Thiện Ác Bất Phân - Chapter 10: Trà nóng
Giang Tử Kiều tiếp tục vai trò "thầy giáo" bất đắc dĩ tại Lưu phủ. Mỗi buổi chiều đến tiểu viện của Lý Tú Anh, hắn đều chuẩn bị sẵn tinh thần cho một cuộc đấu trí và đấu lòng mới. Sự cảnh giác luôn được đặt lên hàng đầu, nhưng sức hấp dẫn từ người phụ nữ xinh đẹp, thông minh và đầy mưu mẹo này là không thể phủ nhận. Nàng ta như một bông hoa độc, hương thơm quyến rũ nhưng ẩn chứa nọc độc chết người, khiến hắn vừa muốn tránh xa lại vừa bị thu hút một cách khó cưỡng.
Các buổi "học" trôi qua trong một bầu không khí đặc quánh sự ám muội. Tú Anh ngày càng trở nên táo bạo hơn trong việc thể hiện sự quan tâm và hứng thú với Tử Kiều. Nàng không còn che giấu nhiều ý định của mình qua những hành động "vô tình" nữa, mà đôi khi còn dùng lời nói trực tiếp hơn, nửa đùa nửa thật, để thử phản ứng của hắn.
"Công tử nói xem, một người phụ nữ bị giam cầm trong lồng son, dù có gấm vóc lụa là, liệu có thực sự hạnh phúc bằng một người phụ nữ thôn quê được tự do bay nhảy không?" Nàng vừa phe phẩy chiếc quạt lụa vừa hỏi bâng quơ, đôi mắt đẹp lúng liếng nhìn hắn.
"Hạnh phúc hay không là do tâm mỗi người, tại hạ không dám lạm bàn." Tử Kiều đáp một cách trung lập, cố gắng không để lộ cảm xúc.
"Ồ? Vậy theo công tử, tâm của thiếp bây giờ đang thế nào?" Tú Anh cười khúc khích, nghiêng người về phía hắn, để lộ phần cổ trắng ngần và khe ngực thấp thoáng sau làn áo lụa mỏng.
"Tại hạ không phải là phu nhân, làm sao biết được tâm tư của phu nhân." Hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
"Ha ha, công tử thật là... chẳng thú vị gì cả." Tú Anh bĩu môi, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ thích thú trước sự cứng rắn của hắn. "Thôi, chúng ta học tiếp vậy."
Vào một buổi chiều như thế, tiết trời có phần oi bức hơn thường lệ. Tú Anh cho nha hoàn pha một ấm trà hoa cúc mát lạnh để hai người giải nhiệt trong lúc học. Nàng tự tay rót trà cho Tử Kiều rồi rót cho mình. Có lẽ do có chút lơ đãng khi nghĩ về câu trả lời của hắn, hoặc do cố tình, khi nàng đặt tách trà của mình xuống bàn, tay nàng hơi run nhẹ, làm sánh một ít trà nóng ra mu bàn tay.
"Á!" Tú Anh khẽ kêu lên một tiếng vì bị nóng bất ngờ, theo phản xạ nàng rụt mạnh tay lại. Cánh tay nàng va vào tách trà vừa đặt xuống, khiến cả tách trà nóng đổ ụp lên phần ngực áo nàng!
Nước trà nóng, dù đã nguội bớt nhưng vẫn đủ làm nàng giật bắn mình và hoảng hốt thực sự. "Ôi trời! Nóng quá!" Nàng kêu lên, vội vàng đứng bật dậy khỏi ghế.
Chiếc áo lụa màu vàng nhạt nàng mặc hôm nay khá mỏng, lại bó sát người. Nước trà nóng thấm vào làm lộ rõ màu da thịt bên trong, và quan trọng hơn, sức nóng khiến nàng theo bản năng phải kéo mạnh vạt áo trước ngực ra xa khỏi da thịt để tránh bị bỏng rát.
Trong cơn hoảng loạn và hành động bản năng đó, nàng đã kéo cổ áo trễ xuống quá sâu. Toàn bộ phần trên của bộ ngực căng tròn, trắng nõn của nàng lập tức phơi bày hoàn toàn trước mắt Giang Tử Kiều đang ngồi đối diện!
Hắn sững sờ. Mọi thứ diễn ra quá nhanh và bất ngờ. Mới giây trước còn là không khí ám muội đầy tính toán, giây sau đã là cảnh xuân quang lồ lộ vì một tai nạn nhỏ. Hắn nhìn thấy rõ mồn một đôi gò bồng đảo tuyệt mỹ của Lý Tú Anh. Chúng đầy đặn, săn chắc và trắng mịn hơn cả tưởng tượng của hắn. Khe ngực sâu hút chạy dài xuống dưới. Trên đỉnh hai bầu vú là cặp nhũ hoa hồng hào, nhỏ nhắn đang cương cứng lên vì sự thay đổi nhiệt độ đột ngột và có lẽ cả sự kích thích ngoài ý muốn. Làn da mịn màng nơi bầu ngực còn vương vài giọt nước trà long lanh, trông càng thêm vẻ quyến rũ chết người.
Đây là lần thứ ba hắn nhìn thấy ngực phụ nữ ở thế giới này, sau Lan Như Hương và Uyển Nương. Ngực của Tú Anh mang một vẻ đẹp khác hẳn, vừa đầy đặn mời gọi như Uyển Nương, lại vừa có nét thanh tú, kiêu sa của một phu nhân quyền quý, tạo thành một sự tương phản đầy mê hoặc.
Tử Kiều như bị hút hồn vào cảnh tượng đó. Tim hắn đập mạnh, hơi thở trở nên gấp gáp. Dục vọng lại một lần nữa bùng lên dữ dội, hạ bộ căng cứng đến nhức nhối. Hắn muốn đưa tay ra chạm vào, muốn dùng miệng lưỡi khám phá vẻ đẹp đó...
"Chết tiệt! Ướt hết áo rồi!" Tiếng Tú Anh khẽ rủa kèm theo tiếng xuýt xoa vì nóng rát kéo Tử Kiều về thực tại.
Lúc này, Tú Anh cũng nhận ra tình trạng hớ hênh của mình và ánh mắt như thiêu đốt của Tử Kiều đang dán chặt vào ngực nàng. Nàng thoáng chút bối rối và ngượng ngùng thực sự - điều mà Tử Kiều hiếm khi thấy ở nàng. Đôi má nàng ửng hồng, nàng vội vàng kéo vạt áo lên che lại bộ ngực đang phơi bày.
Tuy nhiên, sự bối rối đó chỉ thoáng qua. Khi bắt gặp ánh mắt đầy ham muốn không hề che giấu của Tử Kiều, Tú Anh dường như lấy lại được sự bình tĩnh và cả vẻ tinh quái thường ngày. Nàng không hoàn toàn che kín bộ ngực ngay lập tức, mà hành động có phần chậm lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Tử Kiều, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nửa miệng đầy thách thức. Như thể nàng muốn nói: "Đấy, ta lỡ để lộ rồi đấy, ngươi thấy rồi đấy, ngươi có dám làm gì không?"
"Phu nhân không sao chứ? Có cần gọi nha hoàn không?" Tử Kiều cố gắng lấy lại giọng nói bình tĩnh, dù trong lòng đang dậy sóng. Hắn đứng dậy, định bước tới xem xét nhưng lại khựng lại, giữ một khoảng cách an toàn.
"Không cần đâu." Tú Anh lắc đầu, tay vẫn giữ hờ vạt áo trước ngực, để lộ một phần khe ngực hấp dẫn. "Chỉ là chút nước trà thôi mà. Nhưng cái áo này chắc phải thay rồi." Nàng liếc nhìn bộ ngực lấp ló của mình, rồi lại nhìn Tử Kiều với ánh mắt đầy ẩn ý. "Thật là mất hứng. Buổi học của chúng ta đành phải dừng ở đây vậy."
Nàng đứng dậy, xoay người định đi vào phòng trong để thay y phục. Khi đi lướt qua Tử Kiều, nàng cố tình để vai mình chạm nhẹ vào vai hắn, giọng thì thầm đủ để chỉ hai người nghe thấy: "Tiếc thật đấy công tử nhỉ? Đang lúc thú vị..."
Tử Kiều cảm nhận rõ sự mềm mại và mùi hương quyến rũ từ cái chạm vai đó. Hắn cứng người, không dám cử động.
Tú Anh đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu nhìn hắn lần nữa, ánh mắt như có lửa: "Công tử về đi. Ngày mai... nhớ đến đúng giờ nhé. Biết đâu... lại có chuyện thú vị hơn thì sao?"
Nói rồi, nàng ta nở một nụ cười đầy ma mị, rồi quay người đi thẳng vào phòng trong, đóng cửa lại, để lại Tử Kiều đứng một mình giữa thư phòng với trái tim đập loạn xạ và dục vọng đang sôi sục không có chỗ giải tỏa.
Hắn biết Lý Tú Anh đang cố tình trêu đùa và thử thách hắn. Nàng ta dùng chính cơ thể mình làm mồi nhử, từng bước một kéo hắn vào cái bẫy tình ái nguy hiểm. Sự cố đổ trà vừa rồi, dù có vẻ là tai nạn, nhưng phản ứng sau đó của nàng ta lại cho thấy rõ sự tính toán và chủ động. Nàng ta đang muốn xem hắn sẽ phản ứng thế nào, liệu hắn có đủ can đảm để tiến tới hay không.
Tử Kiều rời khỏi Lưu phủ với tâm trạng còn hỗn loạn hơn cả lần trước. Hình ảnh bộ ngực căng tròn, trắng nõn của Tú Anh và ánh mắt đầy thách thức của nàng cứ ám ảnh lấy hắn. Hắn cảm thấy mình như một con thú đang bị dồn vào góc tường, lý trí gào thét bảo hắn phải dừng lại, nhưng bản năng lại thôi thúc hắn lao về phía trước, bất chấp nguy hiểm.