Phòng Thuật (Dịch) - Chương 855: Lăng xê (1)
- Bành…
Một âm thanh vang lên, cửa biệt thự rộng lớn liền đóng lại, Trương Kỳ cùng Trương Vĩ vẫn còn đứng ngoài cửa, bộ dạng cả hai đều trầm xuống.
- Các cô sao lại khi dễ người khác như vậy chứ, rõ ràng là các cô làm sai, tại sao lại còn có thế hùng hồn như thế.
Gương mặt xinh đẹp của Trương Kỳ đỏ lên, có chút phẫn hận.
- Thật ra, chuyện này cũng không có gì khó hiểu, nếu bọn họ không phải là người như vậy, thì chưa chắc đã có thế trở thành những người có tiền.
Trương Vĩ thở dài một cái.
- Thật xin lỗi, mời tiên sinh, tiểu thư, rời khỏi căn biệt thự này.
Ngay lúc hai người còn đang nói chuyện, cách đó không xa có bốn bảo an đi đến.
- Ừ, chúng tôi rời đi ngay.
Trương Vĩ lên tiếng, hắn muốn tìm phương pháp đơn giản để xử lý chuyện này, nên cũng không muốn xung đột với đối phương, hơn nữa việc này cũng không phù hợp với thân phận của Trương Vĩ.
- Đúng rồi, sau này hi vọng hai vị không trở lại tiểu khu Long Uyển nữa, chủ sở hữu nhà đã xin cấm tiệt các vị vào tiểu khu.
Bảo an nói.
Sau khi nghe câu nói này, Trương Vĩ nhìn bốn bảo an một lượt, cũng không hề nói gì thêm, liền kéo Trương Kỳ sang một bên.
- Chúng ta đi thôi, chuyện này trở về rồi tìm cách xử lý.
- Ừ.
Trương Kỳ lên tiếng, trên khuôn mặt có chút thất thần, nên để mặc Trương Vĩ kéo cánh tay của cô, đi ra khỏi tiểu khu.
Dưới sự giám sát của bốn vị bảo an, hai người Trương Vĩ cũng ra khỏi tiểu khu, loại cảm giác bị người khác đuổi đi, khiến cho Trương Vĩ hết sức khó chịu, hắn vừa ra khỏi tiểu khu trong nháy mắt, đã quyết định cần phải dọn sạch sự hung hăng của đối phương một phen.
- Hồng hộc…
Bị bốn bảo an giám sát, khiến cho Trương Kỳ cũng vô cùng khẩm trương, nên sau khi ra khỏi tiểu khu Long Uyển, mới thở phào nhẹ nhõm.
- Trương đổng, anh nói nên làm gì bây giờ? Tiền hoa hồng cuối cùng là có thế lấy được hay không?
- Cô yên tâm đi. Tôi sẽ giúp cô lấy được tiền hoa hồng về.
Trương Vĩ an ủi một câu, sau đó vô cùng tự nhiên giơ tay phải ra, ôm lấy vòng eo thon thả của Trương Kỳ.
- Thật đáng ghét, đừng có động tay động chân với tôi.
Bị Trương Vĩ ôm eo, cơ thế Trương Kỳ không khỏi mềm nhũn, trên mặt cũng trở nên đỏ ửng.
- Tôi chỉ muốn an ủi cô một chút thôi.
Trương Vĩ cười nói
- Anh nên an ủi những nhân viên nữ khác đi, tôi không cần sự an ủi của anh.
Trương Kỳ trừng mắt nhìn đối phương một cái, bước sang bên cạnh. Thoát khỏi vòng tay của Trương Vĩ.
- Quên đi, tôi cũng không muốn làm mất danh tiếng của mình, khiến mọi người nói tôi lợi dụng thân phận ông chủ, mà gần gũi vói nhân viên nữ trong công ty.
Trương Vĩ nghiêm trang nói.
- Giả vờ đứng đắn, nếu anh đã chính trực như vậy. Cũng sẽ không động tay động chân với tôi rồi.
Trương Kỳ cười lạnh nói.
- Đúng rồi, chuyện này cô không cần xen vào nữa, tôi sẽ chuyển giao cho bộ tư pháp, đến lúc đó bọn họ sẽ dựa theo hợp đồng mà làm.
Trương Vĩ chuyển sang chuyện khác.
- Vậy anh chuẩn bị xử lý chuyện này thế nào?
Trương Kỳ nghi ngờ nói.
- Dựa theo quy định hợp pháp mà làm, phương pháp tốt nhất chính là kiện bọn họ ra tòa.
Trương Vĩ nói.
- Ah, như vậy có hữu dụng không? Pháp luật ở đại lục chưa hoàn thiện, cũng không có luật nào đảm bảo lợi ích cho nhân viên môi giới. Đối với quy định về phí hoa hồng cũng không rõ ràng lắm, chưa chắc đã xử cho chúng ta thắng, hơn nữa cho dù chúng ta thắng kiện, đối phương cũng không có biện pháp nào để thi hành cả.
Trương Kỳ ôm thái độ hoài nghi nói.
- Cái này còn cần cô nói sao. Tôi dĩ nhiên đã biết.
Trương Vĩ hiện tại thiếu chính phủ mấy trăm triệu, nên chưa chắc vụ kiện này đã được thi hành, hơn nữa đây cũng chỉ là vụ án dân sự, cũng không phải là vụ án hình sự. Đối phương cho dù không thi hành, tòa án cũng không có biện pháp gì khác.
- Vậy rốt cuộc anh muốn làm gì?
Trương Kỳ hỏi.
- Chuyện này có thế tìm Tô Phỉ hỗ trợ. Để cô ấy lợi dụng mối quan hệ với đài truyền hình, đem chuyện này làm lớn lên, tôi xem chức đại biểu nhân dân toàn quốc hắn còn có thế làm được bao lâu nữa.
Trương Vĩ cười nói.
- Đây chẳng phải là muốn vạch mặt đối phương sao, đối phương có thế làm đến chức đại biểu nhân dân toàn quốc, cũng xem như là người có quyền thế, anh thật sự chỉ vì 1 triệu, mà trở mặt với đối phương sao?
- 1 triệu dĩ nhiên không đáng để tôi mạo hiểm, chủ yếu là có thế giúp được cô.
Trương Vĩ chớp chớp mắt.
- Ha… Tôi quả thật không tin anh tốt như vậy đấy.
Trương Kỳ nhìn Trương Vĩ một cái.
- Ha ha…
Trương Vĩ cười ha hả, hắn làm như vậy quả thật có mục đích khác, chỉ có điều mục đích này khó nói rõ mà thôi.
- Vậy cuối cùng là anh vì nguyên nhân gì?
Trương Kỳ truy hỏi.
- Công ty Trung Vĩ hiện tại đã có quy mô, nhưng lại không có sự nổi tiếng, tôi muốn mượn danh tiếng của đại biểu nhân dân toàn quốc, để nâng cao danh tiếng của công ty Trung Vĩ, khiến cho công ty Trung Vĩ có thế đặt ngang hàng với Trung Thông, Liên Gia!
Trương Vĩ gương mặt kỳ ý nói.
- Hả… Anh là muốn lấy việc thu phí hoa hồng, kiện Chung Kiến Hoa ra tòa, sau đó mượn dư luận cùng mạng lưới internet làm lớn chuyện này lên, để nâng cao sự nổi tiếng của công ty Trung Vĩ.
Trương Kỳ nói.
- Đúng vậy, cô cảm thấy “Đại biểu nhân dân toàn quốc mua nhà, không trả phí hoa hồng cho công ty môi giới” cái tiêu đề thế nào?
- Anh làm vậy quả thật có thế nâng cao danh tiếng của công ty. Nhưng mạng internet cũng có chỗ lợi chỗ hại.
Trương Kỳ khẽ gật đầu, nhưng trên mặt lại lộ vẻ lo lắng.
- Làm như vậy có thế sẽ ảnh hưởng đến công ty, dù sao cũng là khách hàng cùng với công ty ra tòa, sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty chúng ta chứ.
- Chuyện cô nói tôi đã sớm nghĩ đến, cùng một ý nghĩ nhưng của cô lại hoàn toàn trái ngược.