Phòng Thuật (Dịch) - Chương 463: Mập mờ (1)
Việc đập xe cuối cùng đã điều tra xong, Trương Vĩ cũng không cần lo lắng đề phòng rồi, đêm đó coi như là ngủ ngon, Bưu Tử là kẻ nhiều thủ đoạn, đối phó mấy tên côn đồ đập xe, không có gì là khó.
Sáng ngày thứ hai, Trương Vĩ chưa tới bảy giờ đã rời khỏi giường, rồi sau đó mặc quần áo thế thao với mang giày đi chơi bóng, đến một công viên nhỏ ở gần đó để tập thế dục buổi sáng, cuộc truy đuổi tối hôm qua hắn khó mà quên được, Trương Vĩ quyết định từ hôm nay trở đi phải kiên trì rèn luyện, để thân thế luôn ở trạng thái khỏe mạnh, rắn chắc.
Sau khi luyện tập trở về, Trương Vĩ vội đi tắm, khi tắm xong người vô cùng thoải mái, sau đó ăn một chút điểm tâm sáng, rồi đi đến nơi làm việc.
Chức vụ quản lí khu vực không trúng cử, ảnh hưởng rất nhiều tới công việc củaTrương Vĩ, hắn thậm chí không có hứng thú đi làm sớm, sau khi vào cửa hàng liền an vị trên ghế sa *** chơi điện thoại di động, ngồi ngây người ra 30 phút, rồi sau đó rời Nhã Uyển môn điếm.
Trương Vĩ hiện tại đã mua được nhà ở khi biệt thành Nhạc Thành, thủ tục cũng hoàn tất, nhưng chìa khóa nhà vẫn còn ở trong Trung Vĩ môn điếm, hai ngày trước bởi do công việc quá bận rộn nên không thế quan tâm lo lắng đến nhà mới, nhưng bây giờ đã đủ thời gianh rãnh.
Trương Vĩ đã quen với việc tự lái xe, nhưng hiện tại Trương Vĩ phải đi taxi, có chút gì đó bất tiện, trong lòng đã sớm suy nghĩ phải nhanh chóng đem xe BMW về.
Trương Vĩ chạy tới trong Trung Vĩ môn điếm, vẫn chưa tới 10 giờ, đây cũng là lần đầu tiên hắn đến sớm như vậy, trước kia hắn phải xử lý xong việc ở Nhã Uyển môn điếm, mới có thế chạy tới trong Trung Vĩ môn điếm, ngày hôm nay có thế nói là một ngoại lệ.
- Trương tổng.
-T rương tổng đến sớm vậy.
Trương Vĩ vừa vào trong công ty Trung Vĩ, nghiệp vụ viên vô cùng nhiệt tình chào hỏi.
- Chào mọi người.
Trương Vĩ cười, đáp lại một tiếng.
- Mọi người, Vương điếm trưởng có ở đây không?
Trương Vĩ nhìn lướt qua trong điếm. Không thấy Vương Mẫn, liền hỏi các nhân viên.
- À, Vương tỷ ngày hôm xin nghỉ, chưa có tới công ty.
Lưu Triết giải thích.
- Ừ.
Trương Vĩ đáp lại một tiếng, nghĩ tới sự việc hôm qua Lý Chiêu Đệ bị sa thải. Đoán chừng Vương Mẫn có thế đi trấn an đối phương.
- Chìa khóa của căn nhà ở chỗ nào? Mọi người tìm giúp cho tôi đi!
Trương Vĩ hỏi.
Sau khi chủ sở hữu nhà dọn ra khỏi thì gia cụ, đồ điện cũng đều dọn đi hết, trong nhà bây giờ trống không, Trương Vĩ định để chìa khóa lưu lại trong điếm, một là để các điếm viên tìm người làm thêm giờ quét dọn, hai là nếu có khách hàng nào cần mua nhà có hộ hình tương tự thì có thế dẫn khách đi xem nhà mẫu.
- Trương tổng, anh chờ một chút, tôi giúp anh tìm.
Lưu Triết đứng dậy, khom người nói.
-cảm ơn nhiều.
- Trương tổng, tôi muốn hỏi anh một chút?
Ngay khi Lưu Triết đi tìm chìa khóa, Dương Quang tiến tới bên cạnh Trương Vĩ.
- Được.
Trương Vĩ nhìn thoáng qua Dương Quang, cười một cái rồi nói.
Dương Quang lộ ra một nụ cười, tỏ vẻ mời thỉnh, lời nói vô cùng khách khí.
Sau đó hai người Trương Vĩ đi ra môn điếm, nụ cười trên mặt Dương Quang liền biến mất, đứng ở cách môn điếm không xa. Trừng mắt Trương Vĩ nói:
- Vĩ ca, tại sao anh không tuy cứu trách nhiệm đối với Vương Mẫn?
- Vương Mẫn cũng không hề đi tư đan, vào lúc sau khi anh rời khỏi, cô ta khuyên Lý Chiêu Đệ đem hợp đồng đưa lại cho công ty, coi như là làm đúng trách nhiệm của điểm trưởng.
Trương Vĩ nói.
- Cô ta nói cái gì anh cũng tin à? Anh làm sao mà biết cô ta có lừa gạt anh không?
Dương Quang hỏi ngược lại.
- Anh yên tâm đi, tôi rất tinh minh, không có ai lừa được tôi đâu.
Trương Vĩ cười nói.
- Anh thông minh lanh lợi cái rắm, lúc đó tôi nói cho anh biết rồi, anh phải nhanh chóng giải quyết chuyện này chứ. Nếu không ngăn cản sự việc này lại, không khéo cô ta còn muốn chạy tư đan, chứ làm gì đem hợp đồng về cho công ty, mọi khẳng định bây giời đã có căn cứ, nếu phải chờ thêm hai ba ngày nữa mọi việc không thế giải quyết được đâu.
Lời nói của Dương Quang có chút chật vật không chịu được.
- Vương Mẫn còn không có nói cho tôi biết. Cô ta muốn làm gì, một khi cô này ngả bài rồi, chuyện này còn không thế làm rõ ràng sao?
- Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.
Trương Vĩ không xem chuyện này là quan trọng, nếu như là người bình thường, tự nhiên không có khả năng làm rõ ràng, nhưng Trương Vĩ lại có cặp mắt thế nhìn thấu lòng người, svì thế hắn căn bản không cần phải đợi chờ.
- Anh dĩ nhiên không sao rồi, vậy còn tôi thì sao?
Lơi nói của Dương Quang có chút bất mãn.
- Vương Mẫn đều biết là tôi mật báo rồi, cô ta hiện tại là người lãnh đạo trực tiếp của tôi, cô ta sẽ không làm khó dễ tôi sao?
- Anh đừng lo lắng, tôi không có ý định giữ anh tại Trung Vĩ môn điếm, hai ngày nữa anh chuẩn bị đến Nhã Uyển môn điếm.
- Không phải chứ, tôi mới vừa quen thuộc tiểu khu này, cũng bởi vì tôi đắc tội với Vương Mẫn, anh đã đổi nơi làm việc khác cho tôi!
Lời nói của Dương Quang hết sức kinh ngạc.
- Đối với Vương Mẫn không có vấn đề gì, chỉ cần anh nói cho cô ta, quan hệ của hai chúng ta, cho dù anh không đổi nơi làm việc, cô ta cũng không dám làm khó dễ anh.
- Vậy anh cho tôi đi Nhã Uyển môn điếm làm gì?
- Hoàn cảnh của công ty nhỏ và công ty lớn không giống nhau, tôi nghĩ nên cho anh đi Công ty Trung Thông công tác một thời gian, đây là cơ hội tốt cho sự phát triển của anh.
- Thật hả?
- Đại công ty huấn luyện người mới một cách chính quy, các chế độ của công ty được kiện toàn, hình thức quản lý tiên tiến, đều là những thứ anh cần học tập cũng như thích ứng, có như vậy ah mới có khả năng tiến xa ở cái nghề này.