Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Thiện Ác Bất Phân - Chapter 1: Gặp gỡ

Thành phố về đêm vẫn ồn ào và hào nhoáng như thường lệ, nhưng đối với Giang Tử Kiều, nó chỉ là một bức tranh tĩnh vật vô hồn, nhạt nhẽo đến cùng cực. Hắn đứng trên tầng thượng của tòa nhà chung cư cũ kỹ, nơi hắn đã gọi là "nhà" suốt mười mấy năm qua. Gió đêm lồng lộng, thổi tung mái tóc rối bù và chiếc áo sơ mi bạc màu của hắn. Ở tuổi ba mươi lăm, khuôn mặt hắn hằn sâu những nét khắc khổ, mệt mỏi, đôi mắt sâu hoắm không còn chút ánh sáng nào của hy vọng, chỉ còn lại sự lạnh lùng và trống rỗng đến đáng sợ.

Ít nói, lạnh lùng, đó là cách người đời nhìn nhận hắn. Nhưng sâu thẳm bên trong, hắn biết mình không phải kẻ xấu xa. Hắn biết rõ phải trái, chỉ là cuộc đời đã đối xử với hắn quá tàn nhẫn. Mồ côi từ khi còn đỏ hỏn, lớn lên trong những trại trẻ mồ côi thiếu thốn tình thương, ra đời bươn chải với hai bàn tay trắng, hắn đã cố gắng, đã vùng vẫy, thậm chí đã cố làm những việc thiện nhỏ nhoi trong khả năng ít ỏi của mình, như một cách níu kéo chút niềm tin vào cuộc sống. Nhưng xã hội này như một cỗ máy nghiền khổng lồ, đã vùi dập hắn không thương tiếc, từ thất bại này đến mất mát khác, từ sự phản bội đến nỗi cô đơn cùng cực. Hắn đã nếm trải đủ mọi đắng cay, tủi nhục, đến mức trái tim chai sạn không còn cảm nhận được gì ngoài nỗi đau âm ỉ và sự tuyệt vọng bao trùm.

Hôm nay, hắn quyết định kết thúc tất cả. Sự cùng đường, nỗi đau khổ tích tụ bao năm đã bào mòn hết ý chí sống sót cuối cùng. Hắn không còn gì để mất, cũng chẳng còn ai để lưu luyến. Nhìn xuống ánh đèn đường mờ ảo phía dưới, hắn khẽ nhếch mép cười, một nụ cười còn buồn hơn cả khóc. Vĩnh biệt, thế giới tàn nhẫn này.

Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu không khí ô nhiễm của thành phố lần cuối, rồi thả người vào khoảng không...

Cảm giác rơi tự do chỉ kéo dài trong thoáng chốc, thay vào đó là một cú va đập kinh hoàng khiến toàn thân đau nhức như muốn vỡ vụn. Nhưng kỳ lạ thay, hắn vẫn còn ý thức. Một cơn đau dữ dội khác ập đến từ phía đầu, kèm theo đó là cảm giác ẩm ướt, nhớp nháp của máu.

"Ư..." Hắn cố gắng rên lên một tiếng, nhưng cổ họng khô khốc không phát ra âm thanh rõ ràng.

Bóng tối đặc quánh dần tan đi, thay vào đó là những hình ảnh hỗn loạn, xa lạ vụt qua trong tâm trí hắn như đèn chiếu hậu. Núi rừng hoang vu, tiếng ngựa hí thất thanh, tiếng la hét man rợ của đám người mặt mày dữ tợn, mùi máu tanh nồng nặc, cảm giác sợ hãi đến tột cùng và... cú ngã từ trên cao xuống vách đá lởm chởm...

Đây không phải là ký ức của hắn!

Giang Tử Kiều cố gắng mở mắt. Mí mắt nặng trĩu như đeo chì, phải mất một lúc lâu hắn mới hé nhìn được xung quanh qua một lớp màng mờ đỏ của máu và nước mắt. Hắn đang nằm sõng soài trên nền đất đá ẩm ướt, giữa một khu rừng rậm rạp xa lạ. Mùi đất ẩm, lá mục và mùi máu tanh đặc trưng của rừng già xộc thẳng vào mũi. Quần áo trên người hắn không phải bộ đồ cũ kỹ hắn mặc trước khi nhảy lầu, mà là một bộ trường bào bằng vải lanh màu xanh nhạt, giờ đã rách nát, tả tơi, nhuốm đầy máu và bùn đất.

Đầu óc đau như búa bổ, nhưng những mảnh ký ức không thuộc về hắn lại dần dần hiện lên rõ nét hơn, tự động sắp xếp lại trong não bộ. Thân thể này cũng tên là Giang Tử Kiều, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, là con trai duy nhất của một gia đình thương nhân nhỏ. Gia đình hắn đang trên đường di chuyển đến một nơi ở mới để làm ăn thì không may gặp phải một toán sơn tặc hung dữ. Cha mẹ và mấy người làm công đều bị giết hại dã man. Nguyên chủ của thân thể này trong lúc hoảng loạn đã may mắn chạy thoát vào rừng, nhưng cuối cùng lại bị trượt chân ngã xuống vách đá này mà chết...

"Trọng sinh... Mình đã chết và trọng sinh vào thân thể này sao?" Giang Tử Kiều bàng hoàng nhận ra sự thật khó tin nhưng lại đang hiển hiện rõ ràng. Hắn, một kẻ thất bại cùng đường ở thế kỷ 21, chết đi trong sự tuyệt vọng, giờ lại có cơ hội sống lại trong một thân xác khác, ở một thế giới cổ đại hoàn toàn xa lạ. Sự trớ trêu của số phận khiến hắn không biết nên cười hay nên khóc.

Cảm giác đau đớn khắp cơ thể kéo hắn về thực tại. Đầu bị va đập mạnh, máu vẫn còn rỉ ra. Tay chân trầy xước, bầm dập. Cả người ê ẩm như bị đánh nhừ tử. So với thân thể ba mươi lăm tuổi đã bị cuộc đời bào mòn của hắn, thân thể trẻ trung này tuy cũng đang bị thương nặng nhưng lại ẩn chứa một sức sống tiềm tàng khác hẳn. Khung xương cân đối, cơ bắp tuy không cuồn cuộn nhưng rắn chắc, dẻo dai – dấu hiệu của một người trẻ tuổi khỏe mạnh, có lẽ cũng từng phụ giúp gia đình khuân vác hàng hóa.

Hắn cố gắng cử động, nhưng cơn đau khiến hắn phải nhăn mặt. Mất máu quá nhiều và cú sốc từ cả hai cái chết khiến ý thức hắn bắt đầu mơ hồ. Hắn biết mình không thể nằm đây chờ chết. Chết một lần là quá đủ rồi. Dù không biết tại sao mình lại có cơ hội thứ hai này, nhưng hắn muốn sống. Ít nhất là phải cố gắng sống sót đã.

Hắn cố gắng dùng chút sức lực còn lại, lê lết cơ thể đến tựa vào một gốc cây to gần đó, hy vọng có thể cầm cự hoặc may mắn gặp được người qua lại. Nhưng vết thương quá nặng, ý thức hắn ngày càng mờ dần. Mí mắt nặng trĩu, hơi thở yếu ớt. Ngay khi hắn nghĩ rằng mình sẽ lại một lần nữa đối mặt với cái chết, thì từ phía xa, có tiếng bước chân người và tiếng chó sủa vang lên.

Có người! Hy vọng le lói trong lòng Tử Kiều. Hắn cố gắng mở to mắt, nhìn về phía có tiếng động.

Một bóng người cao lớn, rắn rỏi dần hiện ra giữa những lùm cây. Đó là một người đàn ông trung niên, khoảng ngoài bốn mươi tuổi. Gã mặc một bộ đồ vải thô màu nâu sẫm đã cũ, chân đi giày cỏ, lưng đeo một chiếc giỏ lớn đựng đồ săn và một cây cung, bên hông giắt con dao đi rừng sắc bén. Nước da màu đồng, khuôn mặt vuông vức, cương nghị, hằn rõ những nếp nhăn của mưa nắng và năm tháng. Đôi mắt sáng, sắc bén như mắt diều hâu, đang cảnh giác nhìn xung quanh. Dáng vẻ và trang phục cho thấy rõ gã là một thợ săn chuyên nghiệp, sống dựa vào núi rừng. Bên cạnh gã là một con chó săn lông vàng, mõm đen, đang vẫy đuôi và khịt khịt mũi đánh hơi về phía Tử Kiều.

Người thợ săn cũng nhanh chóng phát hiện ra Tử Kiều đang nằm thoi thóp dưới gốc cây. Gã khựng lại, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên và cảnh giác. Gã ra hiệu cho con chó im lặng, rồi từ từ tiến lại gần, tay vẫn đặt hờ lên chuôi dao.

"Này tiểu huynh đệ! Ngươi là ai? Sao lại ra nông nỗi này?" Người thợ săn cất tiếng hỏi, giọng trầm ổn, mạnh mẽ nhưng không hề có ác ý, chỉ có sự dò xét thận trọng của người sống lâu năm trong rừng.

Tử Kiều cố gắng mở miệng, nhưng chỉ phát ra được những tiếng thều thào yếu ớt: "Tại hạ... gặp... sơn tặc... cầu... cứu mạng..."

Nghe đến hai chữ "sơn tặc", ánh mắt người thợ săn thoáng lóe lên sự cảnh giác cao độ hơn. Gã nhìn kỹ vết thương và bộ dạng thê thảm của Tử Kiều, rồi lại nhìn xung quanh như để chắc chắn không có nguy hiểm rình rập. Sau một hồi quan sát và phán đoán, thấy Tử Kiều đúng là chỉ còn nửa cái mạng, không giống như đang giả vờ, sự cảnh giác trên mặt gã mới dịu đi đôi chút, thay vào đó là sự thương cảm.

"Lại là bọn sơn tặc khốn kiếp! Gần đây chúng càng ngày càng lộng hành." Gã lẩm bẩm, rồi ngồi xuống bên cạnh Tử Kiều. "Được rồi, tiểu huynh đệ, đừng cố nói nữa. Ta là Trần Đại Hùng, thợ săn ở Thạch Gia Thôn gần đây. Ta sẽ đưa ngươi về nhà cứu chữa."

Nói rồi, Trần Đại Hùng không hề do dự. Gã lấy từ trong giỏ ra một ít lá thuốc rừng, nhai nát rồi cẩn thận đắp lên vết thương trên đầu Tử Kiều để cầm máu tạm thời. Sau đó, gã xé một vạt áo của mình để băng bó lại cho hắn. Động tác của gã tuy có phần thô ráp nhưng lại rất dứt khoát và hiệu quả. Cuối cùng, gã cẩn thận đỡ Tử Kiều dậy, đặt hắn nằm sấp lên tấm lưng rộng lớn, rắn chắc của mình.

"Đi nào! Cố gắng chịu đựng một chút." Đại Hùng nói, rồi bắt đầu sải những bước chân vững chãi, quen thuộc trên con đường mòn trong rừng, con chó săn lẽo đẽo đi theo sau.

Tử Kiều nằm trên lưng Đại Hùng, cảm nhận được hơi ấm và sự vững chãi từ người đàn ông xa lạ này.

Mùi mồ hôi, mùi da thuộc và mùi đặc trưng của núi rừng từ người gã tỏa ra, không hề khó chịu mà lại mang đến một cảm giác an toàn kỳ lạ. Hắn đã sống ba mươi lăm năm cô độc trên đời, chưa bao giờ được ai đó quan tâm, giúp đỡ vô điều kiện như thế này. Một cảm xúc ấm áp và biết ơn len lỏi vào trái tim đã nguội lạnh của hắn. Ý thức hắn lại bắt đầu mơ hồ đi vì mất máu và kiệt sức, nhưng lần này, hắn thiếp đi với một chút bình yên hiếm hoi.

Khi Tử Kiều tỉnh lại lần nữa, hắn thấy mình đang nằm trên một chiếc giường tre đơn sơ nhưng sạch sẽ, trong một căn phòng nhỏ được lợp bằng mái tranh. Ánh nắng ban mai ấm áp chiếu qua khe cửa sổ, không khí trong lành mang theo mùi cỏ cây và khói bếp thoang thoảng. Vết thương trên đầu đã được băng bó cẩn thận bằng vải sạch, những vết trầy xước trên người cũng đã được rửa ráy và bôi thuốc lá. Cơn đau vẫn còn âm ỉ, nhưng đã đỡ hơn rất nhiều.

Hắn nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ từ gian nhà ngoài.

"... Tội nghiệp, không biết đã gặp phải chuyện gì mà ra nông nỗi này." Đó là giọng của một người phụ nữ, nhẹ nhàng và đầy thương cảm.

"Ta nghe nó nói là gặp sơn tặc. Cũng may ta đi săn ngang qua đó kịp lúc." Giọng Trần Đại Hùng trầm ấm đáp lại. "Nàng xem sắc mặt nó đỡ hơn chưa? Lý lang trung nói vết thương không quá nghiêm trọng, chỉ là mất máu nhiều, cần nghỉ ngơi bồi bổ."

"Vâng, thiếp vừa thay băng cho nó xong. Sắc mặt hồng hào hơn chút rồi. Thiếp nấu ít cháo loãng, đợi hắn tỉnh lại sẽ cho ăn."

Rồi có tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến vào phòng. Tử Kiều khẽ mở mắt. Người bước vào là một phụ nữ trẻ, có lẽ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Nàng mặc một bộ y phục vải thô màu xanh lam giản dị, tóc búi gọn gàng sau gáy, để lộ chiếc cổ cao trắng ngần và khuôn mặt trái xoan thanh tú. Nàng không có vẻ đẹp lộng lẫy, kiêu sa như những minh tinh hắn từng thấy trên mạng, nhưng ngũ quan hài hòa, đôi mắt to tròn, đen láy ẩn chứa sự dịu dàng và nét trong sáng của người thôn quê. Làn da nàng không trắng nõn như tiểu thư khuê các mà hơi ngăm ngăm khỏe mạnh vì lao động, nhưng lại rất mịn màng. Dáng người nàng không mảnh mai nhưng cân đối, đầy đặn và tràn đầy sức sống của một người phụ nữ đang độ xuân sắc. Đặc biệt, ở nàng toát ra một vẻ hiền thục, nhu mì nhưng không hề yếu đuối, một sức hút rất riêng, mộc mạc mà quyến rũ lạ thường. Đây hẳn là Lan Như Hương, vợ của Trần Đại Hùng.

Thấy Tử Kiều đã tỉnh, Lan Như Hương mỉm cười hiền hậu: "Huynh đệ tỉnh rồi à? Thấy trong người thế nào?" Nàng bước đến bên giường, nhẹ nhàng đặt bát cháo nóng hổi lên chiếc bàn nhỏ cạnh đó.

Tử Kiều định ngồi dậy cảm ơn, nhưng vết thương khiến hắn khẽ nhăn mặt. Lan Như Hương vội nói: "Ấy, đừng cử động mạnh. Huynh đệ cứ nằm yên nghỉ ngơi đi." Nàng đỡ lấy vai hắn, giúp hắn dựa người vào thành giường một cách nhẹ nhàng.

Sự tiếp xúc gần gũi khiến Tử Kiều hơi cứng người. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, hắn được một người phụ nữ chăm sóc ân cần đến vậy. Mùi hương thoang thoảng, dịu nhẹ từ người nàng tỏa ra khiến tim hắn đập nhanh hơn một nhịp. Hắn vốn là kẻ lạnh lùng, ít nói, lại thêm cú sốc trọng sinh và tình cảnh hiện tại khiến hắn có chút bối rối, chỉ khẽ gật đầu, giọng hơi khàn: "Tôi... đã đỡ hơn nhiều. Đa tạ... tẩu tử đã cứu giúp."

Lan Như Hương mỉm cười, nụ cười làm bừng sáng cả khuôn mặt dịu dàng của nàng: "Huynh đệ khách sáo quá rồi. Thấy người gặp nạn sao có thể không cứu chứ? Huynh đệ cứ yên tâm dưỡng thương ở đây, coi như nhà của mình." Nàng đưa tay vén mấy sợi tóc mai dính bết mồ hôi trên trán Tử Kiều một cách tự nhiên. Động tác vô tư của nàng lại khiến Tử Kiều cảm thấy một luồng điện nhẹ chạy dọc cơ thể. Bàn tay nàng mềm mại và ấm áp quá.

"À, cháo vẫn còn nóng, huynh đệ ăn chút cho lại sức." Lan Như Hương bưng bát cháo lên, định đưa cho Tử Kiều.

Thấy tay Tử Kiều có vẻ yếu ớt và vẫn còn run sau khi gắng gượng ngồi dậy, nàng thoáng chút do dự rồi nói: "Hay... hay để tôi giúp huynh đệ nhé?"

Tử Kiều hơi ngẩn người. Được một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng đút cháo cho ăn, tình huống này hắn chưa từng trải qua, cũng chưa từng nghĩ đến. Hắn theo bản năng định từ chối, nhưng nhìn ánh mắt chân thành và lo lắng của nàng, hắn lại không nỡ. Hắn khẽ gật đầu, mặt hơi nóng lên.

Lan Như Hương mỉm cười, ngồi xuống mép giường, cẩn thận múc một thìa cháo nhỏ, thổi nhẹ cho nguội bớt rồi đưa lên miệng Tử Kiều. Nàng làm việc đó một cách tự nhiên và thuần thục, như thể đã quen chăm sóc người bệnh. Khoảng cách giữa hai người rất gần, Tử Kiều có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ mịn trên khuôn mặt nàng, cảm nhận được hơi thở ấm áp của nàng. Chiếc cổ áo hơi trễ xuống khi nàng cúi người, để lộ phần xương quai xanh thanh mảnh và một thoáng khe ngực đầy đặn ẩn hiện sau lớp áo vải thô.

Tim Tử Kiều lại đập loạn nhịp. Thân thể trẻ trung này dường như cũng rất nhạy cảm. Dù ý chí hắn vẫn còn mang nặng sự lạnh lùng, chai sạn của kiếp trước, nhưng bản năng của cơ thể lại phản ứng trước sự quyến rũ mộc mạc và sự chăm sóc dịu dàng này. Hắn cố gắng đè nén sự bối rối, tập trung ăn hết bát cháo. Vị cháo loãng nấu bằng gạo mới, thêm chút rau rừng, tuy đơn giản nhưng lại ấm áp và ngon lạ thường, có lẽ vì nó chứa đựng tình cảm của người nấu.

Ăn xong bát cháo, Tử Kiều cảm thấy trong người khỏe hơn hẳn. Lan Như Hương dọn bát đi, dặn hắn nghỉ ngơi rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Tử Kiều nhìn theo bóng lưng nàng, trong lòng dâng lên những cảm xúc hỗn độn. Sự biết ơn, sự ngượng ngùng, một chút rung động không nên có, và cả sự hoang mang về tương lai.

Hắn đã chết và được sống lại. Ở nơi xa lạ này, hắn lại được những con người xa lạ cưu mang. Trần Đại Hùng chất phác, mạnh mẽ. Lan Như Hương dịu dàng, xinh đẹp. Họ đã cho hắn một mái nhà, một cơ hội để bắt đầu lại. Hắn tự nhủ, lần này, dù thế nào đi nữa, hắn cũng phải sống cho tốt, không thể phụ lòng tốt của họ, và cũng là để không phụ cơ hội tái sinh hy hữu này.

Nhưng cuộc sống mới liệu có thực sự bình yên? Ký ức về đám sơn tặc tàn bạo vẫn còn đó. Thân phận của hắn ở thế giới này là gì? Và bí ẩn về sự trọng sinh này, liệu có thế lực nào đứng sau không? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Tử Kiều. Con đường phía trước vẫn còn mờ mịt và đầy thử thách. Nhưng ít nhất, giờ đây, hắn không còn đơn độc như trước nữa. Hắn đã có một nơi để gọi là "nhà", dù chỉ là tạm thời.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free