Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 594: Mưu đồ (1)

- Em tại sao lại đột nhiên có ý nghĩ này?

Trương Vĩ vừa lái ô tô, vừa dò hỏi.

- Thấy anh kiếm được nhiều tiền như vậy, nên đỏ mắt chứ sao.

Trương Kỳ nửa thật nửa giả cười nói.

- Tốt thôi, công ty bọn anh hiện tại cũng đang tuyển người, hoan nghênh em đến ứng tuyển.

Trương Vĩ cười nói.

- Không phải chứ, em đến công ty của anh còn phải nộp hồ sơ sao, một chút quyền lợi cũng không có à.

Trương Kỳ hừ một tiếng, lời nói có chút bất mãn.

- Anh là đang muốn tốt cho em, khởi điểm càng thấp, thì càng có cơ sở vững chắc!

Trương Vĩ nói nghiêm túc.

- Hay là thôi đi.

Trương Kỳ khẽ lắc đầu:

- Đợi em khi nào lăn lộn ngoài đời không nổi nữa, sẽ đến công ty anh nộp hồ sơ, em bây giờ chưa muốn bắt đầu lại từ đầu.

- Tùy em vậy.

- Đúng rồi, còn có một việc muốn nói với anh.

Trương Kỳ đưa bàn tay trắng như ngọc lên, vỗ vỗ đầu mình, dường như ra cái gì đấy, liền nói:

- Vốn là muốn gọi điện thoại nói cho anh biết, nhưng hiện tại ngay cả tiền điện thoại cũng hết mất rồi.

- Em hết tiền điện thoại, nhưng anh lại hết tiền xăng đấy.

Trương Vĩ trêu ghẹo nói.

- Anh nói cái gì vậy? Vóc dáng em không mập, có thế tốn của anh bao nhiêu tiền chứ, đồ hẹp hòi.

Trương Kỳ nhìn vóc dáng của mình, giương cằm lên, gương mặt vô cùng tự tin.

- Đúng rồi, thân người em giống như cây gậy vậy.

Trương Vĩ nghiêng đầu nhìn chỗ khác, gật gật đầu, cười cười nói nói:

- Nói đi, tìm anh có chuyện gì?

- Em có một người bạn sắp kết hôn, muốn mua một ngôi nhà, nên em muốn giới thiệu hắn với anh.

Trương Kỳ nói.

- Không tệ nha! Vừa đến Bắc Kinh không lâu, đã quen biết được không ít người rồi.

Trương Vĩ tán thưởng một câu.

- Bằng hữu của em làm gì? Muốn mua nhà giá bao nhiêu?

- Hắn ở Bắc Kinh làm xa quản sở, còn về giá tiền nhà ở. Thì em cũng không hỏi cụ thế.

Trương Kỳ khẽ lắc đầu.

- Làm xa quản sở!

Sau khi nghe được lời nói của Trương Kỳ, Trương Vĩ lập tức hứng thú, hắn vẫn luôn muốn quen với người làm quản sở, chẳng qua là một mực không có môn lộ, không nghĩ Trương Kỳ lại cho hắn cơ hội này.

- Giấy phép ở cửa hàng 4s, đều do hắn làm đấy, nên nhất định phải tạo quan hệ tốt với hắn.

Trương Kỳ giải thích.

- Thì ra là thế.

Trương Vĩ âm thầm gật gật đầu:

- Em với hắn rất thân quen sao?

- Cũng là mới quen không lâu. Ăn chung vài bữa cơm trong những ngày lễ thôi.

Trương Kỳ nhún vai.

- Hắn ở Bắc Kinh là làm lãnh đạo quản sở sao?

Trương Vĩ hỏi.

- Ừ, chức quyền của hắn không nhỏ, cũng có thế nói như vậy.

Thấy bộ dạng phấn khởi của Trương Vĩ, Trương Kỳ chớp chớp mắt:

- Như thế nào? Xem ra, anh đối với quản sở này rất hứng thú?

- Chỉ là tìm hiểu thêm về khách hàng một chút thôi.

Trương Vĩ nói lấy lệ một câu.

Trương Kỳ đoán không sai. Trương Vĩ đối quản sở quả thật rất hứng thú, cũng muốn làm quen với khách hàng của Trương Kỳ, cho dù là miễn phí tìm nhà cho đối phương, Trương Vĩ cũng sẽ hết sức vui vẻ, nhưng mà nguyên nhân cụ thế lại không tiết lộ.

- Cho anh tấm danh thiếp của hắn. Đến lúc đó anh tự liên lạc với hắn, nhưng mà em có hai điều kiện.

Trương Kỳ từ trong túi lấy ra một tờ danh thiếp, kẹp giữ hai ngón tay, vụt qua một cái.

- Điều kiện gì, nói đi.

- Thứ nhất. Tiền hoa hồng chỉ có thế thu một nửa, thứ hai nhất định phải chọn nghiệp vụ viên tốt nhất. Anh đáp ứng không?

Trương Kỳ bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn.

- Nếu như anh không đáp ứng, em sẽ không nói cho anh phương thức liên lạc với đối phương sao?

Trương Vĩ hỏi ngược lại.

- Đúng vậy, tiền hoa hồng anh không giảm, em dựa vào cái gì mà tìm anh!

Trương Kỳ hừ một tiếng, thầm nói:

- Hơn nữa, có thế thu một nửa tiền hoa hồng cũng không tệ, anh nếu giới thiệu khách hàng mua xe cho em, em cũng có thế thu một nửa lợi nhuận, mà giới thiệu cho anh khách hàng, cũng xem như gián tiếp kiếm tiền cho anh rồi.

- Tốt, anh đáp ứng em.

Trương Vĩ không để ý đến tiền hoa hồng, chỉ muốn nhân cơ hội này kéo gần quan hệ với khách hàng, xây dựng quan hệ của hắn với xa quản sở, hắn có lý gì lại không đáp ứng Trương Kỳ.

- Danh thiếp này anh giữ cho kỹ, có chuyện gì, thì có thế liên lạc với em bất cứ lúc nào.

Trương Kỳ trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, tay phải cầm tấm danh thiếp trắng, bỏ vào túi âu phục của Trương Vĩ.

Sau khi nói chuyện xong, Trương Kỳ lại bắt đầu quan sát nội thất bên trong ô tô, lấy điện thoại của mình ra chụp lại, trong lòng cũng thầm so sánh Maserati với BMW.

..

Về đêm xung quanh tiểu khu Nhã Uyển đều có đèn đường, buổi tối cũng có rất nhiều người tản bộ, vợ chồng Lưu Quế Hoa cũng vậy, ăn cơm xong, sau khi xem hết dự báo thời tiết, cũng đi quanh Nhã Uyển tiểu khu tản bộ.

- Lão bà, trễ như vậy rồi, chúng ta về nhà thôi.

Trương Bảo Quốc trên mặt tươi cười, quay đầu nhìn Lưu Quế Hoa hỏi.

- Anh gấp làm gì! Kỳ Kỳ không phải còn chưa về sao?

Ánh mắt Lưu Quế Hoa liếc xéo, trừng đối phương nhìn một cái.

- Đúng vậy, đến giờ này, cũng phải ăn cơm xong rồi chứ.

Trương Bảo Quốc gật gật đầu.

- Anh thì biết cái gì! Người tuổi trẻ bây giờ yêu thương nhau, sau khi ăn tối xong, còn phải xem phim, uống cà phê, đi dạo nhà sách, sao có thế về sớm được!

Lưu Quế Hoa hừ một tiếng.

- Đúng, đúng nha!

Trương Bảo Quốc gật đầu đáp.

- Đúng cái gì chứ! Anh cái gì cũng không biết, chỉ biết trả lời lung tung.

Lưu Quế Hoa thở dài một cái, gương mặt phiền muộn:

- Không học thức, thật là đáng sợ!

- Tôi… là.

Nghe Lưu Quế Hoa trách cứ, Trương Bảo Quốc cũng không tức giận, chỉ là trên mặt có chút cười khổ.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free