Thiện Ác Bất Phân - Chapter 27: Hộ vệ
Ngay ngày hôm sau chuyến viếng thăm của Lý Khởi Phong, đúng như lời ông ta nói, có một cặp vợ chồng lạ mặt tìm đến Thạch Gia Thôn. Họ tự giới thiệu là một cặp vợ chồng trẻ làm nghề thủ công từ xa đến, muốn tìm nơi thôn dã yên tĩnh để lập nghiệp. Họ nói tình cờ đi ngang qua đây, thấy thôn làng yên bình, lại nghe nói có căn nhà bỏ trống nên xin phép trưởng thôn cho ở nhờ và trả tiền thuê hàng tháng. Lý do này nghe qua hoàn toàn hợp tình hợp lý, lại thêm vẻ ngoài của họ cũng khá chất phác nên trưởng thôn và dân làng không chút nghi ngờ, vui vẻ chào đón hàng xóm mới.
Cặp vợ chồng nhanh chóng dọn vào căn nhà bỏ trống của Đại Ngưu, nằm ngay cạnh nhà Tử Kiều đang ở. Theo thông lệ, họ cũng sang nhà Tử Kiều để ra mắt chủ nhà bên cạnh và cả Lan Như Hương, người phụ nữ đang ở lại trông coi căn nhà này. Tử Kiều và Lan Như Hương ra đón tiếp.
Người chồng trạc ngoài ba mươi, hình dáng giống như người nông dân thực thụ: nước da ngăm đen vì sương gió, thân hình rắn chắc nhưng không quá đô con, bàn tay thô ráp chai sần, ánh mắt có vẻ hiền lành chất phác. Gã mặc bộ quần áo vải thô màu nâu đã cũ, nói năng có phần rụt rè, giới thiệu tên là Thạch Lâm, làm nghề thợ mộc, mong được bà con hàng xóm và "Giang tiên sinh", "Trần phu nhân" chiếu cố. Nhìn bề ngoài, không ai có thể nghi ngờ gã là một sát thủ máu lạnh của Ảnh Nguyệt Các.
Nhưng người vợ đi cùng gã lại khiến Tử Kiều phải đặc biệt chú ý, và cả Lan Như Hương cũng hơi nhíu mày. Nàng ta tự giới thiệu tên là A Kiều, tuổi tầm 30, dung mạo không quá sắc sảo nhưng ưa nhìn, nước da trắng trẻo nhưng cũng không phải kiểu trắng nõn của tiểu thư. Tuy nhiên, điều khiến nàng ta trở nên khác biệt chính là biểu hiện ra vẻ lẳng lơ và cách ăn mặc táo bạo một cách khác thường so với phụ nữ thôn quê.
Nàng ta vận một chiếc áo yếm màu xanh nõn chuối khá nổi bật, cổ yếm khoét sâu hình chữ V, để lộ hơn nửa đôi gò bồng đảo đầy đặn, căng tròn và khe ngực sâu hút như mời gọi ánh nhìn. Bên ngoài nàng chỉ khoác hờ một chiếc áo cánh màu trắng mỏng tang, gần như trong suốt, không đủ để che đi sức hấp dẫn chết người bên trong. Tay áo được xắn cao quá khuỷu, để lộ cánh tay thon thả, trắng mịn. Chiếc váy dài màu đen bên dưới được thắt eo rất chặt, tôn lên vòng eo con kiến và làm nổi bật cặp mông cong vút, nảy nở theo từng bước đi. Khuôn mặt nàng trang điểm khá đậm so với phụ nữ nông thôn, đôi môi được tô son đỏ tươi mọng nước, đôi mắt được kẻ viền đen sắc sảo, ánh mắt khi nói chuyện không nhìn thẳng một cách e dè mà luôn liếc ngang liếc dọc, đuôi mắt cong lên đầy tình tứ, đặc biệt khi nhìn Tử Kiều, ánh mắt đó càng thêm phần lả lơi, như muốn hút hồn người đối diện. Ngay cả khi đang nói chuyện với Lan Như Hương, nàng ta cũng thỉnh thoảng lại vô tình ưỡn ngực hoặc vuốt nhẹ mái tóc, những cử chỉ nhỏ nhưng đầy tính khêu gợi. Toàn thân nàng toát ra một vẻ phong tình mời gọi khó cưỡng, một sự từng trải và quyến rũ đầy nguy hiểm, hoàn toàn không giống một phụ nữ nông thôn an phận.
Tử Kiều thầm hiểu, đây chắc chắn là Mị Kiều, nữ sát thủ mà Lý Khởi Phong đã nhắc đến. Cái vẻ lẳng lơ, mời gọi này có lẽ đã ăn sâu vào máu sau những nhiệm vụ giả làm kỹ nữ để ám sát. Nàng ta nguy hiểm hơn vẻ bề ngoài rất nhiều. Hắn vừa tò mò, vừa đề phòng người phụ nữ này.
Lan Như Hương rõ ràng là không thoải mái với cách ăn mặc và điệu bộ của A Kiều. Nàng chỉ chào hỏi xã giao vài câu rồi nhanh chóng viện cớ vào bếp, tránh phải tiếp xúc nhiều. Tử Kiều hiểu sự khó chịu của nàng, nhưng hắn cũng không thể giải thích gì lúc này.
Sau vài câu chào hỏi làm quen, cặp vợ chồng nhanh chóng cáo từ về nhà mình để thu dọn. Tử Kiều nói với Lan Như Hương mình sang xem hàng xóm mới có cần giúp đỡ gì không, rồi đi theo cặp vợ chồng kia.
Vừa vào đến sân nhà Đại Ngưu, Thạch Lâm và Mị Kiều lập tức thay đổi thái độ. Vẻ rụt rè, chất phác của Thạch Lâm biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc, cung kính. Vẻ lẳng lơ mời gọi của Mị Kiều cũng thu lại, khuôn mặt trở nên lạnh lùng hơn, nhưng ánh mắt nhìn Tử Kiều vẫn không giấu được sự tò mò và đánh giá.
"Quân sư," Thạch Lâm chắp tay. "Thuộc hạ Thạch Lâm, và đây là Mị Kiều, phụng mệnh Chủ nhân đến đây nhận nhiệm vụ bảo vệ Quân sư. Từ nay có bất cứ sai bảo gì, xin Quân sư cứ ra lệnh."
Mị Kiều cũng khẽ gật đầu chào theo quy củ.
"Hai vị không cần đa lễ." Tử Kiều nói, quan sát kỹ hai người hộ vệ mới của mình. Thạch Lâm trông vững chãi, đáng tin.
Mị Kiều thì xinh đẹp, quyến rũ nhưng ánh mắt sắc bén kia cho thấy nàng không hề đơn giản. "Ta biết nhiệm vụ của hai vị. Cứ hành động kín đáo, đừng để lộ thân phận."
Hắn im lặng một lúc rồi nói tiếp, giọng trầm xuống: "Ta có một việc quan trọng, cần hai vị giúp đỡ ngay."
"Xin Quân sư chỉ thị!" Thạch Lâm đáp.
"Người phụ nữ ở cùng ta là Lan Như Hương tẩu tử, vợ của Đại Hùng ca. Hiện tại tẩu ấy đang ở lại đây tĩnh dưỡng. Nhưng ta thấy sự ở lại này không còn phù hợp nữa, dễ gây dị nghị và cũng không tốt cho tâm trạng của tẩu ấy. Ta muốn tẩu ấy sớm trở về phủ thành đoàn tụ với chồng con." Tử Kiều nhìn thẳng vào hai người. "Ta muốn nhờ hai vị tìm một lý do hợp lý để đưa Lan Hương tẩu tử về nhà ở phủ thành một cách tự nhiên nhất, không để tẩu ấy hay dân làng nghi ngờ."
Mị Kiều khẽ cười, nụ cười đầy ẩn ý: "Quân sư lo lắng cho tẩu tử thật chu đáo. Việc này cũng không quá khó." Nàng liếc nhìn Thạch Lâm.
Thạch Lâm hiểu ý, đáp lời: "Thuộc hạ có một cách. Chúng ta có thể giả mạo một bức thư từ phủ thành gửi về, nói rằng Đại Hùng đội trưởng trong lúc làm nhiệm vụ không may bị thương nhẹ, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng rất cần người thân bên cạnh chăm sóc. Đồng thời, chúng ta sẽ sắp xếp một chuyến xe ngựa 'tình cờ' đi ngang qua đây có việc lên phủ thành, có thể cho Lan phu nhân đi nhờ. Như vậy vừa có lý do gấp gáp, vừa thuận tiện đường đi, chắc chắn Lan phu nhân sẽ không nghi ngờ."
Tử Kiều nghe xong, gật đầu hài lòng. Cách này quả thực rất hợp lý và khó bị nghi ngờ. "Tốt lắm. Vậy phiền hai vị thu xếp càng sớm càng tốt. Nhớ phải thật kín đáo."
"Tuân lệnh Quân sư!" Cả hai đồng thanh đáp.
Giải quyết được mối bận tâm lớn nhất về Lan Như Hương, Tử Kiều cảm thấy lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Hắn biết đây là điều tốt nhất cho tất cả mọi người. Hắn cần phải cắt đứt hoàn toàn những vướng bận tình cảm này để có thể tập trung vào con đường phía trước.
Khi trở về nhà, hắn vào phòng, trải giấy bút ra, bắt đầu hoạch định sách lược cho tương lai với vai trò mới là Quân sư Ảnh Nguyệt Các. Giờ đây, khi không còn những dằn vặt tình cảm làm phân tâm, đầu óc hắn trở nên sáng suốt và mạch lạc lạ thường.
Hắn hệ thống lại những ý tưởng về việc cải tổ tổ chức mà hắn đã trình bày với Lý Khởi Phong, chi tiết hóa từng bước thực hiện. Hắn vẽ sơ đồ mạng lưới tình báo, phân chia khu vực hoạt động, đề xuất cách thức tuyển chọn và huấn luyện Ảnh vệ theo hướng đa năng hơn. Hắn cũng phác thảo kế hoạch phát triển các sản nghiệp trá hình, tạo dựng quan hệ với các thế lực khác trong xã hội, từ thương nhân đến quan lại, để vừa tạo nguồn tài chính vững mạnh, vừa thu thập thông tin hiệu quả.
Hắn đặc biệt suy nghĩ về cách sử dụng quyền điều động Ảnh vệ mà Lý Khởi Phong đã trao. Hắn không muốn lạm dụng quyền lực này, nhưng hắn biết nó sẽ là một công cụ hữu hiệu để thực hiện những kế hoạch của mình và bảo vệ bản thân khi cần thiết. Hắn dự định sẽ xây dựng một đội Ảnh vệ tinh nhuệ, trung thành tuyệt đối, hoạt động dưới sự chỉ huy trực tiếp của hắn, chuyên trách các nhiệm vụ tình báo và hỗ trợ đặc biệt.
Tử Kiều miệt mài làm việc, những ý tưởng, những kế hoạch cứ tuôn chảy không ngừng. Hắn cảm thấy một sự hứng khởi và say mê mà hắn chưa từng có trước đây. Dù biết rằng con đường này đầy rẫy nguy hiểm và âm mưu, nhưng hắn không hề sợ hãi. Ngược lại, hắn cảm thấy mình như cá gặp nước, bộ não của một người hiện đại cuối cùng cũng tìm được nơi để phát huy tối đa năng lực. Hắn sẽ dùng trí tuệ của mình để giúp Lý Khởi Phong xây dựng Ảnh Nguyệt Các thành một thế lực hùng mạnh, và đồng thời, cũng là để tạo dựng vị thế vững chắc cho chính bản thân mình trong thế giới xa lạ này. Ánh mắt hắn ánh lên sự quyết tâm và tham vọng lạ thường.