Phòng Thuật (Dịch) - Chương 472: Đề bạt (2)
Chu Bàn Tử nói.
- Bàn ca, anh chuẩn bị dùng bao nhiêu tiền đầu tư mua nhà?
Trương Vĩ hỏi.
- Dựa theo số tiền thương lượng trước đó của chúng ta, năm trăm triệu!
Lời nói của Chu Bàn Tử có chút hào khí
- Tốt, tôi sẽ đi bố trí trong điếm ngay bây giờ.
Trương Vĩ đè nén vui sướng trong lòng xuống.
- Được, dù sao tôi gần đây cũng không có việc gì, có phòng nguyên tốt, cậu liền liên lạc tôi.
Chu Bàn Tử nói.
- Tôi nhớ kỹ rồi.
Trương Vĩ cùng Chu Bàn Tử lại hàn huyên mấy vấn đề chi tiết về vị trí cũng như chủng loại của phòng nguyên cần mua, sau đó mới ngắt máy điện thoại di động, còn Trương Vĩ cũng không nhịn được hưng phấn giơ giơ tay phải, đơn đặt hàng năm trăm triệu này thành công, tuy rằng tiền hoa hồng không thế thu toàn bộ, nhưng ít nhất hắn có thế thu về mấy triệu NDT.
- BA~ BA~...
Trương Vĩ sãi bước tiến vào Nhã Uyển môn điếm, vỗ bàn tay, nói với các nhân viên trong điếm.
- Tôi hiện tại ra ngoài có chuyện phải làm, nếu như có tình huống gì, có thế gọi điện thoại cho tôi.
- Trương điếm trưởng. Anh không phải mới vừa lên ban sao? Tại sao lại muốn đi ra ngoài?
Đôi mắt đẹp của Lý Mông Dao khẽ đảo, trừng Trương Vĩ một cái.
Trương Vĩ cùng Tô Ngưng hai ngày này đều không ở trong điếm, không có hai điếm trưởng giám sát, nghiệp vụ viên làm việc không tích cực bằng lúc trước. Thậm chí xuất hiện hiện hiện tượng nghiệp vụ viên đến muộn về sớm, điều này làm cho trợ lý Lý Mông Dao phụ trách ghi chép chấm công vô cùng khó xử.
Nếu như dựa theo quy định công ty, ghi chép nghiệp vụ viên nghỉ làm, nhất định sẽ ảnh hưởng quan hệ giữa đồng nghiệp. Nhưng nếu như không dựa theo quy định công ty xử lý, bị thượng cấp lãnh đạo phát hiện, nhất định truy cứu trách nhiệm của nàng, còn cô ta lại ngại đi nói Tô Ngưng, chỉ có thế khuyên nhũ Trương Vĩ một chút.
- Vậy coi như tôi xin nghỉ là được rồi.
Trương Vĩ giang tay ra, có chút không xem chuyện này là quan trọng.
- Trương điếm trưởng…
Thấy được Trương Vĩ xoay người đi ra cửa, Lý Mông Dao kêu đối phương một câu, nhưng Trương Vĩ căn bản không đáp lại cô ta, có chút bất đắc dĩ thầm nói:
- Đây không phải cố ý làm khó người khác sao?
Trương Vĩ sau khi đi ra Nhã Uyển môn điếm. Ngồi vào bên trong buồng lái chiếc Maserati. Trước tiên xem qua tư liệu điều khiển tương quan. Lại làm quen cách phối trí của xe, lúc này mới bắt đầu lái chiếc limousine đến Trung Vĩ môn điếm.
Sau một thời ngắn Trương Vĩ lái xe, dần dần quen thuộc tính năng ô tô. Hắn không thế không thừa nhận lượng hào hoa của ô tô này, bất luận là động lực hay là độ thoải mái. Đều phải cao hơn nhiều chiếc BMW 730, tuyệt đối là một chiếc xe khẩn cầu mộng mị.
..
Tới gần trưa, nghiệp vụ viên ở Trung Vĩ môn điếm lục tục chạy đi ăn cơm, chỉ còn lại có Trần Khôn cùng điếm trưởng Vương Mẫn trước quầy tiếp tân.
Qua một lúc, Vương Mẫn cũng vội vàng hoàn thành công việc trong tay, đóng máy vi tính mình lại, đi tới trước cửa cửa hàng thông báo.
Trần Khôn, tôi cũng đi ăn cơm, có chuyện gọi điện thoại cho tôi.
- Vâng, điếm trưởng.
Trần Khôn gật gật đầu.
- Ừ.
Vương Mẫn gật đầu đáp một tiếng, lập tức đi ra Trung Vĩ môn điếm, nhưng mà, cô ta mới vừa ra khỏi môn điếm, liền thấy một chiếc limousine màu trắng lái tới, vừa lúc dừng lại trước mặt Trung Vĩ môn điếm.
- Maserati!
Trong mắt Vương Mẫn lóe lên một chút tinh quang, có thế lái loại ô tô đắt giá này, nhất định là khách hàng lớn có tiền, dựa vào bản năng nhân viên môi giới, cô ta nhanh chóng đi lên nghênh tiếp.
Vương Mẫn mới vừa đi tới bên cạnh xe Maserati, một nam nhân bước xuống từ chiếc xe, sau khi thấy được nam tử này, Vương Mẫn có chút bất ngờ.
Trương tổng, là anh sao?
- Vương điếm trưởng, nghe lời của cô đây ý là không hoan nghênh tôi à?
Trương Vĩ cười nói.
- Không phải, tôi nhớ anh lái BMW mà? Sao lại lái Maserati?
Vương Mẫn có chút nghi ngờ.
- Tôi thay xe mới rồi.
Trương Vĩ nhún vai.
- A, anh không phải mới vừa bỏ ra hơn một ngàn một trăm vạn mua nhà sao? Lại đâu ra nhiều tiền như vậy mua ô tô?
Vương Mẫn có chút khó tin, trong lòng nàng hiện tại có một nghi vấn, chính là Trương Vĩ kia cuối cùng có bao nhiêu tài sản.
- Vì sao? Theo ý này của cô, tôi có bao nhiêu tiền, còn phải báo cáo với cô à.
- Không có, tôi chỉ là tò mò, hâm mộ mà thôi.
Trong mắt Vương Mẫn, Trương Vĩ bất chợt trở nên sâu không lường được.
- Mọi người trong điếm đi ăn cơm?
- Đúng nha.
- Vậy hẳn cô cũng đi, tôi hiện tại ngồi trong điếm, một hồi có chuyện cần phải tuyên bố.
Trương Vĩ nói.
- Nha.
Vương Mẫn lên tiếng, nhưng cũng không trực tiếp rời khỏi, mà đưa mắt nhìn Trương Vĩ tiến vào trong điếm.
- Trương tổng, ngài đã tới.
Thấy Trương Vĩ đi vào Trung Vĩ môn điếm, Trần Khôn ở quầy tiếp tân vội vàng đứng lên.
- Trong điếm chỉ có một mình anh.
Trần Khôn nói.
- Anh đến ghế sa *** bên này, tôi có chuyện muốn nói với anh.
Trương Vĩ vẫy vẫy tay.
- Tốt.
Sau khi nghe được lời nói của Trương Vĩ, Trần Khôn nhanh chóng đi tới ngồi xuống ghế sa *** bên cạnh, thử dò xét:
Trương tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì phải không?
- Trần Khôn, cậu đến trong điếm cũng một thời gian rồi, tôi cảm giác năng lực của cậu cũng không tệ, chuẩn bị đề bạt cậu làm điếm trưởng, cậu nghĩ sao, có thế nói cho tôi một chút.
Trương Vĩ trong mắt lóe lên một chút ánh sáng vàng, đi thẳng vào vấn đề.
- Thật vậy? Ngài đề bạt tôi làm điếm trưởng?
Sau khi nghe được lời nói của Trương Vĩ, Trần Khôn trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, từ trên ghế salon “Vụt” đứng lên.
- Ha…
Ngay lúc Trương Vĩ đang nói chuyện, một thanh âm giật mình vang lên ngoài cửa, âm sắc vô cùng ngọt, như là thanh âm nữ tử tuổi thanh xuân phát ra.