Phòng Thuật (Dịch) - Chương 274: Tô Phỉ (1)
Vương Mẫn đi gần một tháng, Trương Vĩ vẫn chưa liên lạc với nữ chủ bá đó, ngay từ đầu là bởi vì tranh đoạt chức vị điếm trưởng, thật sự không có thời gian để ý tới khách hàng này.
Sau đó là vì Dương Quang đến, Trương Vĩ liền không có ý định cho thuê phòng nữa, vì thế hắn đã gọi điện cho Vương Mẫn, nhưng Vương Mẫn một mực không bắt máy, sau đó Trương Vĩ cũng từ từ quên đi chuyện này.
Trương Vĩ không ngờ là đã qua một tháng, người này lại chủ động gọi điện cho mình, tuy rằng Trương Vĩ không có ý cho thuê, nhưng mà người cũng gọi tới rồi, Trương Vĩ cũng thật xin lỗi cự tuyệt, thầm nói: “Dương Quang, không phải huynh đệ không để lại phòng cho anh, mà là tiểu tử ngươi không có duyên với nó rồi vậy!”
“Tô tiểu thư thật thật xin lỗi, bởi vì gần đây công việc quá bận rộn, nên không liên lạc với cô.” Trương Vĩ đi ra nhã uyển môn điếm, vô cùng chân thành nói.
Nếu như là đối mặt những khách hàng khác, Trương Vĩ tuyệt đối sẽ không nói lời như vậy, nhưng giờ là phòng của mình, hắn tự nhiên sẽ không lo lắng.
- Vậy à, vậy ngài hiện giờ còn có căn phòng hai phòng ngủ cho thuê không?
Trong điện thoại nữ tử hỏi.
- Có, là phòng của tôi, cô hiện tại có thời gian, có thế sang xem.
Trương Vĩ nói.
- Muốn tôi đến Nhã Uyển tiểu khu? Tôi đoán chừng phải hơn bảy giờ tối rồi vậy.
Trong điện thoại cô gái nói.
- Không thành vấn đề, tôi một lát sẽ đem địa chỉ phòng cụ thế gửi cho cô, cô trực tiếp đi là được rồi, đến lúc đó tôi sẽ ở trong phòng chờ.
- Tốt,cảm ơn nhiều.
Trong điện thoại nữ tử nói.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Trương Vĩ gửi cho đối phương một tin nhắn ngắn, hiện vẫn chưa tới năm giờ rưỡi, lại trở về bên trong môn điếm ngồi một giờ. Sau đó ra ngoài ăn một ít điểm tâm, đợi đến bảy giờ mới trở lại trong nhà.
Từ nhà Trương Vĩ cho đến Trung Thông môn điếm, vẫn chưa tới 5 phút lộ trình, cho dù môn điếm có chuyện gì, hắn cũng có thế ngay lập tức chạy tới, nên mới an tâm ngồi ở nhà xem TV.
- Leng keng…
Một tiếng chuông cửa vang lên, Trương Vĩ nhìn thời gian một chút, đúng là bảy giờ hai mươi phút, thấy đối phương có thế sớm trước hẹn. Khiến cho Trương Vĩ đối với nàng để lại một cái tệ ấn tượng không.
Trương Vĩ đứng dậy. Đi tới mở ra cửa phòng, thấy được một cô gái hơn 20 tuổi đứng ở trước cửa, cô gái có mái tóc dài toàn thân nhuộm đỏ, mang một cái kính mát màu xám tro, đồ trang sức trang nhã trên một khuôn mặt tươi cười vẻ, trên người mặc một cái đai đeo hở rốn, thân dưới mặc một cái quần màu trắng cực ngắn.
- Xin chào, tôi là Tô Phỉ, khách hàng tới xem nhà.
Mỹ nữ cử chỉ hào phóng, đưa ra bàn tay nhỏ trắng nõn bé. Làm một tư thế bắt tay với Trương Vĩ.
- Xin chào, tôi là Trương Vĩ.
Trương Vĩ vươn tay nắm nhẹ đối phương một chút, tay Tô Phỉ rất non rất mềm, trên móng tay còn thoa dầu sơn móng tay ướt át xinh đẹp.
- Tô tiểu thư, mời cô vào.
Trương Vĩ nhường qua thân mình, thực hiện một dấu tay ra hiệu mời thỉnh, nói.
“Ừ.” Tô Phỉ lên tiếng, đối với Trương Vĩ gật gật đầu, lập tức đi vào nhà. Quan sát hoàn cảnh trong phòng một chút, nói:
- Nhà thật sạch sẽ, cũng không tệ lắm.
-cảm ơn nhiều.
Nghe được Tô Phỉ khen ngợi, trên mặt Trương Vĩ lộ ra một nụ cười khổ. Đây là hắn hai ngày trước mới vừa mời người dọn dẹp qua đấy, nếu không làm sao có thế sạch sẽ như thế.
- Tô Phỉ tiểu thư, tình trạng căn hộ này, Cô xem qua trước một chút rồi chứ! Nếu hài lòng thì mướn đi, không thích thì cũng không có vấn đề gì.
Trương Vĩ ngồi ở trên ghế sa ***, lạnh nhạt nói.
Trương Vĩ hiện tại không phải là dùng thân phận của người môi giới, mà là thân phận của một chủ sở hữu nhà cùng khách hàng trao đổi, cộng thêm hắn lại không nóng long cho thuê phòng. Cho nên nói tới nói lui đều rất trực tiếp, những câu khen lấy long đều không cần nữa.
- Tốt.
Sau khi nghe lời nói của Trương Vĩ, Tô Phỉ trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, cô ta trước đây cũng xem qua mấy bộ phòng ở, những người nghiệp vụ viên kia nếu so với Trương Vĩ thì rất ân cần cùng khách khí, đều hận không thế khiến cho Tô Phỉ lập tức mướn nhà , không có một ai lạnh nhạt giống Trương Vĩ như vậy .
Tô Phỉ đạp gót giày da “lẹp xẹp lẹp xẹp” dạo qua một vòng trong phòng, nhất là tại buồng vệ sinh cùng phòng ngủ, sau khi qua thêm vài phút đồng hồ lần nữa về tới phòng khách, ngồi ở trên ghế sa *** đối diện Trương Vĩ, hỏi:
- Trương tiên sinh, anh cho thuê căn nhà này bao nhiêu tiền?
- Áp nhất phó tam, mỗi tháng tiền mướn 2500 NDT.
- Vậy nếu như tôi ở không được ba tháng, anh sẽ không lấy tiền thế chấp cùng tiền mướn phòng sao?
Tô Phỉ một đôi quyến rũ mắt to, đi lòng vòng, hỏi.
- Nếu như ở không được ba tháng, chỉ giữ tiền cọc, còn tiền mướn phòng sẽ trả lại.
Trương Vĩ nhìn thoáng qua Tô Phỉ, nói.
Tô Phỉ vóc người được bảo dưỡng vô cùng tốt, nhất là hai bộ ngực dồi dào, cao ngất, tuy được đai đeo mỏng manh giữ lại, nhưng cũng mảnh mai lộ ở bên ngoài, quần cực ngắn che khuất cái mông, Trương Vĩ ngồi ở đối diện mặt cô ta, hai chân cùng đùi trắng như tuyết, đẫy đà thu hết vào mắt.
- Vậy điện nước, sưởi ấm các phí tính thế nào?
Tô Phỉ nhếch lên đùi, tay phải chống cằm, hỏi.
- Tôi cũng ở trong cái phòng này, đến lúc đó hai người chia đều rồi chứ hả!
- Vậy à, vậy cũng được.
Tô Phỉ lại quét mắt phòng nhìn một cái, hỏi:
- Căn nhà này đến lúc đó, chỉ có hai người chúng ta ở sao?
- Cô nếu ngại cùng tôi mướn chung, cũng không vấn đề gì.
Trương Vĩ sợ đối phương một nữ nhân, không muốn cùng một người đàn ông xa lạ thuê phòng, sở dĩ sớm trước cùng đối phương nói rõ.
- ê không nha! Ta thấy anh cũng không tệ lắm, không giống như là loại hỗn loạn đó.