(Đã dịch) Chương 709
Tố Nương khẽ giật mình, lập tức đỏ bừng mặt. Nàng thật sự không biết vì sao Tiết phu nhân có thể đoán ra mình vẫn là khuê nữ. Tiết phu nhân bèn cười: - Mu���i tử, có phải là ta đã nói chuyện mạo muội rồi không?
Tố Nương xấu hổ vạn phần, lắp bắp: - Ta… cái này… Nhị Lang…
Tiết phu nhân nói: - Đây là tỷ muội chúng ta nói riêng với nhau, không để người khác biết.
Bà ta dừng lại một chút, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi nguyên do, chỉ khẽ nói nhỏ: - Muội tử, tỷ nói thêm câu không nên nói. Vợ chồng nếu không chung chăn gối kéo dài, tình cảm sẽ rạn nứt. Sở đại nhân tuổi trẻ lại cường tráng, thời điểm này nếu… nếu muội lạnh nhạt với đại nhân, chỉ sợ khó mà bảo hắn không…
Bà ta nói một nửa rồi dừng lại. Tố Nương tất nhiên hiểu.
Tố Nương làm sao không hiểu Tiết phu nhân định ám chỉ điều gì. Chỉ là chuyện này cực kỳ xấu hổ, nàng đỏ mặt, không nói được lời nào.
Tiết phu nhân biết Tố Nương vẫn là khuê nữ, nói nhiều cũng không hay. Bà ta bèn cười: - Là tỷ tỷ lắm mồm rồi. Muội tử, nếu muội có thời gian, mai ta tới, tiện thể cho người mang bình phong và lụa vân sa luôn. Sau đó, hai chúng ta cùng đi Thất Thanh đường. Nơi đó có cao nhân chuyên chỉ bảo chuyện bảo dưỡng. Chúng ta đến đó một chuyến, nhất định rất có lợi cho muội.
Tố Nương bị Tiết phu nhân thuyết phục, do dự một lát rồi rốt cuộc nói: - Chuyện đó… chờ ta nói một câu với Nhị Lang.
Tiết Hoài An và phu nhân ở lại Sở phủ ăn tối. Trước khi cáo biệt, Tiết phu nhân đích thân đề nghị với Sở Hoan việc dẫn Tố Nương ra ngoài chơi. Thực ra Sở Hoan cũng đang định sắp xếp thời gian đưa Tố Nương ra ngoài giải khuây. Dù sao sau khi tới kinh thành, hắn cũng không có thời gian đi dạo với nàng. Tiết phu nhân chủ động đề nghị, Sở Hoan đúng là cầu còn không được.
Ngày hôm sau, Tiết phu nhân quả nhiên đến đón Tố Nương. Bà còn mang theo cả bình phong gỗ thơm và lụa vân sa đến. Sở Hoan thấy vậy định từ chối, nhưng đồ đạc đã mang đến quý phủ, lúc này nếu cho người đem trả, tất nhiên sẽ làm mất thể diện của đối phương. Hắn đối với Tiết Hoài An vốn cũng không ác cảm, lại nhìn thấy Tố Nương tỏ ra thích thú hai món đồ đó, đành cho phép Tố Nương nhận lấy.
Tố Nương lần đầu ra khỏi nhà, mặc dù có Tiết phu nhân làm bạn, nhưng Sở Hoan vẫn không yên tâm. Tố Nương vốn định rủ Như Liên cùng đi, chỉ tiếc Như Liên vốn không quen với thế giới bên ngoài, nên không muốn đi. Tố Nương cũng không ép. Nhưng Sở Hoan lại muốn cho Lăng Sương đi cùng. Tố Nương lần này đến Thất Thanh đường học tập thuật bảo dưỡng cơ thể, cho dù có quan hệ khá tốt với Lăng Sương, nhưng nếu cùng đến đó thật sự không tiện. Hơn nữa, sau khi vào phủ đệ, nàng và Lăng Sương không giao thiệp nhiều, nên giữa hai người vẫn còn khoảng cách rất lớn. Cuối cùng, Sở Hoan phái Lang Oa Tử đi theo hộ vệ phu nhân. Lang Oa Tử làm việc cẩn thận, có hắn hộ tống, Sở Hoan cũng yên tâm.
Mấy ngày gần đây triều đình tập trung xử trí tàn đảng An quốc công. Sở Hoan không có hứng thú việc này lắm. Điều hắn quan tâm là vấn đề lương thực Tây Bắc.
Tấu chương đã trình lên, tuy nhiên, Hoàng đế vẫn chưa ban xuống ý chỉ nào. Mặc dù An quốc công đã bị diệt, nhưng tâm tình của Hoàng đế vẫn chưa hẳn đã tốt lên.
Trên thực tế, sau khi An quốc công bị trừ, có liên quan rất lớn đến các quan viên Hộ bộ. Ở kinh thành, nha môn Hộ bộ trước kia từng có một đợt thanh trừng, ảnh hưởng không lớn. Nhưng các nha môn Hộ bộ ở địa phương thực sự có không ít quan viên dính líu đến. Hộ bộ vốn phụ trách thu gom lương thảo từ các đạo, việc thu gom lương thảo đều do Hộ bộ ti đảm nhiệm. Vì thế, có thể nói quan viên liên quan đến vụ án này là rất nhiều. Mỗi ngày, đều có tấu chương gửi vào triều, thúc giục triều đình mau chóng phát lương thực. Mã Hồng lo lắng đến độ sứt đầu mẻ trán. Tuy nói Hoàng đế đối với y có chút tín nhiệm, nhưng một khi lương thảo chuyển ra tiền tuyến chậm trễ, Hoàng đế chưa hẳn đã không trở mặt.
Hơn nữa, Lôi Cô Hành vốn là người tâm cao khí ngạo. Nếu đã phái lão đến Đông Nam, trừ phi lão tử trận, nếu không sẽ phải tận lực thu phục toàn bộ lực lượng Thiên Môn đạo. Lão đang dồn sức cho chiến trận, dẫn quân giết địch, nếu bởi vì Hộ bộ níu chân lại, một khi Lôi Cô Hành muốn bới chuyện ra, thời gian tới Mã Hồng cũng khó sống yên ổn.
Trước đây, khi Hồ Bất Phàm ngã ngựa, Mã Hồng được điều đến Hộ bộ, ngay từ đầu đã biết đây là nơi thuế má vô cùng quan trọng. Trong lòng Mã Hồng vẫn có chút hưng phấn. Thế nhưng khi nhận được một đống lộn xộn, hơn nữa, đúng vào thời điểm Đông Nam thúc lương thực, Tây Bắc thúc lương thực, cả hai phía dồn ép khiến Mã Hồng sứt đầu mẻ trán. Phía Tây Bắc thì ngược lại còn dễ giải quyết hơn một chút. Người Tây Lương đã rút quân, nếu không phát lương thực tới kịp, nhiều lắm cũng chỉ là chết một ít dân chúng mà thôi. Thế nhưng chiến sự Đông Nam quả thực không thể có chút lười biếng qua loa. Y vốn tưởng rằng Hộ bộ chính là mảnh đất màu mỡ. Đến lúc này đã hiểu mảnh đất béo bở mà mình tưởng chính là một hố lửa.
Mã Hồng mỗi ngày sứt đầu mẻ trán, Sở Hoan lại có chút thích ý. Hắn tuy là Hộ bộ Thị lang, chức quan thấp hơn Mã Hồng, thế nhưng ít nhiều gì trên người cũng còn có tước vị Trung Dũng bá. Hơn nữa ngày đó tại điện Thông Thiên hắn xả thân vì nước, ngày nay đã được xem như là tâm phúc của triều đình. Ngay cả Mã Hồng cũng không dám đơn giản đắc tội. Sở Hoan vốn không tinh thông sự vụ Hộ bộ, lúc này nguyện ý ngồi chơi uống trà, Mã Hồng tự nhiên cũng sẽ không quản. Cho nên mỗi ngày hắn nhốt mình trong phòng tu luyện “Long Tượng kinh”, khi mệt mỏi lại thảnh thơi uống trà, thời gian này trôi qua vô cùng nhàn nhã.
Hôm qua hắn nghe Tiết Hoài An nhắc đến chuyện Lang Vô Hư cứu Tề vương. Trước đây, mỗi khi Sở Hoan nhìn thấy Lang Vô Hư đều có cảm giác y ngày càng tỏ ra hưng phấn, nhưng không hiểu lý do vì sao. Đến lúc này hắn rốt cuộc đã hiểu ra. Y cứu Doanh Nhân, Doanh Nhân dù ít dù nhiều sẽ biết ơn Lang Vô Hư. Lang Vô Hư cho dù tiền đồ không sáng sủa nhưng cũng không quá mức hắc ám.
Sở Hoan vừa nghĩ đến Lang Vô Hư, Lang Vô Hư đã chủ động đến thăm. Y đi vào sân viện của Sở Hoan, vừa bước qua cửa, lập tức cất tiếng nói: - Sở đại nhân, ý chỉ ra rồi!
Sở Hoan đang suy nghĩ xem đó là ý chỉ gì, thì Lang Vô Hư đã ngồi xuống nói: - Trung Thư tỉnh đã ban hành ý chỉ rồi, chuyện cho Tây Bắc dùng lương đổi đất đã được phê duyệt, cho hào tộc Tây Quan đạo thời gian một tháng.
Nếu hào tộc Tây Quan đ��o trong vòng một tháng có thể chuẩn bị đủ thóc giống, như vậy gia tộc quyền thế hai đạo Bắc Sơn và Thiên Sơn không thể tiến vào Tây Quan đạo.
Sở Hoan nhướng mày, tỏ vẻ vui mừng. Hắn biết rõ hôm nay Trung Thư tỉnh do Từ Tòng Dương chủ trì, bèn hỏi: - Thời hạn một tháng này, tính từ ngày nào?
- Vừa rồi Trung Thư tỉnh phái người truyền mệnh lệnh xuống, hẳn là tính từ ngày mệnh lệnh đến nơi.
Lang Vô Hư cười nói: - Tuy nói chỉ có một tháng, nhưng lúc trước đã chậm trễ một thời gian. Hơn nữa lúc này muốn truyền đạt xuống, cần phải xem thời gian thúc ngựa thế nào, cũng cần mười ngày nửa tháng. Tính gộp lại như vậy quả thật giống như mong muốn của Sở đại nhân lúc trước, cũng cho hào tộc Tây Quan thời gian hai tháng.
Sở Hoan đưa tay sờ cằm, nếu thật là như vậy, thời gian cho bảy họ Tây Quan cũng khá rộng rãi. Từ lúc mình rời khỏi Vân Sơn phủ, Tô lão thái gia thay mặt bảy họ bắt đầu đi mượn lương thực, đến bây giờ cũng đã qua hơn nửa tháng. Nếu như tính cả thời gian đó, bảy họ Tây Quan có thời gian hơn hai tháng. Trong khoảng thời gian đó, nếu bảy họ Tây Quan có đủ năng lực tìm kiếm đủ thóc giống để trồng, thì cũng coi như đủ thời gian để làm. Nếu như trong khoảng thời gian đó không có cách nào mượn được lương thực, thì cho dù cho bọn họ thêm một tháng nữa, e rằng họ cũng không thể nào lo nổi.
Tiếp theo, tiền đồ của Tây Quan đạo như thế nào phụ thuộc vào năng lực của bọn họ.
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Lang Vô Hư, Sở Hoan biết rõ sau trận này y có lẽ sẽ rất được.
Sở Hoan không thể không thừa nhận vận khí của Lang Vô Hư quả thực rất tốt. Người này tuy nhân phẩm thấp kém, nhưng lại rất biết cách uốn theo chiều gió. An quốc công rơi đài, y vẫn có thể đứng vững không ngã, xem ra cũng có chút gian ngoan.
Vừa nhìn thấy y, hắn liền nhớ đến Đỗ Phụ Công, nhân viên thu chi. Hai cừu địch lớn nhất của Đỗ Phụ Công, một là An quốc công, một là Hộ bộ Thị lang Lang Vô Hư này.
An quốc công đã chết, hắn không cần phải ra tay, chỉ còn Lang Vô Hư trước mắt, dường như còn sống sẽ có tác dụng hơn là chết. Sau khi An quốc công chết, Lang Vô Hư hiển nhiên triệt để trở thành người của Tề vương đảng, tìm mọi cách tiếp cận các nhân vật trọng yếu của Tề vương đảng như Sở Hoan. Sở Hoan thậm chí tin tưởng, nếu như mình muốn Lang Vô Hư học sủa như chó, Lang Vô Hư nhất định sẽ làm theo. Một nhân vật như vậy, nói không chừng bất cứ lúc nào mình cũng có thể lợi dụng.
Vào lúc hoàng hôn, Sở Hoan trở về phủ. Tố Nương vẫn chưa về. Hắn đi dạo trong hậu viện. Trong viện có hai gian phòng, khi đến bên gian phòng phía trái, một tên người hầu đang ngồi ngủ gật trên ghế. Sở Hoan cũng không đánh thức hắn, mà đi thẳng vào bên trong phòng. Trong phòng sạch sẽ, rộng rãi, Nặc Cự La vẫn nằm im bất động trên giường. Sở Hoan chắp hai tay sau lưng đến bên giường, ngưng mắt nhìn thật lâu, hơi có chút buồn rầu.
Sau khi đưa Nặc Cự La về đến kinh thành, hắn liền sắp xếp Nặc Cự La ở chỗ này. Trước đây hoàn toàn do Tôn Tử Không mỗi ngày mớm cơm cháo cho ăn, sau khi mua được quản gia, liền phái một tên người hầu chăm sóc. Sở Hoan đã ra lệnh mỗi ngày đều phải quét dọn, giữ gìn sạch sẽ. Hơn nữa mỗi ngày ��ều mở cửa sổ một lúc, để không khí trong phòng được thông thoáng.
Sở Hoan không biết Nặc Cự La lúc nào sẽ tỉnh, chờ đến khi gã tỉnh lại, rất nhiều bí ẩn có thể sẽ được giải đáp. Thế nhưng ngày đó rốt cuộc là khi nào?
Nặc Cự La nằm trên giường, Bạch hạt tử lại đang ngồi.
Bạch hạt tử ở cách phòng Nặc Cự La một cái sân nhỏ. Sau khi Nặc Cự La có một tên người hầu chăm sóc, Bạch hạt tử lại có một tiểu nha hoàn xinh đẹp hầu hạ bên cạnh.
Vốn dĩ trước đây cũng cho Bạch hạt tử một tên người hầu để sai vặt. Chỉ tiếc hầu hạ không đến hai ngày, Bạch hạt tử liền lấy lý do tên người hầu đó tay chân quá vụng về, khiến thương thế của mình vốn không tốt lại đau liên tục, nên phải thay người khác, tay chân nhẹ nhàng hơn. Sở Hoan tự nhiên biết rõ tâm tư của hắn, trong lòng buồn cười, nhưng vẫn sai Tôn Tử Không kiếm cho hắn một tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh.
Từ khi có một tiểu nha hoàn, Bạch hạt tử thích ý hơn nhiều, cũng hay nói chuyện hơn. Khi mệt thì ngủ, tỉnh dậy lại tu luyện Long Tượng kinh. Đối với hắn mà nói, việc thích nhất là được trò chuyện cùng với tiểu nha hoàn mỗi ngày. Trước kia hắn cũng trải qua nhiều chuyện, từ làm cướp đường, đến đầu lĩnh du côn, rồi cùng Sở Hoan đi sứ Tây Lương, chuyện muốn kể quả thực không ít. Khi kể, hắn còn thêm mắm thêm muối. Trong mắt tiểu nha hoàn, hắn là anh hùng cái thế đầu đội trời đạp đất, không việc gì không làm được. Đặc biệt khi đề cập đến thương thế, Bạch hạt tử tự nhiên sẽ không nói ra tình hình thực tế, mà chỉ công bố rằng lúc đó gặp mấy ngàn lính Tây Lương, vì bảo hộ sứ đoàn, hắn mang theo vẻn vẹn hơn mười người, sau một hồi huyết chiến, tuy đánh lui địch nhân, nhưng không thể tránh khỏi chuyện bị thương. Ngôn từ thương cảm, hùng hồn gạn đục khơi trong, tiểu nha hoàn không rõ thế sự vì vậy mà âm thầm rơi lệ.
Sở Hoan đi vào. Bạch hạt tử đang ở trong phòng thuật lại trận chiến Hắc Sơn cho tiểu nha hoàn, nhìn thấy Sở Hoan bước vào, hắn tỏ vẻ ngạc nhiên. Tiểu nha hoàn vội vàng đứng dậy hành lễ. Sở Hoan vẫy tay ra hiệu cho nàng lui ra, quan sát Bạch hạt tử, thấy hắn khí sắc rất tốt, cũng không thấy có tổn thương gì, bèn mỉm cười hỏi: - Bạch huynh thương thế thế nào rồi?
Bạch hạt tử cười nói: - Đã tốt hơn nhiều, đa tạ Đại nhân quan tâm.
- Thấy huynh ăn không ngon ngủ không yên, hay là vì không được hoạt động nhiều?
Sở Hoan nói: - Suốt ngày nằm ở chỗ này, ta thấy huynh mập hơn nhiều rồi đấy.
Bạch hạt tử cười khổ nói: - Đại nhân, thương tổn của ta đã không còn đáng ngại. Ta cũng không dám đi ra ngoài, ngay cả khi ngủ, ai, thực ra ta nửa đêm vẫn trợn tròn mắt, chỉ sợ xảy ra sai sót.
- À?
Sở Hoan ngạc nhiên nói: - Vì sao?
Bạch hạt tử chỉ vào góc phòng: - Đại nhân, những vật kia ở chỗ này, ngài bảo ta làm sao dám nhắm mắt lại?
Bản dịch này là công sức độc quyền của truyen.free, xin hãy trân trọng và ủng hộ tác phẩm.