Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 249: Bẫy rập (2)

Lúc này, đám người Chu Bàn Tử đang nghiên cứu thì tại công ty Thiên Thành, trong phòng làm việc của chủ tịch đang có hai người nói chuyện, nam nhân ngồi ở ghế chủ tịch hơn năm mươi tuổi, người gầy gò, giống một tiểu lão đầu khô cằn.

Người này chính là chủ tịch của công ty Thiên Thành Đổng Bưu, tuy rằng trông giống một lão nông dân, nhưng là một người rất có năng lực, từ một người bình thường trải qua mười mấy năm nỗ lực, cuối cùng trở thành ông chủ một công ty bất động sản.

Một người trẻ tuổi khác có vài nét giống ông, nhưng vóc dáng so với ông cao hơn một nửa, vóc người cũng rất hoạt bát nhanh nhẹn, tay phải cầm một điếu thuốc, mạnh bạo hít hai cái, trên mặt lộ ra một tia lo lắng.

- Ba, rốt cuộc ba đang nghĩ gì vậy, để có được mảnh đất trống này, chúng ta vận dụng bao nhiêu người quen biết, thu xếp từ trên xuống dưới phí tổn hơn chục triệu, hiện tại ba lại muốn bán mảnh đất trống này!

Nam nhân trẻ tuổi có chút kích động nói.

- Thiên Thành, không phải ta đã nói với con rồi sao? Tài chính thiếu, dự toán không đủ làm cho hạng mục nên không có cách nào tiếp tục đưa vào hoạt động, cho nên mới muốn bán mảnh đất trống này.

Đổng Bưu thở dài một cái, có chút bất đắc dĩ nói.

- Ba, nếu ba thiếu hụt tiền riêng, có thế dùng mảnh đất trống này đi vay ngân hàng, dù sao cũng hơn tiền bán cho những công ty đang nhìn chằm chằm, như muốt ăn tươi nuốt sống kia.

Đổng Thiên Thành tay phải đập bàn, lo lắng nói.

- Được rồi, chuyện này con không cần để ý đến, ta sẽ xử lý.

Đổng Bưu phất tay áo, hữu khí vô lực nói.

- Ba, ba rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy? Chúng ta lấy được mảnh đất trống này mất biết bao nhiêu tiền, hơn nữa hậu kỳ xây dựng cơ sở, đã bỏ ra hơn trăm triệu, sau khi chờ nhà xây xong, cũng có thế kiếm về khoản tiền này không phải sao?

Đổng Thiên Thành tay trái nắm tóc, gương mặt áo não nói.

- Ba, ba muốn đem mảnh đất trống này chuyển cho công ty khai thác địa sản, hiện tại ra giá cao nhất cũng chỉ 80 triệu, công ty chúng ta vẫn hao hụt mấy chục triệu NDT, ba tại sao phải làm như vậy.

- Thiên Thành, chuyện này ta tự có chủ kiến, con không cần xen vào nữa.

Đổng Bưu trên mặt trầm xuống, thành thật nói.

- Ba, ba làm việc luôn luôn rất quyết đoán, con không tin chỉ vì tiền bạc thiếu mà đi bán khối đất cực khổ có được kia, ba có phải là còn có chuyện gì khác gạt con hay không.

Đổng Thiên Thành nhìn chằm chằm cha của mình, gằng từng tiếng hỏi.

- Thiên Thành, có một số việc con không cần hiểu quá nhiều, con chỉ cần tin tưởng tất cả những gì ta làm cũng vì tốt cho công ty là được rồi.

Đổng Bưu tay phải chống bàn, bàn tay vỗ ót nói:

- Con ra ngoài đi, ta thấy mệt, cần phải nghỉ ngơi một chút.

- Ba, con là con của ba! Có chuyện gì của ba mà không thế nói cho con biết …

Đổng Thiên Thành có chút không cam lòng nói.

- Ra ngoài!

Đổng Thiên Thành lời còn chưa nói hết, Đổng Bưu đã cáu kỉnh cắt đứt lời của hắn, nghiêm khắc nói:

- Chuyện đàm phán giá bán đất, con không cần tham gia nữa.

- Rầm…

Một tiếng đóng cửa vang lên, đổng Thiên Thành tức giận đi ra, còn Đổng Bưu nhìn cửa phòng thở dài nói:

- Con trai, ta cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ, ta không nói là vì muốn tốt cho con, sau này con sẽ rõ.

Đổng Bưu nói xong câu đó thoáng cái như già đi mấy tuổi, hắn luôn luôn tự xưng là cao thủ buôn bán, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đến sáng lập công ty Thiên Thành, bước chân của hắn bước tới đâu là chắc đến đó, không nghĩ tới bây giờ lại bị người khác lừa một phen.

Giống như Đổng Thiên Thành vừa mới nói vậy, Đổng Bưu phải bán mảnh đất trống kia, cũng không phải vì vấn đề thiếu tài chính, còn bởi vì bản thân mảnh đất trống kia có vấn đề, mảnh đất trống kia phía dưới tầng thổ nhưỡng có cấu tạo và tính chất tơi xốp, hơn nữa nước ngầm rất nhiều.

Đổng Bưu sau khi tìm chuyên gia chuyên môn khám nghiệm, phát hiện mảnh đất trống này căn bản không thế xây dựng nhà cao tầng, một khi lầu quá cao sẽ vượt qua sức chịu đựng của đất, nhẹ thì làm cho nghiêng lầu, nghiêm trọng thậm chí sẽ sụp đổ, có thế nói trường hợp giống như tháp Pisa ở Italy.

Sau khi nhận được kết luận này, Đổng Bưu lúc đó chửi ầm lên, muốn đi tố cáo chính phủ Bộ Xây dựng, nhưng mà lúc chạy xe đến nửa đường hắn bình tĩnh lại, sau nửa tiếng đồng hồ trầm tư trong xe, lại để cho tài xế lái xe về công ty, ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Cái nghề bất động sản này phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của người bình thường, nó dính đến ích lợi rất lớn, có thế nói đi một đường mà động toàn thân, Đổng Bưu không biết chuyện này liên quan đến bao nhiêu người phía trên, hắn cũng không dám nghĩ lại chuyện này, cũng không dám mở cái vung kia cho người khác xem.

Vào giờ khắc này, Đổng Bưu lần đầu tiên cảm nhận được sợ hãi, bàng hoàng, mảnh đất trống này có thế nói trở thành một củ từ phỏng tay, nếu như hắn vì chuyện này đi tố cáo chính phủ, dù có thế được chính phủ bồi thường, như vậy chuyện này tất yếu liên lụy đến một nhóm quan viên.

Hắn không biết đến lúc đó mình sẽ đắc tội với người nào, cũng sợ bản thân mình sẽ trở thành quân cờ đấu với thế lực lớn, vì thế hắn lựa chọn trốn tránh chuyện này, đồng thời thản nhiên đem củ từ phỏng tay này đổ cho người khác, do đó mới quyết định muốn bán mảnh đất trống kia.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free