Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 1128

Tiếu Hằng nghiêm nghị nói:

– Sở đốc anh minh!

Sở Hoan khẽ mỉm cười, hỏi:

– Lần này Tiếu công tử đến đây, chẳng lẽ chính là để giải thích chuyện này sao?

Y xoa cằm, cười nói:

– Thật ra không cần phải đích thân đến đây giải thích. Chúng ta đều là quan quân, Tiếu đốc lại là tiền bối của bản đốc. Thuở mới đặt chân đến Tây Bắc, bản đốc từng được Tiếu đốc chiếu cố, ân tình ấy vẫn ghi nhớ trong lòng. Tiếu công tử, sau khi trở về, xin hãy chuyển lời đến Tiếu đốc rằng những tin đồn kia chúng ta không cần để tâm. Tây Quan và Bắc Sơn đều một lòng thần phục triều đình, gắn bó như môi với răng. Bản đốc tuyệt không hề có chút hiểu lầm nào với Tiếu đốc.

Nghe những lời này, Tiếu Hằng ra vẻ vui mừng trên mặt, nhưng trong lòng lại đầy nghi hoặc. Hắn không rõ những điều Sở Hoan vừa nói là thật hay giả, dù sao vừa rồi hắn đã lén nghe được rằng Tây Quan đang chuẩn bị chiêu dụ Bắc Sơn. Sở Hoan thông tình đạt lý đến vậy, lại khách sáo vô cùng, ngược lại càng khiến Tiếu Hằng cảm thấy tâm tư của Sở Hoan tuyệt đối không đơn giản.

– Sở đốc nói rất phải.

Tiếu Hằng cười nói:

– Lần này, ngoài việc đến giải th��ch, thật ra còn có một chuyện thúc phụ đã dặn dò phải trình bày với Sở đốc.

– Hả?

Sở Hoan mỉm cười nói:

– Có việc gì cứ nói thẳng.

Tiếu Hằng do dự một lát, cuối cùng cũng nói ra:

– Thật ra thúc phụ đã dặn ta nhắc nhở Sở đốc, nhất định phải cẩn thận Chu Lăng Nhạc. Cuộc phản loạn ở hai châu Kim Hạ lần này, nếu không có gì bất ngờ, chính là do Chu Lăng Nhạc đứng sau giật dây!

Ánh mắt Sở Hoan chợt lóe lên vẻ lạnh lẽo, Tiếu Hằng nhìn thấy rõ ràng, nhưng chỉ thoáng qua trong chốc lát. Tiếu Hằng biết Sở Hoan cố ý che giấu, lại nghe Sở Hoan cười nói:

– Không có chứng cứ, không thể nói như vậy được. Đều là quan viên cùng triều, vẫn không nên quá đa nghi!

Tiếu Hằng vội nói:

– Sở đốc nói rất đúng.

Nhưng trong lòng hắn lại đang tính toán. Ba thế lực hùng cứ Tây Bắc đã trở thành hiện thực, chỉ là Tây Quan hiện tại vẫn chưa xác định được chiến lược. Đoạn nói chuyện mà hắn vừa lén nghe cho thấy, Tây Quan đối với Chu Lăng Nhạc ở Thiên Sơn tuy có thù h��n sâu sắc, nhưng cũng có lòng đối địch với Bắc Sơn. Tiếu Hằng hiểu rõ, đây là thời điểm mấu chốt. Các quan viên Tây Quan rõ ràng đã chuẩn bị coi Bắc Sơn là đối thủ chính yếu. Tây Quan một khi quyết định như vậy, tất nhiên sẽ gây bất lợi lớn lao cho Bắc Sơn. Hắn biết Sở Hoan vẫn chưa quyết định phương hướng, và hôm nay hắn nhất định phải nắm bắt cơ hội ngàn năm có một này, dẫn họa về phía tây, thay đổi Tây Quan, ít nhất là thay đổi chiến lược trong suy nghĩ của Sở Hoan, khiến Sở Hoan không còn địch ý với Bắc Sơn, từ đó chuyển mũi nh���n chiến tranh về phía Chu Lăng Nhạc ở Thiên Sơn. Tiếu Hằng biết rõ, nếu lần này mình thật sự có thể khiến Sở Hoan thay đổi ý định, thì không chỉ có lợi rất lớn cho Bắc Sơn, mà còn vô cùng hữu ích cho địa vị của mình ở Bắc Sơn. Nếu lập được kỳ công này, Tiếu Hoán Chương tất nhiên sẽ không bạc đãi mình.

Ý đã quyết, hắn nói:

– Chỉ là Sở đốc nhân nghĩa, không ôm lòng xấu mà nghi ngờ người khác. Sở đốc xem Chu Lăng Nhạc là đồng liêu, nhưng Chu Lăng Nhạc chưa hẳn đã dùng ánh mắt như thế nhìn Sở đốc.

Sở Hoan khẽ cau mày, hỏi:

– Tiếu công tử vì sao lại nói như vậy?

Tiếu Hằng cười khổ nói:

– Sở đốc, ngài lòng dạ rộng rãi, nhân nghĩa cơ trí. Có vài lời khó nói ra miệng, nhưng Sở đốc đã dùng nhân nghĩa đối đãi ta, không khinh thường Tiếu Hằng chức quan nhỏ bé. Trong lòng Tiếu Hằng cảm kích, có vài lời... !

Do dự một lát, trong mắt hắn hiện lên vẻ kiên định, liền đứng dậy bước lên phía trước, hạ giọng nói:

– Sở đốc, thật không dám giấu giếm. Khi hai châu Kim Hạ sắp làm loạn, Chu Lăng Nhạc từng âm thầm phái người đến Bắc Sơn. Lúc mật sứ đến gặp thúc phụ, chỉ có thúc phụ và ta ở đó, cho nên chuyện này cũng chỉ có thúc phụ và ta biết được, vốn dĩ không thể tiết lộ. Nhưng Sở đốc đã chân thành đối đãi ta, Tiếu Hằng cảm thấy vẫn nên nói một lời với Sở đốc.

Sở Hoan tỏ vẻ tò mò, hỏi:

– Tiếu công tử nói là chuyện gì?

Lập tức nói thêm:

– Nếu thật sự không tiện tiết lộ, vậy Tiếu công tử không cần miễn cưỡng.

Tiếu Hằng thở dài:

– Chu Lăng Nhạc phái mật sứ đến nói chuẩn bị kết minh với thúc phụ, Bắc Sơn sẽ hợp tác với Thiên Sơn để đối phó Sở đốc. Nhưng đã bị thúc phụ cự tuyệt. Thúc phụ rất rõ ràng, Sở đốc nhân nghĩa khoan hậu, còn Chu Lăng Nhạc là con sói dữ nuốt người không nhả xương. Ông ấy tuyệt đối sẽ không cấu kết với Chu Lăng Nhạc làm việc xấu, cùng đối phó Sở đốc.

Sắc mặt Sở Hoan trầm xuống, thần sắc trở nên lạnh lẽo, trầm giọng nói:

– Tiếu công tử, có vài lời không thể nói bừa!

– Sở đốc, nếu có một chữ giả dối, ta nguyện bị thiên lôi đánh chết.

Tiếu Hằng quả quyết thề thốt, lập tức ngẩng đầu nhìn lên, thầm nghĩ bên ngoài trời đang nắng, chắc không đến mức có sấm sét đánh xuống đâu...

Sở Hoan trầm mặc, sau một lát, mới lạnh lùng cười một tiếng.

Tiếu Hằng thấy vậy, mừng thầm trong lòng, đã hiểu rằng vài câu của mình đã khiến Sở Hoan càng thêm oán hận Chu Lăng Nhạc, lập tức thêm dầu vào lửa nói:

– Sở đốc, chính vì Chu Lăng Nhạc ở sau lưng tính toán Sở đốc, cho nên Tiếu Hằng mới nhắc nhở một phen. Sở đốc nhất định phải cẩn thận đề phòng Chu Lăng Nhạc.

Hắn lập tức cười nói:

– Đúng rồi, để chúc mừng Sở đốc chiến thắng trở về, thúc phụ đã chuẩn bị một chút lễ mọn... !

Sở Hoan lập tức cười nói:

– Không dám, không dám... !

– Phải có chứ.

Tiếu Hằng nói:

– Chỉ là ta vội vã đến gặp Sở đốc, lúc xuất phát, lễ vật vẫn còn đang chuẩn bị, chẳng mấy chốc sẽ đưa đến.

Sở Hoan ngạc nhiên nói:

– Lễ vật gì vậy? Lại phải mất công chuẩn bị đến thế.

Tiếu Hằng cười nói:

– Chỉ là chút đồ vật bình thường thôi. Thúc phụ biết Sở đốc là người thực tế, vàng bạc châu báu chưa hẳn đã lọt vào mắt, cho nên đều chuẩn bị chút đồ bình thường: một ít lương thực, một ít ngựa mà thôi. Đúng rồi, thúc phụ đã từng hứa với Sở đốc sẽ chuẩn bị một ít nông cụ từ Bắc Sơn, dùng để trồng trọt. Việc này vẫn đang được chuẩn bị và gom góp, hơn nữa là do đại huynh tự tay xử lý... !

Hắn mỉm cười giải thích:

– Đại huynh là con trai trưởng của thúc phụ, thúc phụ giao việc này cho huynh ấy tự mình đi làm, đủ thấy vô cùng coi trọng!

– Là trưởng công tử của Tiếu đốc sao?

Sở Hoan ngạc nhiên nói:

– Tiếu công tử gọi hắn là đại huynh, chẳng lẽ tuổi của trưởng công tử còn lớn hơn công tử sao?

– Đúng vậy.

Tiếu Hằng nói:

– Đại huynh đã hơn ba mươi tuổi rồi.

Sở Hoan ngạc nhiên nói:

– Bản đốc từng gặp qua Tiếu phu nhân, nhìn qua cũng chỉ tầm ba mươi tuổi, chẳng lẽ... !

Tiếu Hằng vội vàng giải thích:

– Sở đốc đã hiểu lầm. Đại huynh không phải do thúc mẫu hiện nay sinh ra. Vợ cả của thúc phụ đã qua đời hơn mười năm trước, đây là tục huyền sau này thôi... !

Sở Hoan "à" một tiếng, nói:

– Thì ra là hiểu lầm. A... Tiếu đốc đã hết lòng giữ lời hứa, phần lễ mọn này... nếu bản đốc cự tuyệt, ngược lại là quá khách sáo!

Thấy trong mắt Sở Hoan hiện lên vẻ vui thích, Tiếu Hằng khẽ thở phào. Chợt nghe Sở Hoan hỏi:

– Tiếu công tử nói Tiếu đốc muốn tặng ngựa sao?

– Đúng vậy!

– Không biết Tiếu đốc muốn đưa đến bao nhiêu ngựa?

Sở Hoan khẽ cười hỏi.

Tiếu Hằng vốn khôn khéo, trong lòng hiểu rõ Sở Hoan cố ý hỏi kỹ điểm này, tất nhiên là rất quan tâm. Bởi vậy, nghe Sở Hoan hỏi như vậy, trong lòng Tiếu Hằng ngược lại có vài phần vui sướng. Hắn biết, Sở Hoan rất có thể đang cân đong giá trị giữa hai bên. Nếu Bắc Sơn đưa ra một cái giá khá tốt, thì Tây Quan rất có thể s��� từ bỏ ý định tấn công Bắc Sơn.

Tiếu Hằng vội nói:

– Sở đốc cũng biết, ngựa của Bắc Sơn thật ra không nhiều, nhưng thúc phụ đã ra tay thì cũng không thể quá keo kiệt, đã chọn hơn trăm thớt... !

Hắn còn chưa nói xong, liền thấy ánh mắt Sở Hoan vốn đang sáng lên giờ lại tối sầm, vẻ mặt mất hứng, cười nhạt nói:

– Hả? Hơn trăm thớt sao?

Tiếu Hằng trong lòng trĩu nặng, biết Sở Hoan không hài lòng với con số này, vội vàng nói:

– A... số lượng cụ thể thật sự không rõ ràng lắm, hình như có... mấy trăm thớt!

Sở Hoan thở dài:

– Tiếu công tử, ngươi đối với bản đốc hết sức chân thành, bản đốc ta cũng không gạt ngươi. Hai châu Kim Hạ làm phản, bản đốc cũng cảm thấy phía sau có kẻ thao túng. Bất kể thế nào, Tây Quan không thể làm cừu non mặc người ta chém giết. Bản đốc xây dựng lại cấm vệ quân, thật ra cũng là để phòng ngừa có kẻ dòm ngó Tây Quan... Bình nguyên ở Tây Bắc, nếu như không có một đội kỵ binh thực sự tinh nhuệ, thật sự rất khó ngăn chặn kẻ thù bên ngoài, cho nên bản đốc gần đây vẫn luôn lo lắng chuyện này...!

Nói đến đây, cuối cùng y khoát tay cười nói:

– Thôi đi, đừng nói những chuyện phiền lòng này nữa.

Tiếu Hằng nói:

– Sở đốc ngày đêm vất vả vì Tây Quan, xin hãy giữ gìn sức khỏe.

– Tiếu công tử sau khi trở về, nhớ thay bản đốc tạ ơn Tiếu đốc.

Sở Hoan đứng dậy:

– Bản đốc còn có chút công vụ, không thể trò chuyện lâu với Tiếu công tử. Chi bằng để bản đốc sắp xếp người chiêu đãi Tiếu công tử?

Tiếu Hằng trong lòng cũng không chắc chắn, không biết cuối cùng ý tứ của Sở Hoan là thế nào. Nhưng Sở Hoan rõ ràng đã ra lệnh đuổi khách, hắn không tiện ở lại nữa, đành đứng dậy chắp tay nói:

– Không dám, không dám. Sở đốc không cần phiền phức như vậy, ta tự có sắp xếp. Sở đốc có việc công bận rộn, không dám làm phiền thêm nữa, xin cáo từ trước.

Sở Hoan nói:

– Bản đốc đưa công tử ra ngoài.

Dẫn Tiếu Hằng ra cửa viện, dặn dò một gã gia nô đưa Tiếu Hằng ra khỏi phủ. Tiếu H���ng trong lòng thấp thỏm, đi theo tên gia nô kia một lúc, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người thon thả, chính là Ngân Hương. Từ xa, Ngân Hương rõ ràng cũng nhìn thấy Tiếu Hằng, hơi ngượng ngùng, đang định né tránh, đã thấy Tiếu Hằng làm mấy động tác, rõ ràng là ý bảo Ngân Hương chờ y đến tìm. Ngân Hương cũng không nói gì, vội vàng bỏ đi.

Tiếu Hằng rời khỏi phủ tổng đốc, tự mình trở về khách sạn Hưng Long. Mấy tên thuộc hạ đi theo hắn cũng không dám hỏi nhiều. Tiếu Hằng chỉ phân phó bọn họ chờ trước cửa khách sạn, miêu tả qua hình dáng của Ngân Hương, dặn dò nếu trông thấy Ngân Hương đến, lập tức lén lút dẫn lên lầu. Đối với phong độ và dung mạo của mình, hắn rất có tự tin. Hắn nghĩ Ngân Hương kia chẳng qua chỉ là một nô tì, mình đã phí công phí sức như vậy, Ngân Hương chưa hẳn sẽ không động lòng.

Chỉ là, hắn cũng không xác định Ngân Hương có đến hay không, lại nhớ tâm tư của Sở Hoan vẫn đang dao động, nhất thời thật không cách nào đoán được Sở Hoan rốt cuộc đang nghĩ gì. Hắn gọi rượu và thức ăn, tự rót tự uống. Lúc say chuếnh choáng, hắn lại lấy chiếc khăn màu đỏ trong ngực ra, đưa lên chóp mũi, tham lam hít lấy mùi hương trên khăn, khuôn mặt đầy vẻ say mê. Hắn loạng choạng nằm lên giường, tay cầm khăn đỏ đưa lên mũi ngửi, mơ mơ màng màng thiếp đi. Không biết đã qua bao lâu, nghe tiếng đập cửa vang lên, Tiếu Hằng ngược lại vẫn khá cảnh giác, lập tức trở mình ngồi dậy, bỏ chiếc khăn đỏ vào trong ngực, trầm giọng hỏi:

– Là ai?

– Đại nhân, vị cô nương ngài nói đã được đưa đến rồi!

Giọng của tên thuộc hạ từ bên ngoài truyền vào.

Bản dịch tinh tuyển này là tâm huyết độc quyền của truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free