Phòng Thuật (Dịch) - Chương 245: Lý Mộng Phi (2)
Hai bên nữ tử là một nam một nữ, nam tử kia mười bảy mười tám tuổi, dung mạo tuấn mỹ, vóc người cao ngất, tóc hơi dài, làn da trắng nõn, là một mỹ thiếu niên, nếu như Trương Vĩ ở đây nhất định có thế nhận ra, người này chính là biểu đệ của Mộ Dung Huyên- Lý Mộng Phi.
Lý Mộng Phi ngồi đối diện một nữ tử tuổi còn trẻ, xinh đẹp như hoa, cao quý ưu nhã, vóc người linh lung, thứ làm người ta tán thưởng chính là làn da thủy tinh sáng bóng, có thế khiến cho bất kỳ nữ tử nào trên thế gian cũng mơ ước.
Nữ tử nghiêng nước nghiêng thành này tên là Lý Mông Dao, chính là người đem thắng đạp thành chân ga, thiếu chút nữa đụng vào Trương Vĩ, cô cũng chính là tỷ tỷ của Lý Mộng Phi, cũng là nữ nhân duy nhất có dáng ngoài khiến cho Trương Vĩ có chút động lòng.
- Mẹ, con cùng mẹ nói chuyện một chút.
Lý Mộng Phi để chén đũa trong tay xuống, dùng khăn ăn lau miệng, hướng về phía gương mặt Hướng Tú Lan lấy lòng nói.
- Chuyện gì đây?
Hướng Tú Lan ngẩng đầu hướng về phía nhi tử, nghi ngờ nói.
- Mẹ, con nói nhưng mẹ cũng không được tức giận.
Lý Mộng Phi xê dịch cái ghế ra phía trước, xích thân mình nói.
- Em đã biết là nói sẽ chọc cho mẹ tức giận, vậy còn nói làm cái gì?
Lý Mông Dao trừng đệ đệ nhìn một cái, trong giọng nói không thiếu ý cảnh cáo, dường như đã sớm biết đệ đệ muốn nói gì.
- Dao Dao nói đúng, nếu con sợ chọc ta tức giận thì đừng nói là xong, ta còn muốn sống thêm hai năm đó.
Hướng Tú Lan thấy được bộ dạng nhi tử cố ý lấy lòng, biết hắn chắc chắn không làm chuyện tốt gì, hoặc là đã đi gây họa.
- Mẹ, xem mẹ kìa, con không hiểu chuyện như vậy sao? Con chỉ là đem tương lai cuộc sống mình lên kế hoạch, muốn cùng mẹ hồi báo một chút mà thôi, nếu mẹ không muốn nghe, coi như con chưa nói qua là được rồi.
Lý Mộng Phi giả ra một bộ dáng dấp tội nghiệp, dường như nhận lấy ủy khuất lớn lao.
- Được rồi, chớ ở trước mặt ta ra vẻ đáng thương, gây họa gì rồi cứ nói thẳng đi!
Cái gọi là là mẫu tử liên tâm, Lý Mộng Phi mặc dù thật sự phạm sai lầm, Hướng Tú Lan vẫn có thế biết cho dù có hỏi hay không.
- Mẹ, thật ra con không có phạm sai lầm gì, con chỉ là sau này tốt nghiệp trung học xong không muốn lên đại học.
Lý Mộng Phi nhìn chằm chằm Hướng Tú Lan, giọng nói càng nói càng nhỏ, trên mặt lộ ra một tia sợ hãi.
- Con nói cái gì? Không muốn lên đại học sao. Vậy con muốn làm gì?
Hướng Tú Lan lông mày nhướng lên, trên mặt hiện ra một chút nghiêm khắc, có chút khí thế nữ cường nhân.
- Mẹ, con đi theo mẹ học làm ăn, giúp đỡ mẹ xử lý việc công ty nha!
Nghe được Hướng Tú Lan hỏi mình muốn làm gì, Lý Mộng Phi lập tức hứng thú, miệng như treo sông nói.
- Mẹ xem Bill Gates không tốt nghiệp đại học cũng tạo dựng được Microsoft, nếu là hắn kiên trì học đại học Harvard, ở đâu ra đế quốc tài chính như bây giờ!
- Được rồi, anh nhắc đến cả Bill Gates rồi, tôi cũng hiểu rõ rồi, cũng không cần phải liều mạng kiếm tiền cho các anh vậy.
Hướng Tú Lan lạnh giọng trách cứ.
- Mẹ, dù sao con cũng nói với mẹ rồi, đại học con sẽ không đi, muốn đi thì tự mẹ đi đi.
Lý Mộng Phi vặn cổ, không thối lui chút nào nói.
- Hừ, anh mà không lên đại học, thật đúng là đỡ cho ta rồi đó?
Hướng Tú Lan trừng Lý Mộng Phi một cái, cưỡng chế lửa giận trong lòng, nói:
- Nhưng mà, anh không lên đại học, thì một cái văn bằng cũng không có, anh có thế làm gì?
- Mẹ, văn bằng kia không phải chỉ là một tờ giấy sao? Hiện tại có lên đại học hay không đều như nhau thôi, thay vì phí thời giờ ở trường học, còn không bằng con ở trên thương trường oai phong một cõi!
Lý Mộng Phi hất càm, gương mặt khát khao nói.
- Anh còn không có bằng cấp cao đẳng, không có kinh nghiệm công tác, dựa vào đâu oai phong một cõi trên thương trường!
Tú Lan cực kì phản đối nói:
- Suy nghĩ căn bản là hão huyền, có biết hay không.
- Mẹ, mẹ đừng nóng giận, tiểu Phi hắn muốn đi ra ngoài làm việc, chứng minh hắn đã trưởng thành, theo con thấy mẹ không bằng cứ đáp ứng nó đi?
Lý Mông Dao đứng dậy, đi tới phía sau lưng HướngTú Lan, ghé vào vai Hướng Tú Lan, trấn an nói.
- Đúng vậy nha, mẹ.
Lý Mộng Phi thấy tỷ tỷ thay mình nói chuyện, trong lòng lại lo lắng thêm mấy phần, lần nữa đề nghị:
- Tỷ tỷ cũng ủng hộ con rồi, mẹ cũng đồng ý đi chứ!
- Dao Dao, tiểu Phi hắn không hiểu chuyện con vì sao cũng nói lời như vậy hả?
Hướng Tú Lan vỗ vỗ tay của nữ nhi, cau mày hỏi ngược lại.
- Mẹ, dù sao bây giờ cũng là nghỉ hè, còn một thời gian nữa mới vào học, mẹ để tiểu Phi làm việc “Rèn luyện” một chút, nói không chừng chính hắn liền muốn đi học đấy.
Trong con ngươi xinh đẹp Lý Mông Dao lóe lên một chút vẻ giảo hoạt, cố ý đem hai chữ “Rèn luyện” tăng thêm ngữ khí, khẽ cười nói.
- Ah, Dao Dao nói đúng, chắn không bằng sơ, đúng là nha đầu nhà ta thông minh.
Nghe được lời nói của Lý Mông Dao, Hướng Tú Lan giãn mày, nói.
- Tiểu Phi, con nếu muốn đi làm, mẹ cũng không cản con, nhưng mà nếu con muốn đến Công ty Trung Thông làm, nhất định phải làm nghiệp vụ viên từ cấp thấp nhất!
Ý của Hướng Tú Lan rất đơn giản, chỉ là muốn Lý Mộng Phi làm từ nhân viên môi giới cực khổ nhất, để cho hắn biết làm việc gian khổ, chờ đến lúc Lý Mộng Phi không kiên trì nổi, sẽ tự buông công việc này, thậm chí có thế sẽ chủ động yêu cầu được học đại học.
- Vây đi, nhưng con phải đến chi nhánh Nhã Uyển của Công ty Trung Thông làm! Vậy mới có thế đến Tĩnh Huyên Trai của biểu tỷ ăn chực.
Nghe được Hướng Tú Lan đồng ý yêu cầu của mình, Lý Mộng Phi gương mặt mừng rỡ nói, hắn tin tưởng bằng vào năng lực của mình, cho dù là làm từ nghiệp vụ viên bình thường, cũng nhất định có thế trong khoảng thời gian ngắn thăng lên cấp cao.
Hơn nữa mấu chốt chính là hắn được đến Nhã Uyển chi nhánh công tác, có thế kéo gần khoảng cách với Mộ Dung Huyên, cũng có thế tìm được cớ hợp lý nương nhờ Tĩnh Huyên Trai ăn cơm, nhờ đó có nhiều thời gian hơn tiếp xúc cùng Mộ Dung Huyên, có thế xem như một niềm vui ngoài ý muốn rồi!