Thiện Ác Bất Phân - Chapter 53: Trải lòng
Những ngày ở lại Phủ Thành chờ đợi tin tức từ Kinh Thành dài như cả thế kỷ đối với Giang Tử Kiều. Hắn sống trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, vừa phải duy trì vỏ bọc thư sinh ôn hòa trước mặt gia đình Đại Hùng, Đại Ngưu, vừa phải căng mọi giác quan để đề phòng mối nguy hiểm từ Lân Triển Phong và lão bộc bí ẩn kia. Lão ta đã hoàn toàn biến mất sau lần bị hắn phát hiện ở Mỹ Thực Lâu, điều này càng khiến Tử Kiều thêm bất an. Kẻ địch ẩn mình trong bóng tối luôn đáng sợ hơn kẻ lộ diện.
Hắn biết Đông Tuyết vẫn luôn âm thầm bảo vệ mình từ đâu đó rất gần. Thỉnh thoảng, hắn cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh dõi theo trong đám đông, hoặc một tiếng động rất nhỏ, rất khẽ trên mái nhà vào ban đêm. Sự hiện diện vô hình đó mang lại cho hắn chút an tâm, nhưng không thể xua đi hoàn toàn nỗi lo lắng và cảm giác bị cô lập giữa vòng vây địch thù.
Cuộc sống tại nhà Đại Hùng cũng trở nên khác lạ. Đại Hùng, với chức vụ Đội trưởng tuần thành mới, bận rộn tối ngày. Gã đi sớm về khuya, có những hôm còn không về nhà mà ở lại nha môn xử lý công vụ hoặc dẫn đội đi tuần tra ban đêm. Sự vắng mặt thường xuyên của gã khiến căn nhà vốn không quá lớn lại càng trở nên trống trải, và vô tình tạo điều kiện cho Tử Kiều và Lan Như Hương có nhiều thời gian ở gần nhau hơn.
Những chuyện ám muội, dù không ai cố ý, lại cứ thế phát sinh ngày càng nhiều trong không gian tĩnh lặng và có phần ngột ngạt đó. Khi thì hắn đang ngồi đọc sách ngoài hiên, nàng mang trà ra, tà áo "vô tình" quét nhẹ qua người hắn, mang theo mùi hương cơ thể thanh khiết quen thuộc khiến tim hắn lỗi nhịp. Khi thì cả hai cùng ở trong bếp chuẩn bị bữa cơm đơn giản, cánh tay lại "vô tình" chạm vào nhau lúc lấy đồ, khiến cả hai đều vội rụt lại, không khí trở nên bối rối. Có lần, hắn thấy nàng đang với tay lấy đồ trên giá cao, chiếc áo xô lệch để lộ phần eo thon trắng nõn và một phần đường cong mềm mại của tấm lưng ong, hắn đã phải quay mặt đi thật nhanh để che giấu sự xao động trong lòng.
Hắn cố gắng kìm nén, cố gắng giữ khoảng cách, cố gắng nhớ đến lời cảnh báo của Đại Hùng và cảm giác tội lỗi của chính mình. Nhưng hình ảnh âm hộ tuyệt mỹ của nàng trong đêm say rượu ở Thạch Gia Thôn cứ như một ngọn lửa âm ỉ, thiêu đốt tâm trí hắn, đặc biệt là trong những đêm dài chờ đợi đầy căng thẳng và cô đơn này. Ham muốn thể xác, bản năng gốc của một người đàn ông khỏe mạnh bị dồn nén quá lâu, bắt đầu trỗi dậy mạnh mẽ hơn, gào thét đòi được giải tỏa.
Lan Như Hương cũng không khá hơn. Sự quan tâm lo lắng cho Tử Kiều, sự cô đơn khi chồng thường xuyên vắng nhà, nỗi ám ảnh về những lần tiếp xúc "tai nạn" trước đây, và cả sự bối rối trước những rung động không nên có trong lòng mình... tất cả tạo thành một mớ cảm xúc hỗn độn khiến nàng ngày càng trầm lặng và ưu tư. Nàng cố gắng tỏ ra bình thường, chăm sóc Tử Kiều chu đáo như một người em trai, nhưng ánh mắt nàng nhìn hắn đôi khi lại chứa đựng sự phức tạp khó tả.
Cho đến một đêm khuya tĩnh lặng, khi Phủ Thành đã chìm sâu vào giấc ngủ. Tử Kiều trằn trọc mãi không ngủ được vì lo lắng và cả những ham muốn đang dày vò. Hắn quyết định dậy ra ngoài sân cho thoáng. Khi đi ngang qua cửa buồng của Lan Như Hương, hắn chợt nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ vọng ra từ bên trong.
Tim hắn khựng lại. Nàng đang khóc? Có chuyện gì xảy ra sao? Sự tò mò và cả chút lo lắng khiến hắn không thể bỏ đi. Hắn nhẹ nhàng áp tai vào cánh cửa gỗ.
Tiếng khóc nức nở, bị kìm nén của Lan Như Hương vang lên rõ hơn, xen lẫn những lời tự trách khe khẽ: "Mình thật vô dụng... chẳng giúp gì được cho chàng... lại còn... lại còn suy nghĩ vẩn vơ..."
Tử Kiều hiểu ra. Nàng đang khóc vì cảm thấy cô đơn, lo lắng cho chồng, và có lẽ cả vì những cảm xúc tội lỗi với hắn. Sự yếu đuối và nỗi lòng của nàng trong đêm khuya tĩnh lặng này như một liều thuốc kích thích cực mạnh, đánh thẳng vào trái tim đang rối bời và dục vọng đang sôi sục của Tử Kiều.
Hắn không còn suy nghĩ được gì nữa. Một sự thương cảm mãnh liệt xen lẫn ham muốn chiếm đoạt trỗi dậy, lấn át tất cả lý trí và sự kiềm chế. Hắn muốn ôm nàng vào lòng, muốn an ủi nàng, muốn nếm trải sự ngọt ngào mà hắn luôn khao khát.
Không một chút do dự, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Ánh trăng mờ ảo từ cửa sổ chiếu vào, rọi lên bóng dáng mảnh mai của Lan Như Hương đang ngồi trên giường, hai tay ôm mặt khóc nức nở.
Nghe tiếng cửa mở, nàng giật mình ngẩng lên, đôi mắt đẫm lệ mở lớn kinh ngạc khi thấy Tử Kiều. "Tử... Tử Kiều đệ? Sao... sao đệ lại vào đây?"
Tử Kiều không trả lời. Hắn bước nhanh tới bên giường, ánh mắt nóng rực nhìn nàng như muốn thiêu đốt. Hắn ngồi xuống bên cạnh, đưa tay định lau nước mắt cho nàng.
Lan Như Hương theo phản xạ lùi lại, lắc đầu nguầy nguậy: "Đừng... đệ ra ngoài đi... ta không sao..."
Nhưng sự yếu đuối và kháng cự của nàng lúc này chỉ càng làm tăng thêm ham muốn chiếm đoạt của Tử Kiều. Hắn đã không còn là hắn nữa. Lý trí đã hoàn toàn bị dục vọng che mờ.
"Tẩu tử..." Hắn gọi tên nàng, giọng khàn đặc vì ham muốn. Rồi hắn bất ngờ lao tới, dùng sức mạnh của mình đè nàng ngã ngửa ra giường.
"Á! Đệ làm gì vậy? Buông ta ra!" Lan Như Hương hoảng sợ tột độ, vùng vẫy chống cự.
Nhưng sức lực của nàng làm sao bì được với hắn lúc này. Tử Kiều giữ chặt hai tay nàng trên đỉnh đầu, cúi xuống nhìn sâu vào đôi mắt đang mở lớn vì sợ hãi và tuyệt vọng của nàng.
"Tẩu đừng sợ... đệ chỉ muốn... muốn tẩu..." Hắn nói không thành lời, chỉ cúi đầu xuống, áp môi mình lên đôi môi mềm mại đang run rẩy của nàng.
Nụ hôn của hắn đầy cuồng nhiệt và chiếm đoạt. Hắn mặc kệ sự kháng cự yếu ớt của nàng, dùng lưỡi cạy mở hàm răng nàng, luồn vào khoang miệng ấm nóng, khuấy đảo, hút lấy vị ngọt quen thuộc.
Đồng thời, hắn dùng đầu gối tách hai chân nàng đang cố khép chặt ra. Bàn tay hắn luồn vào trong chiếc váy ngủ mỏng manh, tìm đến đôi gò bồng đảo căng tròn. Hắn kéo mạnh chiếc yếm lót xuống, để lộ ra hai bầu vú trắng nõn, mềm mại dưới ánh trăng.
Không một chút do dự, hắn rời khỏi môi nàng, cúi đầu xuống, áp mặt vào bộ ngực ấm áp. Hắn ngậm lấy một bên đầu vú hồng hào đã cương cứng vì sợ hãi và kích thích, bắt đầu bú mút một cách say sưa, nhiệt tình như một đứa trẻ khát sữa, nhưng cũng đầy chiếm hữu như một con thú hoang.
"Ư... ưm... đừng... làm ơn... Tử Kiều..." Lan Như Hương khóc nấc lên, cơ thể run rẩy vì sợ hãi, nhục nhã và cả một cảm giác tê dại kỳ lạ đang lan tỏa từ nơi đầu vú bị hắn bú mút. Nàng cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích.
Tử Kiều hoàn toàn chìm đắm trong cơn say dục vọng. Hắn bú mút hết bên này đến bên kia, thỉnh thoảng lại dùng răng cắn nhẹ lên đầu vú khiến nàng giật nảy mình. Hắn cảm nhận được vị ngọt thanh quen thuộc, cảm nhận được sự mềm mại, đàn hồi tuyệt vời dưới miệng lưỡi mình.
Sau khi đã thỏa thuê với đôi gò bồng đảo, hắn di chuyển xuống thấp hơn. Hắn kéo cao chiếc váy ngủ của nàng lên tận bụng, để lộ hoàn toàn vùng kín thiêng liêng. Hình ảnh âm hộ căng mọng, hồng hào, ẩn mình dưới lớp lông tơ đen nhánh dưới ánh trăng lại hiện ra trước mắt hắn, càng làm dục vọng của hắn thêm điên cuồng.
Hắn không ngần ngại, cúi đầu xuống, áp mặt vào nơi ấm áp, ẩm ướt đó. Hắn bắt đầu dùng miệng lưỡi của mình để liếm láp, mơn trớn. Lưỡi hắn nhẹ nhàng lướt dọc khe thịt, rồi tìm đến hạt châu nhỏ bé đang run rẩy, ra sức bú mút, trêu đùa.
"A...! Không...! Đừng... chỗ đó... bẩn..." Lan Như Hương hét lên trong tuyệt vọng và xấu hổ tột cùng. Cảm giác bị hắn xâm phạm nơi riêng tư nhất bằng miệng lưỡi khiến nàng cảm thấy nhục nhã không từ nào tả xiết. Nàng cố gắng giãy giụa mạnh hơn, nước mắt chảy dài trên má.
Nhưng Tử Kiều như kẻ điếc không nghe thấy. Hắn vẫn say sưa với công việc của mình. Lưỡi hắn luồn lách vào sâu hơn bên trong, khuấy đảo, hút lấy mật ngọt đang tuôn chảy vì sợ hãi và cả sự kích thích không mong muốn. Hắn muốn chiếm hữu hoàn toàn vẻ đẹp này, muốn khắc ghi hương vị này mãi mãi.
Tiếng rên rỉ của hắn hòa cùng tiếng khóc nấc và những lời van xin yếu ớt của Lan Như Hương tạo thành một âm thanh đầy ám ảnh trong đêm khuya.
Khi Tử Kiều cảm thấy khoái cảm từ việc liếm láp đã lên đến đỉnh điểm, và hắn cũng cảm nhận được cơ thể Lan Như Hương bắt đầu có những phản ứng co giật nhẹ của sự kích thích, hắn biết đã đến lúc. Hắn rời khỏi nơi đó, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt, đôi mắt nhắm nghiền vì đau khổ của nàng. Một thoáng tỉnh táo và tội lỗi lóe lên trong đầu hắn, nhưng nó nhanh chóng bị dục vọng lấn át.
Hắn kéo mạnh quần mình xuống, để lộ dương vật đã cương cứng cực đại, sừng sững trong bóng tối. Hắn tách rộng hai chân nàng đang run rẩy ra, nhắm thẳng vào lối vào ẩm ướt kia, chuẩn bị cho cú xâm nhập cuối cùng.
Nhưng đúng vào giây phút quyết định đó, khi quy đầu của hắn vừa chạm vào cửa mình nàng, thì ngoài cửa phòng đột nhiên có tiếng bước chân rất nhẹ và tiếng cửa mở kẽo kẹt.
Cả Tử Kiều và Lan Như Hương đều giật bắn mình, quay đầu nhìn ra cửa.
Dưới ánh trăng hắt vào từ hành lang, một bóng người phụ nữ đang đứng đó, lặng lẽ như một bóng ma. Dáng vẻ lẳng lơ, bộ y phục có phần diêm dúa... là Uyển Nương! Nàng ta không ngủ được nên định sang tìm Lan Như Hương nói chuyện?
May mắn thay, do góc khuất và ánh sáng yếu, Uyển Nương dường như chưa nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong giường. Nàng ta chỉ đứng ở cửa, dụi mắt, giọng ngái ngủ: "Lan tỷ... còn chưa ngủ sao? Có tiếng gì lạ vậy...?"
Tử Kiều và Lan Như Hương như chết lặng, tim đập loạn xạ. Họ nằm im thin thít, không dám thở mạnh. Chỉ cần Uyển Nương bước thêm một bước, nhìn kỹ hơn một chút, thì mọi chuyện sẽ vỡ lở. Hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!