(Đã dịch) Chương 567 : Miêu nô chi nhạc
Siberia rừng rậm miêu giá cả rất đắt, không thể so với Ragdoll miêu tiện nghi bao nhiêu. Với cái giá này, vị khách hàng nào cảm thấy hứng thú với miêu thường trực tiếp lựa chọn Ragdoll miêu, bằng không tương lai ở bằng hữu vòng tròn sưởi miêu thì bị người khác ngộ nhận là mua không nổi Ragdoll mới mua Nishimori sẽ rất lúng túng, lại như là mua xe như thế, cần kiêng kỵ ánh mắt người chung quanh, luôn có người sẽ nói "Ai nha, đều cái giá này vị tại sao không mua XX bài...", mặc dù mình khả năng không ngại, nhưng tổng bị người nói như vậy cũng rất buồn nôn.
Nishimori ở quốc nội nổi tiếng e sợ còn chưa kịp Ragdoll miêu một phần trăm, ở nước ngoài cũng chẳng tốt đẹp gì, lượng tiêu thụ tương đối kém, xem như là điển hình tiểu chúng miêu. Trương Tử An mở cửa tiệm đến hiện tại, Nishimori chỉ bán được một con.
Có điều Nishimori có một loại đặc tính mà phần lớn miêu đều không có, đó là trong nước bọt của nó, hàm lượng trí mẫn protein cực nhỏ, có thể để cho người dị ứng với miêu thỏa thích vuốt ve mà không cần lo lắng phản ứng dị ứng.
Vi Vi theo tầm mắt của Trương Tử An nhìn lại, nhìn thấy bên trong góc có một con ấu miêu đang cùng Ragdoll miêu chơi đùa. Lông tóc của nó so với miêu lông ngắn thì dài hơn, như một cục bông biết đi, bất kể là hình thể hay hình dạng đều khá giống Ragdoll miêu, nhìn qua thậm chí không nhận ra sự khác biệt.
Nàng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, quả thực không thể tin vào tai mình, nàng thật sự có thể dưỡng một con miêu đáng yêu như thế sao?
"Đương nhiên có thể." Trương Tử An khẳng định trả lời chắc chắn, "Xem qua điện ảnh (Chín Cái Mạng) chưa? Có người nói đạo diễn bộ phim này chính là người dị ứng với miêu, bởi vậy mới chọn một con Nishimori miêu không gây trí mẫn đến làm nhân vật chính."
"Vi Vi tỷ, tốt quá rồi!" Tiểu Tuyết cũng rất mừng cho nàng.
Đến cửa hàng thú cưng, các nàng ai cũng không nghĩ tới lại còn có loại miêu như vậy tồn tại, thực sự là niềm vui bất ngờ!
Trương Tử An tiếp theo lại bổ sung: "Nếu như dị ứng phản ứng tương đối nhẹ, kỳ thực còn có một chút miêu ít gây mẫn cảm có thể lựa chọn, nói thí dụ như Mèo Xiêm, Bali miêu, Đức Văn Quyển loại hình. Có điều theo miêu tả của ngươi, dị ứng phản ứng của ngươi khá nghiêm trọng, vậy thì tốt nhất vẫn nên chọn Nishimori đi. Nishimori chắc chắn sẽ không làm ngươi dị ứng."
Nói xong, hắn từ bên trong góc ôm lấy con Nishimori kia, hướng Vi Vi đi tới.
Vi Vi lo lắng mình bị dị ứng, cũng lo lắng mình nhìn thấy miêu sau đó liền không nhịn được muốn ôm, từ khi vào điếm đến giờ vẫn bồi hồi ở gần cửa, không dám đi vào trong.
Nàng mắt ba ba nhìn Nishimori từ từ nhích lại gần mình, dáng vẻ ngốc manh hết nhìn đông tới nhìn tây của nó làm nàng tim đập thình thịch. Nó vặn vẹo thân thể muốn tránh ra, tiếp tục cùng đồng bọn ấu miêu chơi đùa.
Trương Tử An đi tới trước mặt nàng, "Ngươi có thể sờ thử xem, thử xem có bị dị ứng không."
Vi Vi giơ lên một bàn tay, nhưng không dám đưa tới. Trải nghiệm dị ứng trước đây làm nàng đặc biệt hoảng sợ, lo lắng vừa sờ vào sẽ lập tức phát tác. Trương Tử An chỉ là một vị chủ cửa hàng thú cưng, không phải bác sĩ nổi danh gì, coi như là bác sĩ nổi danh đứng trước mặt nàng, bảo nàng yên tâm mò con miêu này, nàng chỉ sợ cũng phải do dự.
Có điều con Nishimori này quá đáng yêu, khỏe mạnh kháu khỉnh, đôi mắt to màu xanh lam tràn đầy vẻ ngây thơ, khiến người không tự chủ sinh lòng yêu thương.
Tiểu Tuyết ở bên cổ vũ, "Vi Vi tỷ, sờ thử xem đi! Chị không phải rất thích miêu sao? Chị không phải rất sớm đã muốn nuôi miêu sao? Hiện tại cơ hội ở ngay trước mặt chị đó!"
Đúng đấy, Vi Vi muốn nuôi miêu đã rất lâu, trên giường ngủ chất đầy đủ loại miêu công tử, ở bên ngoài nhìn thấy miêu nhà người khác, ước ao sau đó về nhà liền nhào vào đại dương miêu công tử, đem chúng nó tưởng tượng trở thành miêu thật, dùng sức ôm chặt, vùi mũi vào lông tóc, hít hà...
Đáng tiếc công tử dù sao cũng chỉ là công tử,
Không có nhiệt độ, trong lỗ mũi chỉ ngửi được mùi sợi chế phẩm, mấu chốt nhất là công tử sẽ không động, sẽ không kêu meo meo, sẽ không dùng đôi mắt to tràn ngập sinh thú nhìn nàng... Cho dù sức tưởng tượng của nàng có phong phú đến đâu, cũng không thể lừa dối mình đây là miêu thật, không thể thỏa mãn khát vọng vuốt ve miêu của nàng.
Hiện tại, cơ hội kết thúc tất cả những thứ này đang bày ra trước mắt, nếu như Nishimori miêu đúng như Trương Tử An nói là không gây trí mẫn, vậy thì nàng có thể đem tất cả miêu công tử quét vào đống rác lịch sử.
Vậy nên, nàng lấy hết dũng khí, vươn ngón tay gãi gãi cằm Nishimori miêu.
"Meo ~"
Nó rất hưởng thụ, nheo mắt lại, đánh giá nàng.
Có nhiệt độ, lông xù, biết kêu meo meo, có thể chuyển động cùng nhau, đây mới là đặc tính của một con miêu thật.
Vi Vi chết chết nhìn chằm chằm ngón tay vừa chạm vào lông miêu, cố nén kích động đợi một lúc, nếu như sản sinh phản ứng dị ứng, nàng tiếp theo hẳn là hắt xì, chảy nước mũi, ngón tay từ đầu ngón tay bắt đầu ửng hồng, ngứa, sau đó như thủy triều lan tràn đến toàn bộ bàn tay thậm chí cổ tay, cuối cùng là toàn thân ngứa, nghiêm trọng thì còn có thể nổi mẩn đỏ li ti...
Tiểu Tuyết cùng nàng bốn mắt nhìn chằm chằm đầu ngón tay của nàng, phảng phất nơi đó có một thánh vật vô hình nào đó.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chẳng có chuyện gì xảy ra.
"Oa!" Vi Vi ôm chặt lấy Tiểu Tuyết hoan hô nhảy nhót, kích động đến suýt chút nữa khóc lên.
Tâm nguyện nhiều năm một hướng được đền bù, nàng hận không thể tuyên cáo niềm vui này với toàn thế giới.
Các võng hữu xem trực tiếp thì thảm, bọn họ chỉ nhìn thấy hình ảnh rung mạnh cùng một tiếng thét chói tai, cho rằng Trương Tử An cuối cùng đã nâng cấp hành vi quấy rối tình dục từ đầu lưỡi thành hành vi quấy rối thực sự, dồn dập kêu gào phải báo cảnh sát.
Cũng có võng hữu khá bình tĩnh khắc chế, muốn biết cụ thể.
"Trước đây thật không biết còn có loại miêu như vậy tồn tại, lần này coi như là mở mang kiến thức, sau này có thể ra ngoài giả vờ hiểu biết."
"Coi như vậy, cũng không đến nỗi kích động như thế chứ, chẳng phải chỉ là nuôi một con miêu thôi mà..."
"Ta chỉ có thể nói thế giới của miêu nô các ngươi không hiểu! Ta có một người bạn cũng bị dị ứng miêu, tuy rằng không nghiêm trọng như Vi Vi muội tử, nhưng nàng vẫn kiên trì nuôi một con miêu anh lông ngắn. Để nuôi con miêu anh lông ngắn này, nàng ăn thuốc kháng dị ứng, tiêm thuốc giải mẫn cảm, máy lọc không khí mở 24/24, mỗi ngày dùng máy hút bụi hút lông khắp phòng... Ta nhìn mà thấy mệt thay! Nhưng vậy thì sao? Người ta vui vẻ lắm, mỗi ngày phát mèo phiến trên Weibo, vòng bạn bè phát đến không còn biết trời đất đâu!"
"Sách, chỉ có thể nói, người không phải miêu nô, sao biết được niềm vui của miêu nô..."
"Đúng đấy, ta chuẩn bị phổ cập khoa học cho nàng một hồi, nuôi một con Nishimori thật tốt, ít nhất không cần mệt mỏi như thế... Nhưng coi như nàng biết rồi, chắc chắn cũng sẽ không từ bỏ con miêu anh lông ngắn hiện tại, phỏng chừng kết quả cuối cùng là nuôi cả hai con..."
Tiểu Tuyết một mặt kính phục hỏi: "Điếm trưởng tiên sinh, ngươi làm sao biết về miêu không mẫn cảm và miêu ít mẫn cảm vậy?"
Trương Tử An cười ha ha, theo lệ tinh tướng nói: "Ai bảo ta mở cửa hàng thú cưng chứ, mở cửa hàng thú cưng mà không biết những thứ này, khác gì cá ướp muối?"
Vi Vi vừa cười vừa nhảy vừa kêu, hài lòng khôn xiết, rốt cục phát tiết xong nỗi phiền muộn bấy lâu nay.
Nàng duỗi hai tay về phía Nishimori, "Ta muốn ôm nó."
"Được thôi, cho cô." Trương Tử An đã ôm mệt mỏi, vừa vặn giao Nishimori vào tay nàng, thuận tiện dạy nàng cách ôm ấu miêu.
Vi Vi cẩn thận ôm ấu miêu Nishimori vào lòng như trân bảo, chọc chọc gáy nó, nghịch nghịch tai nó, vuốt vuốt cái đuôi mềm mại của nó, không nỡ buông tay...
Chỉ những người yêu mèo mới thấu hiểu được niềm vui này. Dịch độc quyền tại truyen.free