Phòng Thuật (Dịch) - Chương 252: Cạnh tranh (1)
- Trương Vĩ!
Lý Uyển thấy được gò má nam nhân trẻ tuổi, không nhịn được sợ kêu thành tiếng, tuy rằng đã một năm không gặp mặt, nhưng khuôn mặt quen thuộc, hình dáng, vẫn còn khiến cho nàng không tự chủ được hô lên tên của đối phương.
- Lý tiểu thư, cô biết huynh đệ của tôi sao!
Chu Bàn Tử sau khi thấy Trương Vĩ, lập tức tinh thần cũng tỉnh táo, vừa đúng lúc đi lên nói vài lời cùng Trương Vĩ, lại nghe được Lý Uyển gọi tên Trương Vĩ, có chút nghi ngờ hỏi.
- À, tôi cùng hắn trước kia…là bạn cùng đại học.
Lý Uyển sửng sốt một chút, mới phản ứng được Chu Bàn Tử đang gọi cô ta, trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, hàm hồ suy đoán nói.
- Vậy à, vậy cũng thật trùng hợp.
Nghe được lý Uyển nói, Chu Bàn Tử thật ra nghĩ tới hôm qua Trương Vĩ lúc thấy công ty Thiên Thành cũng rất kinh ngạc, còn có nói trong công ty Thiên Thành có một người bạn cùng đại học.
- Bàn ca, bãi đỗ xe ở chỗ nào?
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Trương Vĩ cũng từ trong cửa xe hướng ra ngoài nhìn xung quanh, tự nhiên nhìn thấy đầu tiên là vóc người rộng lớn của Chu Bàn Tử, hỏi.
Nhưng mà, ngay lúc ánh mắt Trương Vĩ quét về bên cạnh Chu Bàn Tử, vừa vặn thấy một người thanh tú động lòng đứng cạnh bên chính là Lý Uyển, trong mắt không khỏi lộ ra một chút giật mình, hắn mặc dù biết Lý Uyển làm ở công ty Thiên Thành, nhưng mà công ty Thiên Thành nhân viên có rất nhiều, không nghĩ tới sẽ gặp ở chỗ này.
- Trương Vĩ, cậu nhìn gì vậy? Còn không nhanh xuống xe chào hỏi bạn cùng đại học của cậu.
Chu Bàn Tử đi tới trước xe BMW, vỗ phía trên trần xe ở buồng lái, cười nói.
- Vâng.
Nghe được Chu Bàn Tử nói như vậy, Trương Vĩ chần chờ một chút, nghĩ nghĩ, thầm nói:
- Dù sao cũng đã chia tay lâu như vậy, xem đối phương là bằng hữu bình thường cũng được, không cần phải cố ý lảng tránh.
Trương Vĩ sau khi nghĩ thông suốt điểm này, mở cửa xe bên buồng lái ra. Đi xuống, nói:
- Lý Uyển, đã lâu không gặp.
Lý Uyển so với trong ấn tượng thì Trương Vĩ không có thay đổi gì lớn, dung nhan xinh đẹp, vóc người cao gầy, da thịt trắng nõn, hai má lúm đồng tiền nhẹ như ẩn như hiện, chỉ có điều càng lộ vẻ thành thục một chút.
- Đã lâu không gặp, Trương Vĩ.
Nụ cười trên mặt Lý Uyển có chút cứng ngắc, cô ta vô luận như thế nào cũng không ngờ người tên Trương Vĩ được Chu Bàn Tử coi trọng, lại có thế là bạn trai cũ của mình. Điều này làm cho cô ta sinh ra một loại ảo giác không thật.
Trương Vĩ trước mắt nếu so với trong ấn tượng Lý Uyển gầy yếu một chút, người thật ra có vẻ hoạt bát nhanh nhẹn hơn rồi, lời lẽ cách nói chuyện thêm vài phần ung dung cùng tự tin, trước kia hơi lộ ra hình dáng lưng còng, nhưng bây giờ thẳng tắp. Quả nhiên đã trở thành một người có chỗ đứng trong xã hôi.
Lần này gặp nhau khiến cho hai người đều có một loại ảo giác không thật, tình cảm giữa nam nữ là huyền diệu nhất, tuy rằng song phương đã chia tay rất lâu rồi, nhưng mà gặp lại người yêu cũ, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có một chút rung động như vậy.
- Được rồi, cậu và Lý tiểu thư một lát ôn chuyện sau, tôi dẫn cậu đi gửi xe trước.
Chu Bàn Tử nói xong cũng chui vào xe BMW chỗ kế bên tài xế. Thúc giục.
- Ừ, lát nữa gặp lại.
Trương Vĩ gật gật đầu với Lý Uyển, cười nói, rồi sau đó trực tiếp chui vào buông lái xe BMW. Khởi động ô tô, chân đạp chân ga, xe BMW vội vã đi.
- Lái ô tô sang trọng! Cùng tỷ phú hào xưng huynh gọi đệ!
Lý Uyển nhìn xe BMW vội vã đi, trên mặt lộ ra một chút thần sắc bất khả tư nghị. Nói:
- Hắn đúng là Trương Vĩ trước kia tôi biết sao? Thời gian ngắn ngủi một năm, tại sao có thế có thay đổi lớn như vậy!
- Nếu như một năm trước hắn có một nửa năng lực hiện tại. Hai người cũng sẽ không có kết quả như bây giờ.
Lý Uyển trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, ảm đạm tổn thương Thần Đạo:
- Hoặc có thế, đây đều là ý trời rồi!
Chu Bàn Tử muốn đi theo Trương Vĩ gửi xe là giả, chủ yếu hơn chính là muốn nhân cơ hội dặn dò Trương Vĩ một phen, nói hắn không chỉ cần nhìn chằm chằm công ty Thiên Thành, còn cần phải chú ý một chút đến Hướng Tiểu Manh ở công ty bất động sản Duyệt Đạt, tận lực phân tích đối thoại của bọn họ để có tin tức hữu dụng.
Sau khi gửi xe trở về, Trương Vĩ cũng không hề cùng Lý Uyển trao đổi nhiều, còn Lý Uyển dường như cũng có ý lảng tránh Trương Vĩ, vẫn luôn đi theo Ngô Thiến, đến khi cô ta dẫn đám người Trương Vĩ tới phòng họp, mới hướng về phía mọi người gật đầu rời đi.
Trong phòng hội nghị ngoại trừ Phó tổng công ty Thiên Thành ra, còn có nhóm bốn người công ty Duyệt Đạt, đôi bên chỉ gật đầu tỏ ý, đều không tiếp xúc và trao đổi nhiều, không khí hội nghị trong phòng cũng có vẻ hơi nặng nề.
Sau khi đến đây mấy phút, cửa phòng họp từ bên ngoài bị người khác mở ra, một lão đầu đi đến, chính là chủ tịch của công ty Thiên Thành Đổng Bưu, đối với hai bên Chu Bàn Tử cùng Hướng Tiểu Manh chắp tay, cười nói:
- Để cho mấy vị chờ lâu, thật là xin lỗi!
Đổng Bưu sau khi đi vào, tự nhiên tránh không được cùng song phương giới thiệu một chút, còn Chu Bàn Tử cũng lên tiếng chào cùng Hướng Tiểu Manh, xem như là làm quen một phen, kế tiếp ba bên tiến hành giai đoạn đàm phán.
Đổng Bưu cũng là một thương nhân thông minh lanh lợi, hắn hiểu được nếu là mình chỉ thỉnh cầu phía đàm phán giá đất, đối phương nhất định sẽ dùng vấn đề thiếu tài chính của mình mà cố ý giảm giá xuống, nên hắn mới muốn hai công ty bất động sản cùng đàm phán chung.
Chỉ cần có một công ty ép giá đất, công ty người khác vì không để cho đối phương mua được đất, nhất định phải tăng số tiền mua đất lên, như vậy trước sau sẽ có một bên đứng về phía công ty Thiên Thành này, giá mua đất khẳng định sẽ được đề cao.
- Chu tổng, Hướng tổng, nếu mọi người đều đã biết nhau, chúng ta cũng nên bắt đầu đàm phán chứ!
Đổng Bưu ngồi ngay phía trước phòng họp, hai tay khoanh cùng một chỗ, đối với hai người cười cười, nói.