Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 641: Mờ Ám (2)

- Vâng.

Tằng Mẫn Sinh ngồi xuống ghế, trước mồi thuốc cho Hoàng Quốc Đống, rồi mới tự châm điếu thuốc cho mình, rít một hơi rồi mới lên tiếng:

- Hoàng Sở, tối hôm qua có một chủ nhà ở Nhạc Thành Công Quán báo án, có ba tên tiểu lưu manh giội dầu đỏ trước cửa nhà, vừa lúc chủ nhà cùng công an tóm được, hiện tại chủ sở hữu nhà đang ở trong sở làm bút lục.

- Nói tiếp.

Hoàng Quốc Đống lên tiếng, hắn tin tưởng Tằng Mẫn Sinh tìm mình, chuyện này khẳng định còn có ẩn tình.

- Vừa rồi tôi làm bút lục với chủ nhà kia, hỏi thăm hắn có kẻ thù hay không, hắn nói hai ngày trước công ty bất động sản Nghiệp Đạt, đã từng bức bách hắn bán nhà, thậm chí còn tuyên bố muốn trả thù hắn.

Tằng Mẫn Sinh nói.

- Ừ, tôi đã biết.

Chân mày Hoàng Quốc Đống cau lại, rồi sau đó lại khôi phục bình tĩnh.

- Hoàng Sở, vậy tôi hiện tại nên xử lý như thế nào?

Tằng Mẫn Sinh nhìn chằm chằm đối phương, dường như muốn xem ý nghĩ của Hoàng Quốc Đống.

- Trong tay anh bây giờ còn có vụ án nào khác không?

Hoàng Quốc Đống hỏi.

- Còn có một vụ án vào nhà ăn trộm.

- Ừ, vụ án kia tính chất nghiêm trọng hơn, anh đi xử lý trước đi.

Hoàng Quốc Đống phân phó nói.

Nghe được lời nói của Hoàng Quốc Đống, Tằng Mẫn Sinh trả lời một câu, từ vị trí đứng lên, dường như lại nhớ tới cái gì đấy.

- Hoàng Sở, chủ nhà ở Nhạc Thành Công Quán kia làm sao bây giờ?

- Để hắn chờ trong phòng bút lục một chút, chờ anh xử lý xong vụ án kia rồi nói sau.

Hoàng Quốc Đống nói.

- Vâng, tôi hiểu rồi.

Tằng Mẫn Sinh gật gật đầu, rồi sau đó đi ra phòng làm việc, hắn sở dĩ nghe đến tên của Lữ Thành mà xuất hiện phản ứng như vậy, là bởi vì quan hệ giữa Lữ Thành cùng Hoàng Quốc Đống không bình thường, cho nên mới phải tự mình xin chỉ thị của Hoàng Quốc Đống.

Thấy Tằng Mẫn Sinh đi ra khỏi phòng làm việc, Hoàng Quốc Đống lấy điện thoại di động của mình ra, bấm điện thoại để gọi, sau một hồi điện thoại được tiếp nối, giọng nói của Lữ Thành vang lên:

- Xin chào, Quốc Đống ca, anh tìm tôi có việc?

- Tiểu tử anh có phải là bệnh cũ tái phát, lại bắt đầu xuất hiện một chút oai môn tà đạo.

- Quốc Đống ca, anh đây là ý gì nha! Có thần thám anh trấn giữ khu Long Tỉnh Loan, tôi nào có can đảm đó!

Lữ Thành trêu ghẹo.

- Được rồi, bớt đề cao tôi đi.

Hoàng Quốc Đống cười mắng một câu, xoay chuyển đề tài câu chuyện hỏi:

- Tối hôm qua, có ba tên tiểu lưu manh đi Nhạc Thành Công Quán gây sự, lại còn giội dầu đỏ trước cửa chủ sở hữu nhà, anh có biết chuyện này hay không?

Nghe được lời nói của Hoàng Quốc Đống, Lữ Thành trầm mặc một lát.

- Quốc Đống ca, buổi trưa anh có rãnh không? Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.

- Được, tiểu tử anh lo đặt phòng VIP đi! Đến lúc đó gọi điện thoại cho tôi.

Hoàng Quốc Đống đồng ý, lại nhắc Lữ Thành một câu:

- Vụ án này là do Tằng Mẫn Sinh phụ trách, đến lúc đó tôi sẽ dẫn hắn cùng đi, như thế nào đây?

- Vâng, tôi sẽ thu xếp mọi chuyện ngay.

Sau khi Lữ Thành nói xong, lập tức ngắt máy điện thoại di động của mình, tay phải nắm thành quả đấm, đập một cái xuống bàn.

- Thật là con bà nó phế vật, ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong!

Lữ Thành từ trên ghế đứng lên, đi tới cửa phòng làm việc, mở cửa ra, gõ hai cái vào cửa, hướng về đại sảnh nói to lên:

- Đông Bình, anh đi vào một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh.

- Vâng, Lữ tổng.

Trầm Đông Bình đang đứng ở cửa hút thuốc, sau khi nghe Lữ Thành gọi, vội vàng đi đến phòng làm việc.

- Lữ tổng, anh tìm tôi có việc?

Sau khi vào phòng làm việc, Trầm Đông Bình đóng cửa phòng lại.

- Việc ở Nhạc Thành Công Quán, anh làm ra thế nào rồi?

Lữ Thành dựa vào bàn.

- À, đã giao nhiệm vụ cho Hồng Mao rồi, đoán chừng ngày hôm nay sẽ có tin tức.

Trầm Đông Bình nói.

- Có tin tức cái rắm thối gì chứ, tôi đoán chừng Hồng Mao bị nhốt vào cục cảnh sát rồi, anh còn chưa biết à?

Lữ Thành thấp giọng trách cứ.

- Không thế nào?

Trầm Đông Bình kinh ngạc nói:

- Hồng Mao làm việc rất trôi chảy nha! Sẽ không bị bắt đâu.

- Sẽ không cái rắm ấy!

Vừa rồi Hoàng Sở gọi điện thoại đến đây, nói có ba tên tiểu lưu manh bởi vì giội dầu đỏ, đã bị bắt nhốt vào trong đồn công an rồi.

- Lữ tổng, Hoàng Sở trưởng nói gì vậy! Có nghiêm trọng lắm không?

Trầm Đông Bình nhíu mày, có chút khẩn trương.

- Nghe khẩu khí hẳn là không có gì lớn, trong điện thoại tôi cũng không dám hỏi rõ, buổi trưa lúc ăn cơm sẽ nói rõ.

Sau khi Lữ Thành trầm ngâm một lát liền phân phó:

- Anh nhanh chóng đi đặt nhà hàng tốt, chuẩn bị hai bì thư nữa, chuyện này tuy không tính là lớn gì, nhưng xem như là tình cảm hai bên, vẫn là nên chuẩn bị một chút.

- Anh yên tâm, tôi sẽ xử lý.

Trầm Đông Bình lên tiếng, lập tức nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, đi làm việc Lữ Thành giao cho.

Sở dĩ Lữ Thành ở khu Long Tỉnh Loan có thế làm ăn được, đến hơn phân nửa nguyên nhân là dựa vào Hoàng Quốc Đống, hai người trên là bà con xa, phải nói là quan hệ chưa hẳn đã thân, mấu chốt vẫn phải có lợi ích chung.

Hoàng Quốc Đống có 20% cổ phần danh nghĩa của công ty bất động sản Nghiệp Đạt.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free