy vẻ thách thức và tự đắc.
Lan Như Hương chứng kiến cảnh tượng đó, mặt đỏ bừng như gấc chín.
Nàng vội vàng quay mặt đi, tim đập loạn xạ, không dám nhìn thẳng. Nàng vội nâng chén rượu lên uống một hơi thật lớn như để che giấu sự bối rối và cả những cảm xúc xao động kỳ lạ đang dâng lên trong lòng.
Đông Tuyết thì vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng hai bàn tay đặt trên đùi đã siết chặt lại. Ánh mắt nàng nhìn vào chén rượu trước mặt, nhưng đôi tai lại không bỏ sót bất kỳ âm thanh ám muội nào. Vành tai nàng lại bắt đầu ửng hồng. Nàng khó chịu khi thấy Mị Kiều và Quân sư thân mật như vậy, nhưng lại không thể hiện ra mặt.
Tử Kiều say sưa "thưởng thức" vị ngọt trên cơ thể Mị Kiều. Hắn bú mút hết bên này đến bên kia, bàn tay cũng không ngừng xoa nắn, vuốt ve tấm lưng trần và bờ mông căng tròn của nàng. Hắn cố tình tạo ra những âm thanh ướt át, những tiếng rên rỉ trầm khàn của chính mình để tăng thêm phần kích thích cho "khán giả". Hắn biết cả Lan Như Hương và Đông Tuyết đều đang rất chú ý, dù họ có cố tỏ ra thờ ơ hay xấu hổ.
Sau một hồi bú mút thỏa thuê, Tử Kiều mới chịu rời khỏi bầu ngực Mị Kiều, để lại dấu hôn đỏ ửng và sự ẩm ướt mời gọi. Hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng vì dục vọng của nàng, rồi lại nhìn sang hai người phụ nữ còn lại.
"Rượu trên người mỹ nhân quả nhiên có vị khác hẳn," hắn cười nói, giọng đầy vẻ thỏa mãn. "Được rồi, hình phạt của A Kiều xem như đã xong."
Mị Kiều luyến tiếc rời khỏi lòng hắn, kéo lại chiếc yếm xộc xệch, ánh mắt nhìn hắn đầy tình tứ và hứa hẹn.
Trò chơi lại tiếp tục, nhưng không khí đã hoàn toàn thay đổi. Sự gợi tình và ám muội bao trùm lấy cả căn phòng. Mọi người uống nhiều hơn, cười nói lớn hơn, nhưng ánh mắt trao nhau lại càng thêm phức tạp và đầy ẩn ý.
Đến lượt Đông Tuyết lại thua cuộc. Lần này, Tử Kiều lại thắng. Nàng nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng nhưng có chút chờ đợi xem hắn sẽ ra yêu cầu gì.
"Tuyết Nhi," Tử Kiều nói, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng đầy thách thức. "Hình phạt của nàng là... hãy đến đây, ngồi xuống bên cạnh ta. Ta muốn nàng dùng đôi tay mềm mại của mình... đấm lưng giúp ta một lúc."
Yêu cầu này tưởng như bình thường, nhưng lại tạo cơ hội cho sự tiếp xúc cơ thể gần gũi. Đông Tuyết hơi nhíu mày, nhưng rồi cũng lặng lẽ đứng dậy, bước tới ngồi xuống phía sau lưng Tử Kiều trên chiếc ghế dài.
Nàng bắt đầu dùng đôi tay thon dài nhưng ẩn chứa sức mạnh của mình nhẹ nhàng đấm lên lưng hắn. Những cú đấm không quá mạnh nhưng lại rất đúng huyệt đạo, khiến Tử Kiều cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Hắn khẽ ngả người ra sau, tựa đầu vào vai nàng, giả vờ nhắm mắt tận hưởng. Hắn có thể cảm nhận được hơi thở đều đều và mùi hương cơ thể thanh khiết, lạnh lẽo đặc trưng của nàng phả vào gáy mình. Sự gần gũi này khiến tim hắn lại đập nhanh hơn.
"Tuyết Nhi tay nghề không tệ," hắn nói khẽ, mắt vẫn nhắm. "Nhưng hình như hơi nhẹ thì phải?"
Đông Tuyết im lặng, nhưng lực đấm trên tay nàng có hơi mạnh hơn một chút.
Tử Kiều mỉm cười. Hắn xoay nhẹ người lại một chút, đưa tay ra sau nắm lấy bàn tay đang đấm lưng của nàng. "Hay là... ta dạy nàng cách đấm lưng hiệu quả hơn nhé?" Hắn kéo tay nàng vòng ra phía trước, đặt lên lồng ngực mình. "Chỗ này... cần được xoa bóp nhẹ nhàng..."
Đông Tuyết giật mình định rút tay lại, nhưng bị hắn giữ chặt. Bàn tay nàng áp lên lồng ngực rắn chắc, ấm áp của hắn, cảm nhận rõ từng nhịp tim đang đập mạnh. Mặt nàng thoáng đỏ lên, nàng vội quay đi, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Mị Kiều ngồi đối diện, nhìn thấy cảnh đó, lại cười khúc khích. Lan Như Hương thì chỉ biết cúi đầu xuống thấp hơn nữa, hai tay vân vê vạt áo.
Tử Kiều giữ tay Đông Tuyết trên ngực mình một lúc lâu, cảm nhận sự mềm mại và cả sự run rẩy rất nhẹ từ bàn tay nàng, rồi mới từ từ buông ra. "Thôi được rồi, coi như nàng đã hoàn thành hình phạt."
Cuộc vui kéo dài đến tận khuya. Mọi người đều đã thấm mệt vì rượu và những cảm xúc phức tạp. Tử Kiều tuyên bố kết thúc trò chơi.
Khi Mị Kiều và Đông Tuyết trở về căn nhà bên cạnh, Lan Như Hương cũng lặng lẽ lui về phòng mình. Tử Kiều ngồi lại một mình giữa gian nhà, dư vị của rượu và những màn trêu đùa tình ái vẫn còn vương vấn. Hắn biết, trò chơi đêm nay đã thành công khuấy động những con sóng ngầm, đẩy mối quan hệ giữa hắn và ba người phụ nữ này vào một giai đoạn mới, càng thêm ám muội, phức tạp và đầy cám dỗ. Hắn mỉm cười, mong chờ những diễn biến tiếp theo.