Phòng Thuật (Dịch) - Chương 603: Phân phối (2)
Mà cửa hàng của Trần Khôn ở Quảng Viên lộ, dưới hắn chỉ có ba người, cho dù người mới vào làm, thấy tình huống như vậy trước sau cũng sẽ rời đi, thậm chí cũng sẽ hoài nghi đây có phải “công ty đen” hay không.
- Mọi người cũng thấy, hai cửa hàng của chúng ta có bốn tổ, tổng cộng cũng chỉ có nghiệp vụ viên, chia đều ra thì mỗi tổ cũng chưa đến hai người.
Trương Vĩ thở dài một hơi, gương mặt nghiêm túc nói:
- Cho nên mới nói, việc cấp bách hiện tại chính là thông báo tuyển dụng!
- Trương tổng, ngài yên tâm đi, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp khác, nhất định sẽ tuyển dụng được nghiệp vụ viên.
Trần Khôn vỗ vỗ ngực, bộ dáng thành khẩn.
- Ừ, có quyết tâm là tốt rồi, chuyện tuyển dụng nói đến đây thôi, hiện tại chúng ta nói đến vấn đề công việc một chút.
Trương Vĩ quét mắt nhìn bốn người một cái, thông báo tuyển dụng nghiệp vụ viên vô cùng quan trọng, hắn tin bốn người này nhất định hiểu rõ, dù sao thì, cũng chẳng ai muốn làm tư lệnh không quân cả.
- Trong tay tôi hiện tại có hai khách hàng, một khách hàng thuê nhà, một khách hàng muốn mua nhà, mọi người không cần dẫn khách hàng đi xem nhà, nhưng phòng nguyên thì mọi người có thế tìm.
Trương Vĩ phân phó một tiếng:
- Khách hàng cần thuê một cửa hàng sát mặt tiền đường, diện tích không hơn 1000 mét vuông, vị trí càng đẹp càng tốt, còn khách hàng mua nhà muốn một căn nhà cao tầng có ba phòng, khoảng 120 mét vuông, hướng Đông Nam, gần xa quản sở, tìm được loại nhà phù hợp, có thế liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.
Sau khi nói xong, Trương Vĩ quét mắt nhìn bốn người một cái:
- Có vấn đề gì nữa không?
..
Công ty Trung Thông Nhã Uyển môn điếm.
Sau khi Trương Vĩ rời khỏi Nhã Uyển môn điếm, nghiệp vụ viên trong điếm đều làm việc bình thường, nhưng cũng để lại một vấn đề, chính là quyền sở hữu phòng làm việc bây giờ thuộc về ai.
Trình Hâm cùng Lưu Tử Kỳ lại tranh chấp một phen, nhưng hai người cũng không ai muốn nhượng bộ, sau đó liền mang thêm một cái bàn vào, hai người cùng ở trong phòng làm việc.
Hai vị điếm trưởng đều chạy vào bên trong phòng làm việc, nghiệp vụ viên cũng thấy dễ chịu không ít, ít nhất thì lúc lười biếng cũng không sợ bị phát hiện, cơ hội nói chuyện tán gẫu cũng nhiều hơn.
- Ngày hôm nay gió lớn thật! Ra đường nhất định phải mặc thêm nhiều quần áo một chút.
Văn Phương vừa đăng nhập vào hệ thống internet, vừa nhỏ giọng thầm thì một câu.
- Đúng vậy, mùa này ở Bắc Kinh rất dễ bị nhiễm phong hàn, Văn Phương tỷ cũng không cần ra ngoài mở rộng quan hệ đâu, cẩn thận không bị đông cứng mất.
Lý Mộng Phi ở một bên khuyên nhủ.
- Tôi đâu có có yếu ớt như vậy chứ.
Văn Phương cười một cái, dường như nghĩ đến điều gì, liền nói:
- Vừa rồi lúc tôi ra ngoài, thấy có hai người ngồi trước cửa tiệm, hình như là người làm kinh doanh nội thất, xem ra tuổi tác cũng không nhỏ, thật là đáng thương.
- Người làm kinh doanh nội thất, ở trước cửa tiệm chúng ta làm cái gì?
Lý Mộng Phi hỏi.
- Khách hàng mua nhà hay thuê nhà, thường thường đều tiến hành sửa chữa, bọn họ ngồi trước cửa tiệm chúng ta, đoán chừng là đang muốn tìm khách hàng.
Văn Phương giải thích.
- Ah, tôi nghĩ ra rồi, nếu chúng ta cho bọn họ thông tin về khách hàng muốn sử dụng trang tiết bị, thì bọn họ có thế sẽ trích phần trăm cho chúng ta đấy.
Lý Mộng Phi tuy không hiểu biết nhiều, nhưng cũng nghe Hứa Kiệt nhắc đến một chút.
- Ừ, tình huống có thế là như vậy, nhưng cũng không thế tìm công ty sửa chữa nhỏ được, phải tìm những công ty sửa chữa lớn, chứ những công ty nhỏ thường không có chữ tín, cậu cho dù cùng cấp khách hàng cho bọn họ, cũng chưa chắc đã được trích phần trăm.
Văn Phương nhắc nhở.
- Ah, tôi nhớ kỹ rồi, tôi ra ngoài hỏi giá thị trường một chút, thuận tiện cho bọn họ một tấm danh thiếp.
Lý Mộng Phi cười một cái nói, trong tay hắn hiện cũng có vài khách hàng đang thương lượng thuê nhà, mặc dù không thế cùng đối phương hợp tác, nhưng ít nhất cũng có thế hiểu tình huống một chút.
Lý Mộng Phi đóng màn hình máy tính lại, sãi bước ra khỏi Nhã Uyển môn điếm, vừa mới bước đến cửa tiệm, đã cảm giác có một trận gió lạnh ập đến, không nhịn được rùng mình một cái:
- Ngày hôm nay gió ít nhưng lạnh thật.
Lý Mộng Phi đi chưa được hai bước, đã phát hiện ra cách đó không xa có hai người đang ngồi, trước mặt còn đặt một tấm bảng gỗ, trên bảng viết mấy chữ màu đỏ “Phòng ốc trang thiết bị vật dụng, trang trí, sửa chữa, số điện thoại 13582452854”.
Lý Mộng Phi đang chuẩn bị tiến đến hỏi thăm, nhưng nhìn hai người một cái, cảm thấy dường như có chút quen thuộc, nhưng hai người bao trùm kín mít, Lý Mộng Phi trong lúc nhất thời cũng có chút mơ hồ, sau một lúc lâu, dường như mới nhớ ra được cái gì đấy.
Đang lúc ký ức Lý Mộng Phi ùa về, Trương Bảo Quốc liền cởi áo khoát trên người ra, nhìn Lưu Quế Hoa nói:
- Lão bà, bây giờ đã 4h chiều rồi, hay là chúng ta quay về đi.
- Không được, tuyệt đối không thế giữa đường dừng lại, Trương Vĩ dù gì cũng là một điếm trưởng, tôi không tin nó dứt khoát không ló đầu ra, tôi nhất định sẽ chờ được nó.
Lưu Quế Hoa nói với gương mặt kiên định.
- Lão bà, chúng ta buổi trưa chỉ có ăn 2 miếng bánh nướng áp chào, cũng không có gì để uống, hay là anh mua cho em chút gì ăn.
Trương Bảo Quốc đề nghị.
- Anh đi mua hai củ khoai lang nướng đi, em nghĩ ăn cái đó là được rồi.
Lưu Quế Hoa xoa xoa đôi bàn tay.
- Được, em chờ chút, tôi đi mua cho.
Trương Bảo Quốc đứng dậy, dậm chân.
- Đi đi, nhớ yêu cầu nhiều một chút, đừng để hắn cân thiếu.
Lưu Quế Hoa dặn dò một câu, nhìn Trương Bảo Quốc đi xa, mới nói thầm một câu.
- Trương Vĩ, cậu chạy được hòa thượng, chứ không chạy được miếu đâu, có bản lãnh thì ngày hôm nay đừng về tiệm!