Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 642: Cơm trưa (1)

Nói cách khác, không đơn thuần là Trương Vĩ đối mặt với một người, mà là cả một mạng lưới quan hệ của khu Long Tỉnh Loan. Cái mạng lưới quan hệ này có mối quan hệ về ích lợi với nghề trung gian môi giới, vừa có sự ủng hộ của hắc đạo, lại có sự che chở của bạch đạo.

Lữ Thành chính là trung tâm của cái mạng lưới này, nhưng hiện tại vẫn chưa đủ thỏa mãn, muốn có được một không gian phát triển rộng khắp, cho nên mới tích cực tạo quan hệ với Vệ phu nhân.

Bộ nhà của Trương Vĩ ở Nhạc Thành Công Quán, chính là thứ Lữ Thành dùng lấy lòng Vệ phu nhân để mong tiến thân!

Tằng Mẫn Sinh rời khỏi phòng bút lục không lâu, người phụ trách trẻ tuổi kia cũng đi ra ngoài, chỉ còn lại Trương Vĩ một mình ở tại phòng bút lục, lúc này cũng là hơn hai tiếng rồi.

Lúc Trương Vĩ ra ngoài hỏi thăm hai lần, người phụ trách ghi chép trẻ tuổi kia, nói cho Trương Vĩ biết Tằng Mẫn Sinh đã đi làm nhiệm vụ khẩn cấp rồi, yêu cầu sau khi trở về mới có thế làm bút lục cho hắn, bảo Trương Vĩ ở phòng bút lục chờ một lát.

Mười một giờ rưỡi, Trương Vĩ lần thứ ba đi ra khỏi phòng bút lục, thấy người ghi chép trẻ tuổi ngồi bên cạnh bàn làm việc, sãi bước đi tới hỏi:

- Đồng chí, xin hỏi đồng chí Tằng Mẫn Sinh khi nào có thế trở về? Tôi đã chờ hơn hai tiếng ở phòng bút lục rồi.

- Anh em, anh cũng đã đến hỏi lần thứ ba rồi, tôi nếu biết thật, không phải sớm nói cho anh biết rồi sao?

Cảnh sát trẻ tuổi nghiêng qua nhìn Trương Vĩ một cái, có chút không nhịn được.

- Vậy nếu không, anh giúp tôi làm bút lục một chút được không?

Trương Vĩ đề nghị.

- Đây là vụ án Tăng ca phụ trách, không phải tôi, tôi sao có thế làm bút lục cho anh được?

Cảnh sát trẻ tuổi phất tay áo, ngữ trọng tâm trường.

- Người anh em, cứ ngoan ngoãn ở trong phòng này lấy khẩu cung, một hồi trở lại nhất định sẽ trở lại gọi anh.

- Vậy anh biết số liên lạc của đồng chí Tằng Mẫn Sinh không?

Trương Vĩ hỏi.

- Hả, không rõ.

Cảnh sát trẻ tuổi lắc lắc đầu. Chỉ chỉ hướng quầy tiếp tân:

- Nếu cần anh có thế đến trước quầy tiếp tân hỏi đi, ở chỗ cô ấy có thế biết được.

- Vâng, làm phiền anh rồi.

Thấy được trong mắt đối phương lóe lên một luồng sáng vàng, Trương Vĩ hiểu được tiểu tử này là đang nói láo. Nhưng mà đồn công an là địa bàn của người ta, tiểu tử này nếu như không chịu nói, Trương Vĩ cũng có thế làm gì đây.

Dựa theo hướng cảnh sát trẻ tuổi kia chỉ, Trương Vĩ đi đến quầy tiếp tân đồn công an, xem xét một nũ cảnh sát đang ngồi bên cạnh bàn, trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười:

- Chào đồng chí.

- Chào anh, có chuyện gì không?

Nữ cảnh sát nhìn Trương Vĩ một cái, thản nhiên nói.

- Tôi là người bị hại một vụ án, đến chúng ta đồn công an làm bút lục, nhưng đồng chí phụ trách làm bút lục cho tôi, hình như là ra ngoài thi hành nhiệm vụ. Tôi muốn hỏi anh ấy khi nào về.

Trương Vĩ nói.

- Người đồng chí nào nhá?

- Đồng chí Tằng Mẫn Sinh.

- Là vụ án giội dầu đỏ Nhạc Thành Công Quán?

Nữ cảnh sát lần nữa ngẩng đầu lên, thử dò xét.

- Đúng, là vụ án đó.

Trương Vĩ lên tiếng, tiếp tục hỏi:

- Xin hỏi, đồng chí Tằng Mẫn Sinh khi nào có thế về đến?

- Cái này không thế nói chính xác, khi nào vụ án xong, thì trở về lúc đó.

Nữ cảnh sát nói.

- Vậy cô có thế liên lạc với anh ấy một chút được không? Hỏi đại khái khi nào anh ấy về đến.

- Lúc thi hành nhiệm vụ. Điện thoại di động đều tắt, tôi dù như thế nào cũng không thế liên lạc với anh ấy!

- Vậy cô xem như vậy được không? Tôi còn có một số việc muốn làm, đợi đồng chí Tằng Mẫn Sinh trở về, gọi điện thoại lại cho tôi, tôi sẽ quay về làm bút lục.

- Không được.

Sau khi, nữ cảnh sát mắt trợn trắng lên, vừa tức giận, vừa buồn cười nói:

- Anh cho đây là nơi nào! Đồn công an là nơi chấp pháp của quốc gia, không phải là cửa hàng muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, càng không thế dựa vào thời gian làm việc của anh, trở về phòng bút lục chờ đi.

- Nữ đồng chí. Cô đây là thái độ gì nha, tôi là người bị hại báo án, không phải nghi phạm của vụ án!

Trương Vĩ sắc mặt trầm xuống.

- Đúng nha, vì thế anh ở phòng bút lục. Không phải ở phòng tạm giam.

Nữ cảnh sát giang tay ra.

- Nữ đồng chí, cô xưng hô như thế nào đây?

Trương Vĩ cực kỳ tức giận cười nói lại.

- Cái gì?

Nghe được câu hỏi của Trương Vĩ, nữ cảnh sát sửng sốt một chút.

- Tôi muốn thỉnh xưng hô của cô một chút.

Trương Vĩ hỏi lần nữa.

- Vị tiên sinh này, anh hay là đi đến phòng bút lục chờ một chút đi, hiện tại đã gần trưa rồi, tôi đoán chừng Tăng ca cũng sắp trở lại rồi.

Nữ cảnh sát sắc trầm xuống.

Nếu như Trương Vĩ tiếp tục náo loạn, nữ cảnh sát có thế sẽ không sợ, nhưng Trương Vĩ khách khí hỏi tên của nàng, ngược lại trong lòng nữ cảnh sát có chút ít kiêng kỵ.

- Nếu, cô cũng biết đến thời gian ăn cơm, vậy tôi ra ngoài ăn một chút rồi quay lại.

Nữ cảnh sát không muốn nói tên của mình, nhưng giọng nói lại khách khí, Trương Vĩ cũng không có tiếp tục ép hỏi.

- Đồn công an của chúng tôi có căn tin, anh muốn ăn cơm, tôi có thế giúp anh gọi một phần.

- Tốt, tôi đã biết.

Trương Vĩ cười lạnh một tiếng, hắn ngược lại không muốn sớm rời đi, mà là muốn mượn cơ hội dò xét thái độ của bọn họ.

Trương Vĩ cũng không có hứng thú cùng nữ cảnh sát đấu võ mồm, lại trở về phòng bút lục nhắm mắt dưỡng thần, không bao lâu, người nữ cảnh sát kia bưng một phần cơm đi đến, sau khi để xuống liền quay người rời đi.

Trương Vĩ cầm đôi đũa, xem hình thức bề ngoài cùng mùi vị món ăn, khiến cho Trương Vĩ chẳng muốn ăn nữa, hắn lấy điện thoại di động của mình ra, từ danh bạ tìm số liên lạc của Chu Bàn Tử, bấm gọi.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free