Giới thiệu
Hứa Thừa Yến dốc lòng phụng dưỡng đại thiếu gia Hạ gia suốt năm năm ròng, mọi lời người nói ra, dù bảo đến hay đi, y đều răm rắp tuân theo. Dẫu cho Hạ Dương vẫn luôn dùng vẻ mặt lạnh nhạt mà đối đãi, Hứa Thừa Yến vẫn cam tâm tình nguyện, lòng thầm nhủ chỉ cần y là người đặc biệt được kề cận bên hắn đã đủ rồi, ắt có ngày y sẽ khiến khối băng giá kia tan chảy. Cho đến một ngày, vị bạch nguyệt quang của Hạ Dương hồi hương. Hứa Thừa Yến tận mắt chứng kiến, người nam nhân luôn lạnh nhạt với y, lại hóa ra vô cùng dịu dàng khi đứng trước bạch nguyệt quang. Chính khoảnh khắc ấy, Hứa Thừa Yến mới thấu tỏ mình chỉ là một kẻ thế thân. Khối băng giá rồi sẽ tan chảy, song người làm tan chảy nó, lại chẳng phải là y. Hứa Thừa Yến gian nan thức tỉnh, quyết ý buông bỏ, thu xếp hành trang, một mình lẻ loi ly khứ. Mà sau khi Hứa Thừa Yến ly khứ, Hạ Dương trở về, nhìn căn nhà trống vắng, chỉ cười nhạt mà đánh cuộc với bằng hữu rằng: Chẳng quá năm ngày, Hứa Thừa Yến ắt sẽ tự tìm đường quay về. Ngày thứ nhất, Hứa Thừa Yến không quay về. Ngày thứ hai, y vẫn không quay về. Mãi cho đến ngày thứ năm, Hứa Thừa Yến quả nhiên đã quay về. Song điều Hạ Dương nhận được, lại là một thi thể lạnh băng của Hứa Thừa Yến, không còn cách nào cứu vãn được nữa. Ba năm sau, Hạ Dương vẫn là vị đại thiếu gia hiên ngang của Hạ gia. Song trong một yến tiệc, Hạ Dương chợt trông thấy một dáng người quen thuộc. Hạ Dương như thể đã đánh mất lý trí, điên cuồng vọt tới, đứng trước mặt nam tử tóc đen kia. "Yến Yến." Hạ thiếu gia từ trước đến nay vốn trầm tĩnh lạnh lùng, lúc này lại đang siết chặt tay của nam tử kia không chịu buông, đôi mắt ửng đỏ rực, khẩn cầu: "Cùng ta quay về, có được không?" Mà nam tử tóc đen đứng trước mặt, chỉ khẽ nở một nụ cười, nhẹ nhàng gạt tay Hạ Dương ra, thản nhiên đáp: "Thật xin lỗi tiên sinh, ngài đã nhận lầm người rồi."