(Đã dịch) Thần Đạo Đan Tôn - Chương 2007
Lưu Dụ bây giờ có thể đang khoe khoang sự giàu có trước mặt mỹ nữ, nhưng hắn ta chỉ giỏi ba hoa chích chòe, còn mình thì lại phải bỏ ra tiền thật. Một mình mình làm sao gánh vác nổi khoản chi tiêu xa hoa đến thế?
– Dụ thiếu, thật ra phòng tu luyện lầu bốn cũng chẳng kém là bao, ta có thể thuê thêm chút thời gian.
Hắn nói với Lưu Dụ.
– Hừ, chẳng phải làm mất mặt bổn thiếu gia sao?
Lưu Dụ tràn đầy ngạo khí, hắn chỉ vào mũi Chư Cẩn và nói:
– Ngươi đừng quên, không chỉ Chư gia các ngươi, mà Kim gia, Mã gia, Trình gia đều muốn hết lòng chiêu đãi bổn thiếu gia. Ngươi không bỏ nổi tiền thì đã có người khác lo rồi.
Chư Cẩn đành phải cười khổ, hắn nhìn sang Lăng Hàn, nói:
– Bằng hữu, thật ngại quá, nhưng liệu chúng ta có thể thương lượng một chút không? Ta sẵn lòng trả gấp đôi số tiền thuê cho ngươi.
Lần này hắn ta thật sự phải cắn răng chi một khoản lớn, chỉ mong Lăng Hàn đừng thuê quá lâu.
Thiên Phượng Thần Nữ không chịu nổi thói hung hăng càn quấy của Lưu Dụ, lại thấy Chư Cẩn ăn nói khép nép thì cũng có chút thương cảm, liền nói với Lăng Hàn:
– Chi bằng nhường lại cho hắn ta đi.
Dù sao Lăng Hàn cũng đã đăng ký lên tầng hai rồi, đến đây chỉ để trải nghiệm mà thôi, thế nên việc gia tốc thời gian gấp bốn lần cũng chẳng thấm vào đâu.
Lăng Hàn tuyệt đối không đời nào chịu nhượng bộ loại người như Lưu Dụ, nhưng vì lão bà đã lên tiếng, lại thêm Chư Cẩn vẫn giữ thái độ khách sáo nên hắn cũng mềm lòng đôi chút, liền nói:
– Được thôi, tôi nhường lại cho cậu.
– Đa tạ! Đa tạ!
Chư Cẩn vội vã cúi chào, không ngừng nói lời cảm ơn.
Lưu Dụ thấy vậy, cười khẩy nói:
– Làm ra vẻ cả buổi, hóa ra cũng chỉ là kẻ tiểu nhân tham tiền mà thôi. Xì! Cái thá gì mà còn làm bộ làm tịch trước mặt bổn thiếu gia! Tiểu tử kia, còn không mau quỳ xuống cảm tạ bổn thiếu gia đã ban cho ngươi món hời lớn!
Lăng Hàn đang định đưa tín phù ra, nhưng nghe câu này xong liền thu trở về.
Lần này không phải hắn cố ý kích hoạt hào quang thù hận, mà là loại cặn bã này đang xúc phạm thẳng mặt hắn.
Ngươi nói ngươi có tiện hay không chứ?
Đã nhường phòng tu luyện cho ngươi rồi, ngươi cứ dương dương tự đắc đi thôi, sao đã chiếm được lợi rồi còn muốn đùa cợt người tốt, ha ha...
Lăng Hàn nhìn chằm chằm vào Lưu Dụ, nói:
– Nuốt lời ngươi vừa nói xuống đi!
Lưu Dụ muốn gây chuyện, không phải vì thấy Lăng Hàn chướng mắt, mà là vì Thiên Phượng Thần Nữ.
Tuy Thiên Phượng Thần Nữ còn chưa bước vào Trảm Trần nên mị lực giảm đi không ít, nhưng dù sao nàng vẫn là tuyệt sắc giai nhân, cả thành Đan Đạo cũng chỉ có khoảng trăm người có thể sánh bằng nàng.
Con số đó nghe có vẻ nhiều, nhưng một thành thị tứ tinh thì có bao nhiêu dân số, bao nhiêu cường giả?
Có rất nhiều người Lưu Dụ chỉ có thể ngước nhìn, nuốt nước bọt rồi trong đầu nảy sinh vô vàn ý nghĩ đen tối.
Thế nhưng bây giờ thì sao? Một giai nhân tuyệt sắc xuất hiện ở đây, địa vị có ra sao thì đã sao? Hắn hoàn toàn có tư cách hái đóa hoa tươi này về.
Lăng Hàn ư? Cái thá gì chứ, một tên hai lúa cũng muốn tranh giành nữ nhân với hắn sao?
Thấy Lăng Hàn lựa chọn đối đầu trực diện với mình, trong lòng Lưu Dụ không giận mà còn vui. Làm như vậy mới càng làm nổi bật sự ưu việt của hắn.
– À, muốn ta nói xin lỗi ư?
Lưu Dụ vô cùng hung hăng càn quấy, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lăng Hàn.
– Ngươi là ai? Ngươi có tư cách gì chứ?
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, quay đầu nhìn về phía Thiên Phượng Thần Nữ, nói:
– Phượng lão bà, ngươi có nhịn không?
– Không nhịn!
Thiên Phượng Thần Nữ ghét bỏ đáp, Lưu Dụ này cứ luôn dùng ánh mắt gian tà nhìn nàng, khiến nàng cảm thấy buồn nôn.
Lăng Hàn lắc đầu, nói:
– Ta cũng không thể nhẫn nhịn!
Hắn tiến lên một bước, đi về phía Lưu Dụ.
– Ấy ấy ấy, có gì từ từ nói, đừng làm mất hòa khí.
Chư Cẩn vội vàng nhảy ra can ngăn, hắn là người làm ăn, hòa khí sinh tài. Hơn nữa, chuyện này đúng là Lưu Dụ đã làm quá đáng rồi còn gì. Người ta đã nhường phòng cho ngươi rồi, sao ngươi còn hùng hổ dọa người như thế?
Thật sự cho rằng người ta là bùn đất, có thể mặc sức nặn nắn theo ý ngươi sao?
– Chư Cẩn, ngươi cút ngay cho ta!
Lưu Dụ hùng hổ, khinh thường nói:
– Bổn thiếu gia từ nhỏ đến lớn, còn chưa gặp được người nào có thể khiến bổn thiếu gia phải mở miệng xin lỗi!
Lăng Hàn khẽ đẩy một cái, Chư Cẩn bị hắn đẩy sang một bên, rồi tự mình ra tay chộp lấy Lưu Dụ.
Thành Đan Đạo có quy tắc riêng, không cấm đánh nhau nhưng tuyệt đối không được giết người — đương nhiên, ngươi hoàn toàn có thể làm điều đó ở nơi thâm sơn dã lĩnh, chỉ cần không ai nhìn thấy là được.
Nói như vậy, chỉ cần không có nhân vật trọng yếu nào chết đi, không ai đi tố cáo, thì Thành Đan Đạo cũng chẳng muốn nhúng tay vào.
Còn một điều nữa, trừ phi kẻ yếu hơn chủ động khiêu khích, còn không thì nghiêm cấm cường giả ra tay với kẻ yếu.
Bởi vì Thành Đan Đạo có quá nhiều thế lực, nếu tiểu bối nhà nào bị đánh thì trưởng bối lại chạy đến báo thù, cả thành thị chẳng phải sẽ loạn hết cả sao? Bởi vậy, chuyện của tiểu bối cứ giao cho tiểu bối giải quyết.
Lăng Hàn nắm rõ điều này, cho nên mới không chút kiêng dè ra tay, chỉ cần không đánh chết người thì cũng sẽ không có cường giả Phân Hồn nào ra tay với hắn.
– Thật can đảm!
Lưu Dụ cười lạnh, vươn tay ra đánh thẳng vào Lăng Hàn.
Đừng thấy hắn hung hăng càn quấy như một công tử ăn chơi trác táng, trên thực tế thiên phú võ đạo của hắn cũng không hề thấp, nếu không hắn đã chẳng thể trở thành một trong những người thừa kế của Lưu gia.
Lưu gia thành Thương Trụ, đây chính là đan đạo thế gia!
Thành Thương Trụ là một thế lực phụ thuộc Thành Đan Đạo, cũng giống như Thành Đan Đạo, toàn thành đều luyện đan. Lưu gia cũng có hai lão tổ, một vị chuyên trách luyện đan nhưng chỉ là đan sư nhất tinh, thế nhưng trên thực tế, một đan sư nhất tinh đã vô cùng lợi hại rồi.
Một lão tổ khác chuyên về võ đạo, đã là cường giả Phân Hồn. Dù sao không phải ai cũng có thể luyện đan, mà cũng chẳng thể cứ có chút chuyện là mời người đến hỗ trợ mãi được, sức mạnh của bản thân mới là đáng tin cậy nhất.
Lưu gia cũng vì lẽ đó mà chia thành hai mạch: ai có thiên phú võ đạo tốt thì luyện võ, ai có thiên phú đan đạo thì đi luyện đan. Chẳng hạn như Lưu Dụ, không có thành tựu trên đan đạo, nhưng thiên phú võ đạo lại không tồi, nên đã gia nhập mạch võ đạo.
Bởi vì Lưu Dụ đến Thành Đan Đạo du ngoạn, liền bị rất nhiều thương nhân thế gia để mắt tới, muốn thông qua quan hệ của hắn để thiết lập con đường cung ứng đan dược.
Tại tiên vực, đan dược vĩnh viễn là thứ cung không đủ cầu.
Bị tâng bốc, vây quanh như mặt trăng giữa ngàn sao, Lưu Dụ tự nhiên có cảm giác ưu việt rất lớn, cũng thừa cơ giở thói sư tử ngoạm, đòi hỏi lợi lộc. Chẳng hạn như lần này, đi phòng tu luyện – thứ mà Thành Thương Trụ không có – hắn cũng muốn thử một chút cho biết.
Những dòng chữ này thuộc bản quyền của truyen.free, xin vui lòng không sao chép trái phép dưới mọi hình thức.