Giới thiệu
Tống Lan Hinh, muội muội của Tống Tầm Chu, vẫn luôn cho rằng huynh trưởng nàng trước tuổi tam tuần tuyệt đối không thể giải quyết nhân duyên đại sự. Dẫu cho thân hữu có mai mối vài đối tượng tương phùng, rồi cũng sẽ bị Tống Tầm Chu dọa cho khiếp vía. Há có nữ tử nào chấp nhận nổi ánh mắt ‘vạn vật đều dơ bẩn’ của huynh trưởng đây? Huống hồ, ngay cả người trong gia đình cũng bị cấm bước vào phòng hắn! Tống Lan Hinh từng mượn một cây bút máy của huynh trưởng, dùng xong liền hoàn trả. Song, huynh trưởng nàng lại lau đi lau lại thân bút rất nhiều lần, tựa hồ chiếc bút vừa qua tay muội muội là vật ô uế khôn cùng. Người như thế, ai mà chịu nổi đây! Trước tuổi tam tuần, huynh trưởng không thể giải quyết nhân duyên đại sự, vậy sau tuổi tam tuần thì sao? Đáp án tất nhiên là bất khả. Sau khi huynh trưởng quá tuổi tam tuần, cũng đã qua thời kỳ hoàng kim của nam nhân, sẽ chẳng có nữ tử nào nguyện ý gả cho hắn. Với thân phận muội muội, trong lòng Tống Lan Hinh chỉ có một lời khuyên duy nhất dành cho huynh trưởng: Bản thân sống tốt mới là điều trọng yếu nhất, chớ đi tai họa khuê nữ nhà người! Song nàng không dám nói, hoàn toàn bất dám nói. Một ngày nọ, trong phủ nhận được thư của huynh trưởng. Trong thư, Tống Tầm Chu nói mình chuẩn bị kết duyên, nhà gái là ái nữ của đội trưởng đội sản xuất nơi hắn công tác. Khi ấy Tống Lan Hinh hoàn toàn không thể tin nổi. Chẳng riêng nàng không tin, song thân cũng không tin, nhưng nét chữ trong thư rõ ràng là của cốt nhục họ, không sai đi đâu được. Tống Lan Hinh không tin huynh trưởng mình độc thân suốt hai mươi năm ròng, lại đột nhiên đi cưới ái nữ của đội trưởng đội sản xuất. Chỉ có một khả năng duy nhất, huynh trưởng đã lọt vào tầm ngắm của ái nữ đội trưởng. Nhưng hắn thà chết không chịu, thế là đội trưởng bèn dùng đủ biện pháp vừa đấm vừa xoa, bất đắc dĩ, huynh trưởng chỉ đành khuất phục. Tuy rằng Tống Lan Hinh cảm thấy Tống Tầm Chu đáng bị đánh vài trận, nhưng hắn không nên bị đánh trong tình huống như thế. Dẫu sao đi nữa, ván đã đóng thuyền, huynh trưởng cũng đã kết duyên, giờ có nói gì thì cũng vô ích...